Chương 1134: Tuệ Ảnh, chết
Chương 1134: Tuệ Ảnh, chếtChương 1134: Tuệ Ảnh, chết
Tiểu Sương có lẽ có chút hảo cảm với mình, cũng vẻn vẹn chỉ có chút hảo cảm mà thôi, đây là suy nghĩ của Từ Ngôn.
Cô gái ngại ngùng đến ít nói, Từ Ngôn cũng không chán, nhưng tò mò chiếm đa số.
Tiểu Sương tuyệt đối không đơn giản, Từ Ngôn đến nay đều không thể nhìn thấu tu vi chân chính của cô gái kia, tự xưng là nha hoàn Hiên Viên đảo, nhưng thân thủ rất mạnh, lực lượng thân thể kinh người, lại có thể trốn ra khỏi Hải Uyên sau khi bị vô số cự linh thủy mẫu vây khốn, đủ loại manh mối như vậy chứng minh Tiểu Sương tuyệt không phải tu vi Trúc Cơ.
Có thể có Kim Đan, hoặc cao hơn là Nguyên Anh.
Lúc Từ Ngôn âm thầm trầm ngâm, Tiền Thiên Thiên ở đối diện vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ:
- Từ, Từ thúc thúc nếu không thích tỷ tỷ kia, ta, chúng ta sẽ không để ý tới nàng! Lão nhân gia ngài buông ta ra đi.
Buông lỏng linh lực giam cầm đối phương, Từ Ngôn không thể làm gì được cười cười, nói:
- Ta có nương tử.
- Thẩm, thẩm thẩm nhất định phi thường phi thường xinh đẹp.
Tiền Thiên Thiên nghe vị Từ thúc thúc này có nương tử, lập tức chuyển đề tài, nói:
- Có, nếu có cơ hội nhất định đi bái kiến thẩm thẩm một phen, không biết thẩm thẩm hiện giờ ở nơi nào?
- Nàng đã rời đi nhiều năm rồi.
Từ Ngôn trầm giọng thở dài, đứng dậy rời khỏi tiền sảnh, trở lại hậu viện.
Tiền Thiên Thiên nghe nói vậy, biết mình hỏi thứ không nên hỏi, rụt cổ, thành thật đi theo phía sau, bưng trà đưa nước, nói đến hòa thượng Thương Minh tự. Tiên Thiên Thiên không chỉ thập phân quen thuộc với Mã Thủ phường thị, nàng cũng đã đi qua Thương Minh tự nhiều lần, thao thao bất tuyệt kể lại thánh địa Phật Môn Thương Minh tự ở bình nguyên Mã Thủ, tuy rằng hơi nói lắp, nghe qua cũng coi như lưu loát.
Thương Minh tự có lịch sử mấy ngàn năm, nằm trên núi Thương Minh, là danh sơn nổi tiếng nhiều năm ở Tây Châu Vực, bản thân cung phụng Bất Động Minh vương, hương khói ngàn năm không dứt, cực kỳ thịnh vượng, mấy ngàn năm qua, các đế vương của những nước láng giêng không ngại xa vạn dặm tới đây cầu phúc, xuất hiện hơn ngàn vạn tín đồ dưới chân núi cầu mưa thành kính bái lạy, nói tóm lại, nếu chỉ tính số tín đồ, Thương Minh tự đủ để xếp hạng hàng đầu trong Tây Châu.
- Nói, nói đến phương trượng Tuệ Ảnh đại sư đầu tiên của Thương Minh tự, nghe, nghe đồn rất nhiều nhất là tọa hóa ở trong Vãng Sinh động, ta cho rằng Tuệ Ảnh đại sư nhất định sợ lạnh, trong Vãng Sinh động có địa hỏa rất nóng, chết ở Vãng Sinh động cũng không cần sợ lạnh.
Tiền Thiên Thiên nói nửa ngày, miệng đắng lưỡi khô, tự mình rót chén trà uống một ngụm lớn, sắc trời đã tối, nàng an bài chỗ ở cho Từ Ngôn, chuẩn bị lui ra, trước khi đi hỏi:
- Từ, Từ thúc thúc, ngày mai chúng ta đi Thương Minh tự nhỉ, nếu Di Nhạc hòa thượng là giả, lễ hội ở Thương Minh tự có thể có biến cố hay không?
- Nếu ngươi sợ hãi thì ở lại phường thị đi, ta muốn đi Thương Minh tự một chuyến.
Từ Ngôn nói.
- Vậy, vậy ta cũng đi! Có Vô Danh công tử và một đám cao thủ thành danh tụ hội, hẳn là sẽ không có nguy hiểm.
Lá gan của Tiên Thiên Thiên ngược lại không nhỏ.
- Ngươi ở phường thị mấy năm nay, quen thuộc công pháp của các lộ môn phái không?
Từ Ngôn nhíu mày hỏi:
- Nghe qua có công pháp tu luyện gì, có thể tu luyện đến mặt mũi mình biến mất, ẩn đi ngũ quan, trở thành vô diện nhân không.
- Không có mặt mũi? Quái vật, quái vật, quái vật!
Tiền Thiên Thiên nghe được bị dọa không nhẹ, liên tục nhìn loạn khắp nơi, giống như trong phòng có quỷ.
- Quên đi, lấy cảnh giới ngươi không có khả năng biết quá nhiều công pháp, người vô diện, người vô diện, người Vô Tướng...
Từ Ngôn trầm ngâm tự nói, bỗng nhiên ánh mắt khẽ động, thì thầm nói:
- Vô Tướng phái!
Trong ngũ môn thất phái, tôn tại một môn phái kỳ dị, gọi là Vô Tướng phái.
Ngay cả Địa Kiếm Tông cũng rất khó tìm được ghi chép về Vô Tướng phái, chỉ biết Vô Tướng phái tồn tại một phần Vô Tướng công kỳ dị, có thể thay đổi bộ mặt của mình, tu thành dung mạo của người khác, nếu tu luyện công pháp này đại thành, có thể huyễn hóa muôn vàn khuôn mặt, có được vô số thân phận.
Rất ít người gặp qua Vô Tướng công tồn tại, mặc dù nhìn thấy một ít môn nhân Vô Tướng phái đi lại tu tiên giới, đối phương cũng phần lớn mang theo một gương mặt bình thường, về phần lân sau gặp mặt có phải người này hay không, vậy thì không biết.
Bảy phái đều là một phe Phản Kiếm Minh, thân là Địa Kiếm Tông thuộc Kiếm Vương điện, không bao giờ qua lại với Vô Tướng phái, cho nên ghi chép của Địa Kiếm tông về Vô Tướng phái cũng ít đến đáng thương.
- Chẳng lẽ, người Vô Tướng phái trà trộn vào Thương Minh tự? Họ đến vì Xá Lợi à?
Càng nghĩ càng nghi hoặc khó hiểu, thấy Tiên Thiên Thiên còn ở lại trong phòng, Từ Ngôn khoát tay ý bảo đối phương lui ra.
Một cô gái nhà dù sao cũng cần thanh danh, tuy nói là một tiểu mê tài, lại coi Từ Ngôn là trưởng bối chân chính, thật ra Tiền Thiên Thiên cũng không biết, vị lão cha uất ức kia của nàng và vị Từ thúc thúc trước mặt này căn bản cũng không có giao tình, chỉ là gặp qua một lần mà thôi, hơn nữa thân phận của vị Từ thúc thúc này cũng không phải là chấp sự Kim Dan gì của tông môn, mà là tiểu sư thúc cao đến dọa người. Cung kính thi lễ, Tiên Thiên Thiên đang muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên cảm giác được một cỗ linh lực cuồng bạo hàng lâm, cơ hồ đè nàng đến không thở nổi.
Uy áp Kim Dan đỉnh phong, đến từ Từ Ngôn, cũng không phải Từ Ngôn cố ý làm, mà nhớ tới một cái tên vừa rồi vẫn chưa để ý.
Trong nháy mắt uy áp phập phồng, sau một khắc bị Từ Ngôn mạnh mẽ tản đi, trong ánh mắt hắn mang theo vẻ khiếp sợ, hỏi:
- Ngươi vừa rồi nói phương trượng trụ trì đầu tiên của Thương Minh tự là ai, pháp hiệu gọi là gì?
- Tuệ, Tuệ, Tuệ Ảnh đại sư, phương trượng trụ trì đầu tiên thành lập Thương Minh tự, một đời cao tăng.
Tiền Thiên Thiên không rõ nguyên nhân, xoa bả vai suýt nữa bị thương, bĩu môi nói.
- Tuệ Ảnh. Tuệ Ảnh!
Nhớ tới tửu nhục hòa thượng trong mộng, Từ Ngôn lâm vào khiếp sợ, bởi vì cái tên Tuệ Ảnh này, chính là bạn tốt trong mộng cùng Ngôn Thông Thiên thăm dò khê cốc.
Tuệ Ảnh không chỉ là bạn tốt của Ngôn Thông Thiên, cũng là bạn cũ của Lâm Tích Nguyệt.
- Tuệ Ảnh. Chết rồi à?
Không biết vì sao, biết được Tuệ Ảnh đã sớm tọa hóa trong Vãng Sinh Động, trong lòng Từ Ngôn không khỏi hiện lên một cỗ bi thương, thật giống như biết được một vị hảo hữu nào đó đã qua đời nhiều năm.
- Tuệ Ảnh đại sư đã tọa hóa rất nhiều năm rồi, có, đã có hai ba ngàn năm rồi, đúng rồi, Từ thúc thúc, xá lợi hiện thế trong Vãng Sinh động, có phải là xá lợi của Tuệ Ảnh đại sư hay không?
Hai con mắt của Tiền Thiên Thiên lóe ra kim quang, giống như có vô số dây đồng xoay tròn trong mắt.
- Nếu thật sự là xá lợi của Tuệ Ảnh đại sư, nếu ai đạt được chẳng phải phát tài, chỉ cần cho ta một khối. Không! Cho tôi một mảnh nhỏ là được, ta chắc chắn có thể bán giá trên trời trong một cuộc đấu giái
Một tia linh lực đánh úp lại, tiểu mê tài ngay cả xá lợi cốt cũng phải tính kế bị ném ra ngoài cửa.
- Tuệ Ảnh, chết rồi...
Từ Ngôn ngồi xếp bằng trong phòng, xua tan cỗ bi ý khó hiểu trong lòng.
- Chẳng lẽ xá lợi hiện thế lần này, thật sự là xá lợi của Tuệ Ảnh, hay là nói, tin tức Xá Lợi hiện thế, bất quá chỉ là một cái bẫy? Vô Tướng phái đến tột cùng thẩm thấu Thương Minh tự đến trình độ nào...
Cũng may Chân Vô Danh tổ chức đại hội ngắm trăng, tốt nhất hắn có thể tụ tập thêm một ít cao thủ Nguyên Anh thành danh, như vậy cho dù Vô Tướng phái muốn làm văn chương gì, mục tiêu cũng phải là những cao thủ thành danh kia.
Dự cảm chuyến đi Thương Minh tự chỉ sợ sẽ không quá mức an ổn, Từ Ngôn ngược lại không quá để ý.
Bởi vì trời sụp xuống, có một đỉnh phong, Thiên Anh bảng thứ tư đỉnh đỉnh đại danh ở phía trước, Từ Ngôn là loại tiểu miêu tiểu cẩu không có danh không có thực lực này, tự nhiên không cần lo lắng.