Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1140 - Chương 1140: Mục Tiêu Của Vô Danh

Chương 1140: Mục tiêu của Vô Danh Chương 1140: Mục tiêu của Vô DanhChương 1140: Mục tiêu của Vô Danh

Người bắt được Từ Ngôn không phải là người khác, chính là vong nữ của Nữ Nhi Đảo, Lãnh Thu Thiền.

Những người khác đang cùng bàn chuyện đại kế, Lãnh Thu Thiền cư nhiên không để ý Nguyên Anh ở đây, một tay bắt lấy con mồi của nàng, nụ cười nhe răng trên mặt làm cho người ta không rét mà run.

- Vị khách quan này, ngươi nhận nhầm người rồi, ta là tiểu nhị Minh Khê lâu, không phải tướng công ngươi.

Từ Ngôn thấp giọng nói, đại hội ngắm trăng của tu sĩ Nguyên Anh, một tiểu nhị như hắn cũng không muốn ồn ào gây chuyện.

- Lãnh Thu Thiền ta chưa bao giờ nhận nhầm người, ngươi là nam nhân của ta, mà ta, là vương nữ của ngươi!

Âm thanh của vong nữ không cao, rõ ràng kiêng ky những Nguyên Anh khác, có thể trà trộn vào đại hội ngắm trăng, Lãnh Thu Thiên cũng không phải Chân Vô Danh mời tới, loại nữ nhân hung hãn như nàng, Chân Vô Danh căn bản không có hứng thú.

- Ta thành thân, cưới không được ngươi, nhà có Sư Tử Hà Đông.

Từ Ngôn bất đắc dĩ nói.

- Ngươi có nương tử? Coi như cái gì, làm thịt nàng là được.

Lãnh Thu Thiền cười lạnh.

- Xem ở phân lượng là tu sĩ hải đảo, không so đo với ngươi, nếu còn muốn quấy rầy quấy rối, đưa ngươi đi gặp cha ngươi.

Từ Ngôn cho rằng trên Nữ Nhi đảo không có nam nhân, lão tử của vong nữ hẳn là đã sớm thành vong hồn.

- Đêm nay trăng tròn, Từ Ngôn, ngươi cho rằng mình có thể trốn thoát sao? Tối nay, ngươi sẽ là người của tal Từ Ngôn không thể nhịn được nữa, vận chuyển cự lực phá vỡ trói buộc của Lãnh Thu Thiền, hắn đường đường là nam nhi, sao có thể bị người ta uy hiếp như một tiểu cô nương.

Âm thầm giao thủ, âm thanh không lớn, sau khi Lãnh Thu Thiền bị cự lực chấn động sắc mặt khẽ biến, nhớ tới lúc trước giao thủ ở chỗ sâu trong Hải Uyên, cỗ cự lực trời sinh của Từ Ngôn, Lãnh Thu Thuyền quyết định không tiếp cận đối phương, nhưng cũng không có ý định buông tha đối phương.

Trong lúc bị chấn ra, đồng thời, Lãnh Thu Thiền vung mạnh tay lên, ba một tiếng đánh ngã ấm trà trong tay Từ Ngôn, ấm linh trà đầy bắn tung tóe, mắt thấy sắp rắc lên người nữ tu kim đan trong một bàn.

Lãnh Thu Thiền thích giết chóc thành tính, tâm cơ cũng đủ âm hiểm.

Nàng nhìn ra Từ Ngôn ngụy trang thành tiểu nhị tất có mưu đồ, nếu mình chưa chắc đã nắm chắc bắt được đối phương, vậy mượn đao giết người là được rồi.

Lãnh Thu Thiên muốn mượn chính là đao của cường giả Nguyên Anh ở đây.

Rầm một tiếng, linh trà rơi xuống, cùng lúc đó Từ Ngôn phát giác được tình thế không ổn, vận chuyển linh lực đều bao vây hết linh trà bị vẩy ra, lúc này mới không có rắc lên trên đầu đám nữ tu Kim Đan ở trong một bàn.

- Xin lỗi xin lỗi.

Từ Ngôn cúi đầu thu nạp linh lực, ôm linh trà bị ngã ở một bên, đang muốn xoay người lui ra sau bếp.

- Linh lực nhiếp vật, thân thủ không tệ nha.

Không đợi Từ Ngôn lui đi, động tĩnh bên này rốt cuộc kinh động các Nguyên Anh, Chân Vô Danh xa xa đang giương mắt nhìn lại, ánh mắt rơi vào trên người Từ Ngôn.

Nhìn thấy Từ Ngôn, Chân Vô Danh nhất thời có chút kinh ngạc, chỉ tay hướng Từ Ngôn, nói:

- Đưa lên linh tửu, ngươi đến đây.

Quản sự Minh Khê lâu thủy chung bận rộn trước sau, sợ chọc cho vị cường nhân nào đó không vui, lúc này vừa nghe chủ gia Chân Vô Danh điểm danh gọi một tiểu nhị đưa lên linh tửu, lập tức thúc giục Từ Ngôn, giống như giám công áp giải Từ Ngôn dâng linh tửu, lúc này mới bỏ qua lui sang một bên.

- Không chết à, vận khí không tệ.

Chân Vô Danh tựa như cười mà không cười nhìn chằm chằm Từ Ngôn, nói:

- Sau khi ta đi, hai người có gặp phải phiền toái gì không?

- Không có, một đường thông suốt, đa tạ Vô Danh tiền bối tương trợ, nếu không Sao, ta đi trước.

Từ Ngôn rót đầy linh tửu, cười trừ xoay người muốn rời đi.

- Ngồi xuống, uống một ly rượu rồi đi.

Âm thanh Chân Vô Danh lạnh lùng, nói:

- Nói thế nào cũng là người quen, đừng khách khí.

Vừa nhìn thấy Từ Ngôn, Chân Vô Danh nhớ tới một lần anh hùng cứu mỹ nhân ở Tuyết Quốc lúc trước.

Vừa nghĩ tới anh hùng cứu mỹ lúc trước, Chân Vô Danh sẽ nhớ lại kim đồng ngọc nữ lúc trước hắn đắc tội.

Nhớ lại đắc tội kim đồng ngọc nữ, chân Chân Vô Danh bất giác giật giật, nhớ tới những sát thủ ám sát mình.

Từ khi gặp phải ám sát, Chân Vô Danh cũng không nhàn rỗi, hắn hao hết trăm phương nghìn kế, rốt cục đại khái điều tra ra cừu gia của mình có khả năng liên quan đến Kim Ngọc phái.

Che chở hai Kim Đan mà thôi, Chân Vô Danh cũng không cho rằng Kim Ngọc phái lấy ngàn vạn linh thạch đi tìm sát thủ, chỉ vì muốn một chân của hắn, trong khoảng thời gian này hắn vạn lần khó hiểu, thẳng đến gần đây, từ trong miệng Nhạc Vô Y bên cạnh biết được một tin tức, mới làm cho hắn bừng tỉnh đại ngộ.

Ngọc Nữ đã chết, hơn nữa ngay cả hài cốt cũng không còn. Ngọc Nữ chết thảm mới là nguồn gốc của thù hận chân chính, nhưng Chân Vô Danh căn bản không giết Ngọc Nữ, trong lúc mê mang, Vô Danh công tử nhận thấy mình giống như bị người ta hãm hại, về phần ai dám hãm hại Chân Vô Danh hắn, cũng không biết.

Thẳng đến khi nhìn thấy Từ Ngôn trong buổi ngắm trăng, trong lòng Chân Vô Danh lập tức khẽ động.

Có thể là hắn giết chết Ngọc Nữ, sau đó vu oan cho ta?

Chân Vô Danh cười lạnh nhìn chằm chằm Từ Ngôn, bảo đối phương ngồi xuống uống một chén rồi đi, tuy rằng cũng không cho rằng Từ Ngôn có năng lực giết chết Ngọc Nữ, nhưng dưới cảm giác linh thức, Chân Vô Danh đột nhiên sửng sốt.

Khí tức của đối phương, cư nhiên đạt tới Kim Đan, hơn nữa còn là Kim Đan hậu kỳ.

Trong thời gian ngắn ngủi, tu sĩ Trúc Cơ của hải đảo nho nhỏ gặp nhau ở Tuyết Quốc, cư nhiên trở thành cao thủ Kim Đan hậu kỳ, chuyện lạ như thế, thiếu chút nữa khiến Chân Vô Danh sợ tới mức nhảy dựng lên.

- Ngươi sớm đã có tu vi Kim Đan, hay là liên tục tiến giai?

Chân Vô Danh bóp chặt cánh tay Từ Ngôn, một cỗ linh lực phong bế đối phương lại.

Vừa bị tên biến thái Lãnh Thu Thiền kia điên cuồng đuổi bắt, hiện tại lại bị Chân Vô Danh hoa tâm đại củ cải bắt, Từ Ngôn nhẫn nhịn lại, cười nói:

- Ta nói ngẫu nhiên gặp kỳ ngộ, có cao nhân tương trợ, ngươi có tin không?

Chân Vô Danh lắc đầu, vẻ mặt không tin càng thêm khinh bỉ, thân sắc kia giống như nói trư có kỳ ngộ, Từ Ngôn ngươi cũng không thể có kỳ ngộ.

- Vậy thì không cần nhiều lời, Vô Danh tiền bối hẳn là hiểu rồi.

Từ Ngôn nói như lọt trong sương mù, không phải hắn không muốn nói mình sớm đã có Kim Đan, mà trên bàn còn có người quen, Triệu Như Phong cùng Phong Thải Hoa đang há to miệng, không thể tin nhìn chằm chằm hắn.

- Thì ra là như thế, xem ra thân phận ngươi cũng không đơn giản. Chân Vô Danh quả nhiên là người thông minh, theo việc Từ Ngôn xuất hiện ở đây, suy đoán ra Từ Ngôn trước kia ở Tuyết Quốc đã có tu vi Kim Đan, chỉ là lúc trước tâm tư Chân Vô Danh của hắn toàn bộ ở trên người Hoa Hiểu Lăng, căn bản không để ý tới mấy tu sĩ hải đảo.

- Tại hạ tuyệt đối không phải kẻ xấu, Vô Danh tiền bối có thể yên tâm, hơn nữa ta đích thật là môn nhân đệ tử của Địa Kiếm tông.

Từ Ngôn biết không nói thật không được, đừng để Chân Vô Danh này đoán ra phần oan ức của Ngọc Nữ liền phiền toái.

- Ngọc nữ chết rồi, ngươi giết!

Sợ cái gì đến, nụ cười của Chân Vô Danh dần dần lạnh lùng, nói:

- Sau đó hãm hại Chân Vô Danh ta, dẫn lửa giận của Kim Ngọc phái dẫn đến trên người ta, tâm tư ngươi thật độc, nói: ngươi rốt cuộc là người nào?

Từ Ngôn ngẩn người, tiếp theo cười khổ một tiếng, chỉ chỉ Triệu Như Phong cùng Phong Thải Hoa, nói:

- Ngươi hỏi bọn họ liền biết ta là ai, ta cũng không hại ngươi, ngọc nữ có tu vi Nguyên Anh, ta có thể giết được?

- Hừ, biết ngươi giết không được, nếu ngươi có thể giết chết Ngọc Nữ, ba chữ của Chân Vô Danh ta sẽ viết ngược lại.

Vô Danh công tử kiêu ngạo, thích nắm giữ cục diện trong tay mình, phương pháp lừa địch vừa ra, hắn đã biết Từ Ngôn cho dù có tu vi Kim Đan, vẫn là một tu sĩ hải đảo, là một lâu la, có thể đứng vững trước mặt cường giả Nguyên Anh đã không tệ rồi, giết chết Ngọc Nữ có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, căn bản không có khả năng.

- Thải Hoa cô nương, thân phận người này, Kiếm tông các ngươi phải hảo hảo nghiệm chứng một phen, hắn đến từ hải đảo, không chỉ che dấu tu vi, còn lấm la lấm lét, vừa nhìn đã biết là kẻ xấu.

Chân Vô Danh đoán được Từ Ngôn là một tiểu nhân vật không đáng nhắc tới, lập tức không để ý tới, mà cười ha hả nhìn về phía Phong Thải Hoa, trong ánh mắt lộ ra thâm tình. Hắn cứu Hoa Hiểu Lăng từ trong tay Kim Đồng Ngọc Nữ, lại bình yên đưa đôi huynh muội kia ra khỏi Tuyết Quốc, trải qua chuyện này, Chân Vô Danh xem như hoàn toàn bắt được tâm của mỹ nhân.

Bất quá người hắn có tật xấu, một khi được nữ tu ái mộ, Chân Vô Danh cũng mất đi hứng thú, sẽ đi tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, mục tiêu của hắn hôm nay, chính là một trong thiên kiêu của Địa Kiếm tông, Phong Thải Hoa.
Bình Luận (0)
Comment