Chương 1141: Giao phong (Thượng)
Chương 1141: Giao phong (Thượng)Chương 1141: Giao phong (Thượng)
Cái nhìn sâu sắc và lòng dạ của Chân Vô Danh để Từ Ngôn tâm phục khẩu phục.
Hắn thấy nhiều người tự cho là đúng, tự cho là đúng như tên này, quả thật là lần đầu tiên kiến thức.
Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Chân Vô Danh không tin là mình lừa hắn thì tốt rồi, vê phần loại thân phận tu sĩ hải đảo trong lòng khó lường này, Từ Ngôn cũng không quan tâm.
Phát ra hai luồng truyền âm, phân biệt lọt vào tai Triệu Như Phong cùng Phong Thải Hoa, Từ Ngôn lệnh cho hai người cấm nói thân phận chân chính của mình, nói là Chấp sự Địa Kiếm tông phụ trách dò xét động tĩnh bên hải đảo là tốt rồi.
Tiểu sư thúc lên tiếng, hai người tự nhiên không dám không nghe.
Vì thế Phong Thải Hoa xấu hổ cười cười, nói:
- Vô Danh công tử lo lắng nhiều, người này đích thật là chấp sự của Địa Kiếm tông ta, nhiều năm trước bị tông chủ phái đến hải đảo chấp hành một ít nhiệm vụ bí ẩn, gần đây mới trở về tông môn.
- Thải Hoa nói không sai, Từ chấp sự có thân phận đặc thù, ở bên hải đảo cũng có địa vị không thấp, không chỉ là nhân vật quan trọng ở Lâm Uyên đảo, uy vọng cũng cực cao trong đám tu sĩ ở mấy hải đảo xung quanh.
Triệu Như Phong nói tiếp, lần này mông ngựa thuận miệng mà võ.
Vừa nghe Triệu Như Phong vỗ ngựa, hơn nữa nói mình có uy vọng cực cao ở trong đám tu sĩ hải đảo, Từ Ngôn nhất thời bất đắc dĩ một trận, phát ra thêm một luồng truyên âm rốt cục làm cho Triệu Như Phong ngậm miệng lại.
Ở tông môn, vỗ mông ngựa thì cứ tùy tiện, đến bên ngoài còn ở đây nói bậy nâng cao mình, không khác gì giết mình, bởi vì tất cả người ở đây cũng không phải đều là một phương Kiếm Vương điện, còn có một phản kiếm minh là Nhạc Vô Y.
- Xúi giết người... Nghĩ tới đây, trong lòng Từ Ngôn trầm xuống, không dấu vết nhìn lướt qua Triệu Như Phong, phát hiện đối phương hơi cúi đầu, tránh đi ánh mắt của mình.
- Quả nhiên, mấy người tu vi Nguyên Anh đều không đơn giản.
Xác nhận Triệu Như Phong muốn nâng đỡ vị tiểu sư thúc không muốn tiết lộ thân phận chân chính ở trước mặt mọi người, từ đó ấn cho mình danh hiệu danh sĩ hải đảo, trong lòng Từ Ngôn nhất thời dâng lên một cỗ sát ý.
Triệu Như Phong tên gia hỏa này, bề ngoài xem ra trung nghĩa đại độ, kì thực tâm cơ âm hiểm, nếu như có cơ hội, vẫn là mau chóng diệt trừ mới tốt.
Thế cục của đại hội ngắm trăng lần này mười phần vi diệu, nhân vật mấu chốt nhất không phải là Chân Vô Danh, mà là Nhạc Vô Y ngồi ở một bên, từ đầu đến cuối đều là bộ dáng cười yếu ớt.
Có hai vị Nguyên Anh làm chứng, Chân Vô Danh hơi sửng sốt, hắn ngược lại không nghĩ tới Từ Ngôn còn có tầng thân phận này, cư nhiên lăn lộn không tệ ở hải đảo.
- Xuất thân Địa Kiếm tông, lại có thể hô phong hoán vũ ở hải đảo, lúc trước những đệ tử hải đảo kia xem ra đều là yểm hộ ngươi, tiểu tử, lăn lộn không tệ nha.
Chân Vô Danh cười cười, ánh mắt tràn ngập cao ngạo từ trên cao nhìn xuống, vô luận Từ Ngôn có thân phận gì, một tu sĩ Kim Đan còn không đáng để Chân Vô Danh hắn chú ý.
Khoát tay áo, ý bảo Từ Ngôn lui xuống, trên bàn rượu của cường giả Nguyên Anh sao có thể thật sự chiêu đãi tu sĩ Kim Đan, Chân Vô Danh vừa muốn mở miệng nói rõ mục đích của đại hội ngắm trăng lần này, có người bên cạnh hắn nói chuyện.
- Còn chưa thỉnh giáo tôn họ đại danh của vị tiểu ca nhi này? Tu sĩ thế lực hải đảo rất nhiều, có thể ứng đối tự nhiên ở trong nhiều thế lực như hiện tại, tuyệt là nhân tài phi thường mới đúng.
Người nói chuyện chính là vị Nhạc Vô Y ăn mặc nóng bỏng mát mẻ kia, trong mắt nữ nhân này mang theo tò mò, hơi nghiêng đầu, có vẻ thập phần nghiêm túc thỉnh giáo, làm cho người ta nhìn không đành lòng từ chối.
- Tiểu bối vô danh, không đề cập cũng được. Từ Ngôn cười ha hả, muốn rời khỏi bàn này, ở cùng một đám Nguyên Anh, phiền toái nhất định không thể thiếu, vẫn mau chóng rời đi mới tốt.
Không để ý ánh mắt của những người khác, Từ Ngôn đứng dậy rời đi, bỗng nhiên cảm thấy cổ tay lạnh lão, bị một cỗ mềm mại bắt được, cúi đầu nhìn lại là một bàn tay ngọc trắng nốn.
Chủ nhân của bàn tay ngọc chính là Nhạc Vô Y, vị cao thủ thứ năm Thiên Anh bảng này che miệng cười duyên, nói:
- Nếu như Từ Ngôn ngươi cũng là tiểu bối vô danh, như vậy trong số các tu sĩ chúng ta ở đây, cũng không có người nổi tiếng, ngươi nói đúng không, tiểu sư thúc.
Một câu tiểu sư thúc, Từ Ngôn đã biết thân phận của mình đã bị Nhạc Vô Y này biết.
Có thể ở trong thời gian nhanh như vậy nhận ra mình, Từ Ngôn cũng có chút kinh ngạc, xem ra lời đồn về Linh Lung phái chuyên tu tung hoành pháp quả thật không sai, Nhạc Vô Y này cũng đích thật là hạng người bát diện linh lung, tin tức linh thông đến loại tình trạng này.
Thở dài, Từ Ngôn cúi đầu nhìn tay phải của mình, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Không đến thời gian một chén trà, cổ tay của mình trước sau bị ba gia hỏa bắt được, báo hiệu phiền toái không ngừng.
- Ngươi là Từ Ngôn? Đại danh nhân gần đây nhất của Địa Kiếm tông, tiểu sư thúc của một đám trưởng lão Nguyên Anh?
Chân Vô Danh hơi ngẩn ra, nói:
- Nghe nói đại trưởng lão của Kiếm tông thoát khốn, còn thu một vị đệ tử quan môn, thì ra chính là ngươi!
Hồng Chí có bối phận cực cao, Chân Vô Danh tuy rằng là thiên kiêu của Nhân Kiếm Tông, nhiều nhất là cùng thế hệ với tông chủ Địa Kiếm tông, nhìn thấy trưởng bối Hóa Thần đỉnh phong, cũng phải lấy vãn bối tự xưng cho mình, ở trước mặt Từ Ngôn, Chân Vô Danh thật ra cũng phải xưng hô một tiếng tiểu sư thúc. Tam đại tông môn đồng khí liên chi, đều là tông môn phụ thuộc Kiếm Vương điện, thế nhưng ỡ giữa tam đại tông môn cũng không hòa thuận, có thể nói xem thường lẫn nhau, hơn nữa Địa Kiếm tông yếu nhất, ở trong mắt hai đại tông môn khác, bọn họ sớm đã thành môn phái nhị lưu thậm chí tam lưu.
Nhưng một khi tin tức Hóa Thần của Địa Kiếm Tông trở về truyền ra, uy vọng của Địa Kiếm tông lập tức tăng lên, tối thiểu trong mắt người ngoài, Địa Kiếm Tông vẫn có thực lực cường đại của nhất lưu tông môn.
Chân Vô Danh có chút ngoài ý muốn thân phận của Từ Ngôn, hắn chỉ nghe nói biến cố của Địa Kiếm Tông, cũng không nhận ra đệ tử quan môn của Hồng Chí, không nghĩ tới Nhạc Vô Y cư nhiên ngay cả dung mạo của Từ Ngôn cũng nhận ra, một câu nói phá vỡ thân phận của Từ Ngôn.
Nếu bị người nhận ra, Từ Ngôn phản bác cũng vô dụng, đành phải thừa nhận, ôm quyền với Nguyên Anh xung quanh, nói:
- Rảnh rỗi vô sự, vụng trộm lẻn ra khỏi sơn môn, nghe nói Thương Minh tự có xá lợi kỳ dị hiện thế, đặc biệt đến góp vui, mong các vị đồng đạo thay ta giữ bí mật, tránh cho sau khi trở về bị sư tôn phạt diện bích, ta đều đã diện bích mấy tháng rồi, ha ha, các ngươi tiếp tục là tốt rồi, tiếp tục là tốt rồi.
- Tiểu sư thúc khách khí rồi, lão nhân ngài giá lâm, đại hội ngắm trăng có thể nói là hổ hổ sinh huy, Vô Y kính tiểu sư thúc một chén, ta kính trước.
Nhạc Vô Y mang theo nụ cười duyên dáng mê người, bưng hai chén linh tửu lên, đưa cho Từ Ngôn một chén, mình ngửa đầu uống sạch một chén linh tửu, cổ trơn bóng có chút chói mắt.
Rượu của người khác, Từ Ngôn có lẽ sẽ không đề phòng, rượu Nhạc Vô Y này, hắn sẽ không uống.
Khắp nơi đều là tu sĩ bên phía Kiếm Vương điện, duy chỉ có Nhạc Vô Y một người của Phản Kiếm Minh, nếu như nữ nhân này không có mục đích mới gọi kỳ quái, nói không chừng trong chén rượu này có kịch độc, nếu thật uống sẽ chết ngay tại chỗ, Từ Ngôn hắn chẳng phải xui xẻo tận trời. Bị một vị cường giả đứng thứ năm Thiên Anh bảng mời rượu, loại mặt mũi này chỉ sợ ngay cả Chân Vô Danh cũng không ngăn được, Từ Ngôn lại không tiện trực tiếp từ chối, đang chần chờ bất định, lúc suy tư tìm ai ngăn rượu, bỗng nhiên nhìn thấy bộ dáng của Triệu Như Phong đang ở một bên xem náo nhiệt.
- Gần đây tu luyện một môn bí pháp, không cách nào uống rượu, một khi uống rượu sẽ phá công.
Từ Ngôn tràn ngập áy náy nâng ly rượu, mang theo nụ cười chân thành, nói:
- Nhưng cũng không thể làm giảm nhã hứng của Vô Y công tử, như vậy đi, Như Phong, ngươi thay tiểu sư thúc uống chén mỹ nhân tửu này.