Chương 1139: Tứ đại công tử
Chương 1139: Tứ đại công tửChương 1139: Tứ đại công tử
- Nhạc Vô Y của Linh Lung phái! Tại sao cô ấy lại ở đây?
- Phái Linh Lung là một trong bảy phái, bảy phái đều là phe phản kiếm minh, cho rằng chúng ta không biết sao.
- Lấy thân phận thất phái đi gặp, không thích hợp nha, hôm nay trong đồng đạo tới đây, hình như chỉ có Nhạc Vô Y nàng là một người trong phản Kiếm Minh.
- Hạng người yêu mị mê hoặc, nữ tu chúng ta hẳn là băng thanh ngọc khiết, loại bộ dáng này của nàng đâu còn là tu sĩ, so với nữ tử thanh lâu thế gian còn không bằng, ngay cả tên cũng xấu xa như vậy, còn không có quần áo, hừ.
Bên tai Từ Ngôn vang lên tiếng nghị luận của mấy nữ tu, phần lớn lời nói đều không tốt, chỉ là không ai dám lớn tiếng, dù sao người ta là cường giả Nguyên Anh, tu sĩ Kim Đan bí mật nghị luận Nguyên Anh thì có thể, bị người nghe được thì sẽ gặp phiền toái.
- Đại hội ngắm trăng, cũng không phải đại hội đấu pháp, người đến tham dự đều có thể nâng chén uống rượu, dưới trăng sáng, nên có giai nhân xứng đôi như vậy.
- Nhạc Vô Y vốn tên Nhạc Ô Y, người ta không chỉ là thiên kiêu Linh Lung phái, mà còn là cao thủ đứng thứ năm Thiên Anh bảng.
- Linh Lung phái là đặc thù nhất trong ngũ môn thất phái, chuyên tu luyện phương pháp hợp tung liên hoành, người ta gọi là tung hoành có đạo, bát diện linh lung, thân là một phương phản kiếm minh lại có thể tham gia đại hội ngắm trăng của Kiếm Vương điện nhất mạch, cũng coi như bản lĩnh của người ta.
- Bản lĩnh của Nhạc Vô Y đích xác không nhỏ, nhưng cũng đừng quên danh hào của nàng, Vô Y công tử, cùng Vô Danh công tử, Vô Mục công tử được liệt vào tứ đại công tử đứng đầu.
- Rõ ràng là nữ nhân, vì sao gọi là công tử?
- Danh hào, là danh hào thôi.
Bên tai phải Từ Ngôn truyền đến mấy nam tu sĩ nghị luận, lúc này một đám cường giả Nguyên Anh nhao nhao ngồi xuống, theo Chân Vô Danh nhẹ nhàng vỗ tay, âm thanh tỉ trúc nổi lên.
Thừa dịp tu sĩ Nguyên Anh đang nhao nhao khách sáo, Từ Ngôn tiến đến bên cạnh mấy vị nam tu sĩ, xen vào hỏi:
- Tứ đại công tử, tới ba vị, còn có một vị là ai?
Đinh Vô Mục đứng thứ ba Thiên Anh Bảng, Chân Vô Danh thứ tư, hơn nữa Nhạc Vô Y thứ năm, tu vi của ba người này đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, nếu đã có tứ đại công tử, như vậy một vị còn lại cũng không phải hạng người tâm thường.
- Vị công tử thứ tư, tự nhiên là Đạo phủ Quân Vô Nhạc, người xưng đạo tử.
Một vị tu sĩ trung niên Kim Đan giữ lại râu dê râu thì trêu chọc.
- Nói vậy, Đạo Tử Quân Vô Nhạc cũng là top 10 Thiên Anh bảng.
Từ Ngôn rót đầy linh trà cho vị tu sĩ Kim Đan này, không dấu vết hỏi thăm.
- Nói sai, Quân Vô Nhạc không phải top 10 Thiên Anh Bảng, đại khái xếp hàng hơn hạng chín mươi, đến từ Càn Dương đạo phủ, hơn nữa chưa bao giờ biết cười.
Tu sĩ có râu dê ôn hòa cười nói, rất dễ nói chuyện.
- Cao thủ đến từ Đạo phủ, chỉ có thể xếp hạng hơn chín mươi?
Từ Ngôn hơi sửng sốt, nói:
- Đạo tử của Đạo phủ, chỉ có chút năng lực này?
- Phải cũng không phải, Đạo tử Càn Dương đạo phủ, cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, trong cùng giai hẳn là không có đối thủ, Quân Vô Nhạc xếp hạng không vào top 10, không phải năng lực có hạn, mà là người ta không tranh Thiên Anh bảng, chỉ vào top 100 là được, Đạo Phủ không thích tranh đấu mà.
Tu sĩ râu dê cảm khái nói, Từ Ngôn lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai người Càn Dương Đạo phủ không thích tranh đấu.
Suy nghĩ một chút đạo gia thanh tính không tranh giành với đời, Từ Ngôn gật gật đầu, xem ra Càn Dương đạo phủ tồn tại, nhất định không thua gì quái vật khổng lồ như Kiếm Vương điện, mà thánh địa như đạo môn thế, mới là chỗ uy hiếp chân chính của nhân tộc.
Uy hiếp tứ vực bát hoang, uy hiếp thiên sơn bách đảo, càng uy hiếp hai tộc yêu ma.
Thời điểm khi Từ Ngôn cảm khái Đạo Phủ không thích tranh đấu, xa xa có người cao giọng ngâm.
- Trong sương mù trăng sáng trai, trên trời Thăng Tiên Thai, có ta say rượu, cùng quân chung thoải mái! Ha ha ha, hôm nay là ngày lành, trăng sáng đương không, cùng chư vị tìm một cơn say! Đến đến đến, chúng ta cùng uống ly này!
Chân Vô Danh giơ linh tửu lên, mỉm cười nói, vẫn như cũ là bộ dáng công tử, trong mắt Từ Ngôn lại là một tên gia hỏa giả hào phóng.
- Nhận được công tử mời, mời uống.
- Tối nay nhất định phải say, mời uống.
- Đa tạ công tử hậu đãi, mời uống.
Vô luận Kim Đan hay Nguyên Anh, lúc này nhao nhao đứng dậy, nâng chén nghênh đón, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Không nói cái khác, tiệc rượu này thật sự tiêu phí rất nhiều linh thạch, mà linh thạch chính là Chân Vô Danh người ta đưa ra, mặc kệ mục đích lân hành động này là gì, có thể ăn uống vô tư, mặc cho ai cũng sẽ không căng mặt.
- Mọi người ngồi đi, linh tửu bao no, nhất định phải say mới nghỉ, ha ha, may mắn mời Vô Mục huynh cùng Vô Y công tử, xem ra mặt mũi Chân Vô Danh ta coi như không nhỏ.
Đoạn mở đầu tự giễu này của Chân Vô Danh, lập tức dẫn tới một trận tiếng cười thiện ý, nhất là Hoa Hiểu Lăng cầm đầu đám nữ tu, ánh mắt nhìn về phía Chân Vô Danh rõ ràng mang theo vẻ sùng bái.
- Công tử tuy rằng gọi Vô Danh, nhưng lại có mặt mũi to lớn, bằng không Vô Danh huynh đổi tên thành Chân Mặt Mũi đi, về sau chỉ cần Mặt Mũi huynh nói một câu, không chỉ có tiểu muội có cầu tất ứng, tất cả tỷ muội ở đây nhất định sẽ không nhíu nhíu mày, nhất định ủng hộ hết mình, huynh đài không cần suy nghĩ?
Nhạc Vô Y vừa nói chuyện lập tức dẫn tới ánh mắt của tất cả nam tu sĩ ở đây.
Âm thanh nàng ngọt ngào êm tai, một hàm răng trắng nhỏ lộ ra một cỗ nghịch ngợm, nhất là câu nói đùa giỡn này không nhẹ không nặng, vừa thích hợp, một ít ánh mắt thù địch lúc đầu đối với nàng lúc này cũng đều nhạt đi rất nhiều.
Lấy Chân Vô Danh đến đùa giỡn, Nhạc Vô Y nói xong câu cuối cùng còn âm thâm mang theo ý lấy lòng của tất cả nữ tu ở đây, câu tỷ muội kia vừa ra khỏi miệng, cũng dung nhập chính nàng vào trong các nữ tu ở đây.
Người ta chính là Nguyên Anh đỉnh phong, cao thủ nổi danh trên Thiên Anh bảng, có thể xưng là tỷ muội cùng những nữ tu Kim Đan, chứng tỏ người ta không hề có giá trị.
Đương nhiên, cũng chứng tỏ tâm cơ lòng dạ của người này thật sự sâu như biển.
- Linh Lung phái, Nhạc Vô Y. Quả nhiên không đơn giản.
Từ Ngôn âm thầm quan sát một phen, Đinh Vô Mục thủy chung không nói lời nào làm người cũng phi thường, mà Nhạc Vô Y bát diện linh lung này lại càng là hạng người khó chơi.
Quả nhiên, có thể lọt vào top 10 Thiên Anh Bảng, cũng không có đơn giản.
Theo Nhạc Vô Y trêu chọc, tràng diện dần dần trở nên náo nhiệt, trong lúc đó Đinh Vô Mục cũng nói nhỏ vài câu, hắn không để ý tới người khác, chỉ nói chuyện với Chân Vô Danh.
Trăng lên giữa trời, mỹ vị đều được trình lên, cả tòa Phần Hương viện rượu ngon tung bay, cười nói vui vẻ, một đám cường giả tu tiên giới tụ hội có vẻ cao nhã lại không mất đi sung sướng.
Làm chủ nhà, Chân Vô Danh có vẻ thập phần hào phóng, lấy ra hơn hai mươi mấy vò linh tửu trân quý nhiều năm từ trong túi đựng đồ, nghe nói mỗi một vò đều có giá hơn một ngàn linh thạch, hơn nữa là có tiền mà không thể mua.
Một vò hơn một ngàn, hai mươi vò chính là hơn hai vạn linh thạch, lúc này mới gọi là vung tiền như rác.
Linh tửu của Chân Vô Danh đáng giá hay không, Từ Ngôn cũng không quan tâm, hắn chỉ để ý mưu đồ chân chính của những tu sĩ này.
Qua ba tuần rượu, theo không khí càng thêm náo nhiệt, trong bữa tiệc có người đưa ra chủ ý thăm dò Vãng Sinh động, có thể đấu rượu làm thơ dù sao cũng quá ít, tu luyện chính là thiên phú cũng không phải học vấn, nếu không ai có thể thuận miệng có thể ngâm thơ giống như Vô Danh công tử, ít nhất những tu sĩ này có thể thừa dịp tửu kính dò xét hiểm địa chân chính.
Nghe nói đề tài Vãng Sinh động xuất hiện, lỗ tai Từ Ngôn cơ hồ đứng lên, không dấu vết dịch về phía chỗ tối.
Không đợi nghe được tính toán của bọn Chân Vô Danh đối với Hướng Sinh Động, bóng người bên cạnh Từ Ngôn nhoáng lên một cái, sau một khắc cánh tay của hắn bị một cô gái gắt gao bóp chặt, đồng thời có một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
- Ta đã nói rồi, ngươi là con mồi của ta! Cũng là nam tử của tai