Chương 1133: Gặp lại Tiểu Sương
Chương 1133: Gặp lại Tiểu SươngChương 1133: Gặp lại Tiểu Sương
Đại Thiên Thế Giới, thiên kỳ bách quái.
Có người thiếu tay thiếu chân, có người trời sinh tàn tật, nhưng người ngay cả mặt cũng không có, Từ Ngôn ngược lại lần đầu tiên gặp phải.
Lấy long hồn trong mắt trái nhìn thấu ngụy trang của đối phương không khó, nhưng sau khi nhìn thấu ngụy trang, Từ Ngôn cảm thấy kinh ngạc không thôi.
- Xem ra là tu luyện công pháp gây thành, người này không phải là hòa thượng, mà là tu sĩ tà dị mới đúng...
Linh thức bắt đầu khởi động, tiếp cận đối phương, lại bị một tầng linh lực ngăn cản, lấy trình độ linh thức của Từ Ngôn đột phá không khó, thế nhưng sẽ bị đối phương phát hiện, muốn vô thanh vô tức dò xét lời nói của hai người, cần phải tới gân mới được.
Động tác của Tiền Thiên Thiên rất nhanh, không bao lâu mang tới một bộ quần áo tiểu nhị, Từ Ngôn trực tiếp khoác lên người, bưng linh trà chuẩn bị xong, đi vào trong đại sảnh.
Bước chân Từ Ngôn không nhanh, sau khi tiếp cận hòa thượng Di Nhạc, hắn vận chuyển linh lực mạnh mẽ tăng lên thính giác, âm thanh mơ hồ chậm rãi lọt vào tai.
- Chuyện Xá Lợi, là thật hay giả.
- Bên ngoài nghe đồn phần lớn không đúng, nếu biết thật giả, các hạ đi một chuyến đến Vẫn Sinh động không phải là biết.
Tiểu Sương nghe được thẳng thắn hỏi như thế, Từ Ngôn dở khóc dở cười, tâm nhãn nha đầu này quá thẳng, muốn biết Xá Lợi là thật hay giả, liền tìm một hòa thượng của Thương Minh Tự mà trực tiếp hỏi, cách làm này cũng quá trực tiếp đi.
- Trà đến rồi!
Từ Ngôn cao giọng hô lên, đôi mắt Tiểu Sương thủy chung rũ xuống bỗng nhiên chớp động một chút, linh lực phong tỏa xung quanh hai người theo đó tiêu tán. Thành thạo bày ấm trà ra, còn có bốn đĩa điểm tâm tỉnh xảo, động tác của Từ Ngôn tuy rằng nhanh nhẹn, nhưng thủy chung đưa lưng về phía Tiểu Sương, mặt hướng về phía Di Nhạc hòa thượng.
Ở khoảng cách gần như vậy, Từ Ngôn có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt quỷ dị phía sau khuôn mặt của đối phương.
Khuôn mặt bằng phẳng, không mũi không mắt, không có lông mày râu, chỉ có một cái miệng, thoạt nhìn không giống người sống, ngược lại giống như một ác quỷ, nhưng hết lần này tới lần khác trên người hòa thượng Di Nhạc có sinh khí sung túc, cũng không phải âm hồn quỷ vật.
Một người sống không có ngũ quan không có mặt mũi.
Rầm một tiếng, mấy khối linh thạch được đặt ở trên bàn, không biết là không thích bị người quấy rầy mất đi tâm tư thưởng trà, hay là phát hiện linh lực vây khốn xung quanh biến mất nhân cơ hội lui đi, Di Nhạc hòa thượng cư nhiên không có uống trà, vội vàng rời đi.
- Bị dọa rời đi...
Từ Ngôn thấp giọng lẩm bẩm một câu.
- Từ Ngôn, sao ngươi lại ở đây?
Phía sau truyền đến tiếng Tiểu Sương hỏi thăm, Từ Ngôn xoay người lại, ngồi ở vị trí hòa thượng Di Nhạc, cười nói:
- Làm sao nhận ra là ta, chủ nhân nhà ngươi sẽ không cảm thấy hứng thú với Xá Lợi ở trong động chứ.
- Ta có thể nhớ rất nhiều âm thanh, ngươi vừa bảo trà đến là ta đã biết.
Tiểu Sương vẫn là thần sắc nhút nhát như trước, ánh mắt hơi rũ xuống, hai tay đặt trên bàn gỗ, mơ hồ che khuất vị trí trong ngực mình.
- Vốn định nghe các ngươi nói cái gì, hòa thượng kia không thích hợp lắm.
Từ Ngôn thủy chung nhìn cô gái đối diện, nói:
- Thoát thân khỏi vô số cự linh thủy mẫu, không dễ dàng. - Hoàn hảo.
Trán Tiểu Sương rũ xuống thấp hơn, giống như đang che dấu cái gì đó.
Cô gái vốn không nói nhiều, lời nói của Từ Ngôn trở nên vô dụng, đợi một lúc lâu người ta vẫn không nói lời nào, vì thế Từ Ngôn bất đắc dĩ nói:
- Nhận ra hòa thượng kia?
- Không nhận ra, ta muốn đi một chuyến đến Vãng Sinh Động.
Tiểu Sương đáp.
- Không nhận ra liền chất vấn người ta? Ngươi biết hắn là người quỷ, đừng để người ta nuốt một ngụm, đến lúc đó tiểu nha hoàn ngươi xương cốt cũng không còn.
Từ Ngôn nói đùa, dù sao cũng là người quen.
- Nếu ta chết, ngươi có buồn?
Tiểu Sương bỗng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt xẹt qua một loại thần thái cổ quái, giống như đang chờ mong.
Tiểu Sương ngửa đầu, thần sắc quái dị nơi đáy mắt chợt lóe rồi biến mất, Từ Ngôn cũng bị đối phương hỏi đến ngẩn ra.
- Sẽ, sẽ khổ sở một lát.
Từ Ngôn không biết nên trả lời loại đề tài nặng nề này như thế nào, hai người được coi là bằng hữu, nhưng dù sao quen biết không lâu, thời gian ở chung cũng không nhiều, cũng không hiểu rõ.
- Hắn không phải hòa thượng.
Tiểu Sương nhút nhát mím môi anh đào, gật đầu, nói:
- Người vừa rồi ngồi ở chỗ này, không phải hòa thượng, ta có thể ngửi được mùi máu tươi trên người hắn, hòa thượng, không nên có mùi máu tươi.
Tiểu Sương có thiên phú khứu giác trời sinh, Từ Ngôn sớm đã nghe Vương Chiêu nói qua, vì thế gật gật đầu, nói:
- Ta thấy hòa thượng kia cũng không giống người tốt, ngay cả bộ mặt thật cũng không có, tối mai Thương Minh tự có một buổi thịnh hội ngắm trăng, sẽ có rất nhiều cường nhân tham gia, không biết tiểu thư nhà ngươi có hứng thú hay không.
Hội ngắm trăng không tính là bí ẩn, với tính cách của người tổ chức, nhất định sẽ tuyên dương khắp thành, đừng nhìn Tiền Thiên Thiên nói đến hội nghị thấp nhất yêu cầu cảnh giới Kim Đan, nếu như là mỹ nhân, chỉ sợ phàm nhân có thể sóng vai cùng cường giả Nguyên Anh.
Tiện nhân Chân Vô Danh kia nhìn thấy giai nhân sẽ không để ý đến cảnh giới của đối phương.
- Tiểu thư nhà ta không thích ngắm trăng.
Tiểu Sương nghe được tin tức như vậy, khẽ lắc đầu, sau đó không nói gì, mà buồn bực thưởng trà.
Từ Ngôn nhất thời cũng không có gì để nói, người ta không muốn tiết lộ tam tiểu thư Hiên Viên đảo có thể đi dự hội hay không, hắn cũng không cách nào truy tận nguồn gốc, đành phải xấu hổ cười cười, rót cho mình một chén linh trà.
Tiền Thiên Thiên không biết từ khi nào đến phía sau quầy, đuổi chưởng quỹ đi, tự mình làm bộ tính sổ, thỉnh thoảng vụng trộm liếc mắt nhìn Từ Ngôn bên này.
Uống sạch một ấm linh trà, Tiểu Sương bỗng nhiên đứng dậy, cố gắng ưỡn ngực, nhẹ giọng hỏi:
- Lớn hơn một chút chưa?
- A2
Từ Ngôn ngây ngẩn cả người, không biết đối phương nói cái gì lớn hơn một chút, một bộ dáng ngây ngô không rõ nguyên nhân.
Nhút nhát cười cười, Tiểu Sương xoay người rời đi, bước chân nhẹ nhàng, đi ra khỏi quán trà đi vòng qua góc phố biến mất không còn tung tích.
- Cái gì lớn hay không lớn? Nha đầu cổ quái...
Từ Ngôn không hiểu tại sao, lúc này Tiền Thiên Thiên xuất quỷ nhập thần tiến lại gần. - Không, không lớn, không lớn như ta đâu.
Vừa nói, Tiền Thiên Thiên vừa đắc ý ngửa đầu, lấy tuổi tác của nàng, dáng người có thể so với một người lớn.
Nhìn thấy bộ dáng ngạo nghễ của Tiên Thiên Thiên, lúc này Từ Ngôn rốt cục bừng tỉnh đại ngộ.
- Từ, Từ thúc thúc, tỷ tỷ vừa rồi hình như có ý đối với ngươi, thú vị, nàng thích ngươi rồi.
Tiền Thiên Thiên một bộ thần thái quỷ linh tinh quái, che miệng cười thầm.
- Nói bậy, gặp qua vài lần mà thôi, cũng không phải rất quen thuộc.
Từ Ngôn nhíu chặt hai hàng lông mày, ngữ khí lạnh lùng.
- Thích một người, cần, cần rất quen thuộc sao?
Tiên Thiên Thiên cười hắc hắc, nói:
- Nhất, nhất, nhất kiến chung tình, chưa từng nghe nói qua sao Từ thúc thúc, ngươi nhất định là quá lớn tuổi.
- Ta lớn tuổi?
Từ Ngôn đầu tiên là mặt đầy giận dữ, tiếp theo thở dài, nói:
- Đúng vậy, đích xác tuổi không còn nhỏ...
- Có muốn ta giúp ngươi đuổi theo vị tỷ tỷ kia trở về không? Phí môi giới là hai trăm linh thạch, nhất định đuổi theo trở về, thế nào Từ thúc thúc, đại sự chung thân của ngài, không thể qua loa nha.
Một khi nhắc tới linh thạch, cái miệng nhỏ nhắn của Tiền Thiên Thiên lập tức lưu loát vạn phần, liên tục cổ vũ vị Từ thúc thúc thoạt nhìn thập phần đờ đẫn trong chuyện tình cảm này.
- Tiểu nha đầu ngươi làm sao cái gì cũng hiểu? Nuôi không dạy là lỗi của cha, nếu lão tử ngươi không giáo huấn ngươi, ta thay hắn quản ngươi là được rồi!
Từ Ngôn giận dữ, nói: - Phạt ngươi giao ra tất cả linh thạch, từ nay về sau không được nhắc đến chữ "Tiền, nhắc tới một lần môn quy hầu hạ.
- Ta, ta cũng không phải môn nhân của Địa Kiếm tông, không chịu môn quy khống chế, hắc hắc.
Tiền Thiên Thiên nghịch ngợm nói, nhân cơ hội muốn lẻn ra khỏi đại sảnh, lại bị linh lực của Từ Ngôn vây ở chỗ ngồi không cách nào vọng động.