Chương 1143: Giao phong (hạ)
Chương 1143: Giao phong (hạ)Chương 1143: Giao phong (hạ)
Vận khí này, Từ Ngôn thật ra không quá để ý.
Con người, đôi khi may mắn, đôi khi xui xẻo, không thể có một người xui xẻo cả đời, cũng không thể một người may mắn cả đời.
Từ khi lao ra khỏi Bình Trung giới đi tới Chân Võ giới, Từ Ngôn phát hiện vận khí của mình vẫn rất xấu, cơ bản không có may mắn.
Lần đại hội thưởng nguyệt này ở Phần Hương viện cũng như thế, Kiều Văn Dương xuất hiện, nhìn thế nào cũng là Hồng môn yến chuẩn bị một hồi cho Từ Ngôn hắn.
Hơn nữa khi Kiều Văn Dương nhanh chóng điêu khắc ra một loại bàn long quái dị, Từ Ngôn ở trong lòng nhất thời trâm xuống, thở dài một hơi.
Quả nhiên, Kiều Văn Dương thấy được một ít bí ẩn không nên nhìn thấy.
Băng điêu vẫn là Bàn Long như trước, bất quá hình dạng mười phần quái dị, thân rồng là phẳng, giống như tờ giấy, xà trận xếp lên thoạt không nhìn ra gì, thật giống như đầu băng long này là một bức tranh thật dài.
Kiều Văn Dương điêu khắc rất nhanh, cũng rất thô ráp, cũng có thể làm cho người ta thấy rõ đến tột cùng, hơn nữa đầu rồng cuối cùng, lại là một hình người.
Đầu rồng hình người được Kiều Văn Dương điêu khắc tương đối cẩn thận, không có mặt mũi, chỉ có bóng lưng, thoạt nhìn hẳn là một thanh niên, thân hình hơi gầy gò, mặc một thân đạo bào.
Với công lực điêu khắc tỉnh xảo của Kiều Văn Dương, bóng lưng thập phần sinh động, theo sự xuất hiện của đầu rồng hình người trong tay hắn, Chân Vô Danh là người đầu tiên thay đổi ánh mắt, từ băng điêu chuyển đến trên người Từ Ngôn.
Trong mắt Chân Vô Danh, đầu rồng hình người rất giống thân hình Từ Ngôn.
Không bao lâu sau, quái long được điêu khắc xong, trong tay Kiều Văn Dương lại không ngừng, điêu khắc ra từng dải băng tuyến tinh tế ở dưới thân quái long, giống như cả người đầu quái long này phun trào liệt diễm, hơn nữa dưới chân Bàn Long, có một bóng người mơ hồ đang giơ hai tay lên ngăn cản.
Sau khi điêu khắc băng hoàn thành, cả hội trường yên tĩnh không tiếng động.
Bàn Long Băng Điêu cổ quái như thế, một đám đan tu sĩ Kim Nhìn thấy không giải thích được, một đám nhíu mày khó hiểu, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng rất nghỉ hoặc, chỉ có một vài vị nhìn ra một ít môn đạo.
- Đó không phải là rồng, mà là một loại vũ khí cổ quái, người khống chế loại vũ khí này, oanh giết địch nhân dưới chân.
Âm thanh của Phong Thải Hoa chậm rãi vang lên, trong giọng nói mang theo một tia tò mò, nói:
- Người bị quái long vây giết là ai, khống chế quái long là ai?
- Nhạc Vô Y, ngươi mời cao thủ điêu khắc băng tới, vì sao phải khắc ra bộ băng điêu cổ quái này.
Chân Vô Danh lúc này sắc mặt trầm xuống, nói:
- Chẳng lẽ đây chính là đại lễ ngươi nói?
Nhạc Vô Y lấy một phần tin tức có thể nói là đại lễ, để có tư cách tham gia đại hội ngắm trăng lần này, nếu không, vị cao thủ Phản Kiếm minh này làm sao có thể xuất hiện ở Phần Hương viện.
Chân Vô Danh kiêu ngạo là thật, nhưng hắn lại không ngốc, hắn cũng có khổ tâm khi mời địch nhân.
- Vô Danh huynh không phải rất muốn biết là ai hại ngươi gặp phải ám sát sao, vừa hay vị bằng hữu này của ta đã từng nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng nổi.
Nhạc Vô Y lắc lư vòng eo đi tới trước băng điêu, ngón tay trắng nõn xẹt qua Bàn Long Băng Điêu, cuối cùng bắt được chỗ cao nhất làm đầu rồng của băng điêu hình người, thản nhiên cười, nói:
- Hắn nhìn thấy người này, dùng pháp môn thần kỳ oanh giết chí cường vượt xa mình, Vô Danh huynh có thể đến đoán một chút, người này, đến tột cùng là ai?
Cười cười nhìn về phía Từ Ngôn, ánh mắt Nhạc Vô Y trong suốt sáng long lan, lại đem một ngón tay chỉ băng điêu hình người bị Bàn Long vây quanh, nói:
- Mọi người cũng có thể đoán một chút, giao thủ với kỳ nhân khống chế quái long, lại là người nào, à, ta đoán trước, ta đoán... Nàng là một trong những tông chủ của Kim Ngọc phái, Ngọc Nữ!
Lộp bộp!
Rầm rầm một tiếng, Nhạc Vô Y bẻ gãy băng điêu hình người vây quanh băng long, bóp ở trong tay, nước lạnh rầm rầm không ngừng nhỏ xuống, tựa như vết máu nhỏ giọt.
Cục diện phát triển đến trình độ như bây giờ, Từ Ngôn đích xác không ngờ tới.
Hắn chẳng qua lăn lộn vào Minh Khê lâu làm tiểu nhị, chuẩn bị đợi đến khi hội ngắm trăng chấm dứt, cũng theo những tu sĩ này lẻn vào Vãng Sinh động, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ trở thành tiêu điểm ở trong trận đại hội ngắm trăng này.
Càng không ngờ lúc trước đánh chết Ngọc Nữ, cư nhiên có người thấy được chân tướng.
Kiều Văn Dương bị Từ Ngôn hãm hại không nhẹ, thiếu chút nữa bị lầm tưởng là hung thủ sát hại trưởng lão Kim Ngọc phái, mặc dù cuối cùng hắn bỏ qua hiểu lầm, vẫn bị Kim Đồng ra một chưởng đánh bay, thiếu chút nữa mất đi nửa mạng.
Lúc ấy sau khi bị Kim Đồng đánh trọng thương, Kiều Văn Dương vốn không dám động đậy, chờ hắn phát hiện Kim Đồng Ngọc Nữ nghênh ngang rời đi, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Văn Dương tránh được một kiếp, đợi đến khi Kim Đồng Ngọc Nữ đi xa, vội vàng chạy trốn, liều mạng nhanh nhất chạy về phía Thần Nô xa, bởi vì bị thương không nhẹ, Kiều Văn Dương chạy ra rất xa quyết định nghỉ ngơi bên ngoài một mảnh núi tuyết hồi phục.
Không nghỉ ngơi được bao lâu, Kiều Văn Dương nghe được âm thanh đánh nhau, ở sâu trong sơn mạch, hắn vừa định dò xét, bỗng nhiên phát hiện có bóng người bay lên trời từ trong sơn mạch, phía sau còn kéo theo bức tranh thật dài.
Khó tin nhất chính là, sau một khắc hỏa quang ngút trời, núi lở đất nứt ra, Kiều Văn Dương giống như nghe được tiếng vạn pháo cùng bắn, cả dãy núi cơ hồ bị san thành bình địa.
Cảnh tượng lúc đó, hắn sợ tới mức thiếu chút nữa ngất đi, Kiều Văn Dương còn tưởng rằng tận thế đã đến, hắn quay đầu bỏ chạy, sau đó nhớ lại, ánh lửa giống như đều bạo phát ra từ trong bức tranh, hơn nữa còn oanh giết một người trên mặt đất.
Trong lúc vô tình nhìn thấy hai vị cường giả quyết đấu, làm cho Kiều Văn Dương thủy chung không cách nào tin, bởi vì hắn nhận ra người khống chế bức tranh chính là Từ Ngôn thiếu chút nữa hãm hại mình cách đây không lâu.
- Đoán được sao, Vô Danh huynh, có hài lòng về phần đại lễ này không?
Nhạc Vô Y đi vài bước đến bên cạnh Chân Vô Danh, ánh mắt yêu mị, nũng nịu nói:
- Tiểu muội có thân phận đặc thù, không nên đến tham gia đại hội ngắm trăng bên phía Kiếm Vương điện các ngươi, bất quá, tiểu muội không thể thấy Vô Danh huynh cõng nồi đen, hôm nay làm thanh thiên đại lão gia một lần, xử một đoạn án oan của Vô Danh huynh, khanh khách!
Nghe tiếng cười của Nhạc Vô Y, khóe mắt Chân Vô Danh nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Từ Ngôn, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Là ngươi?
Từ Ngôn đang lắc đầu, vẻ mặt vô tội, bước chân lại không dấu vết lui về phía sau.
Nhân chứng ở trước mặt, cho dù giả ngu giả ngây ngốc cũng vô dụng, Từ Ngôn chỉ có thể thầm mắng mình xui xẻo.
Hắn xem như hiểu được vì sao Nhạc Vô Y là người Phản Kiếm minh lại xuất hiện trong trận đại hội ngắm trăng này, thì ra người ta đến tặng lễ, mà phần đại lễ này chính là tin tức vê chân hung hãm hại Chân Vô Danh.
Thật ra Kiều Văn Dương trong lúc vô tình nhìn thấy Từ Ngôn diệt sát Ngọc Nữ chỉ có thể nói là trùng hợp, Nhạc Vô Y dùng phần tin tức này đổi lấy tín nhiệm của Chân Vô Danh, là giao dịch giữa tứ đại công tử người ta, không khéo nhất chính là Từ Ngôn hung thủ này hết lần này tới lần khác trà trộn vào Minh Khê lâu, từ đó xuất hiện ở trong Phần Hương viện. Thật ra ngay cả Nhạc Vô Y cũng thật không ngờ, cư nhiên có thể nhìn thấy Từ Ngôn ở chỗ này.
Nàng vốn tính toán lấy Kiều Văn Dương làm nhân chứng để khiêu khích Chân Vô Danh cùng Địa Kiếm Tông, bởi vì tin tức Từ Ngôn trở thành chân truyền của Hóa Thần sớm đã bị Nhạc Vô Y tin tức linh thông biết được.
Một người là Thiên Kiêu chân chính của Nhân Kiếm Tông, thứ tư Thiên Anh Bảng, người còn lại là tiểu sư thúc của Địa Kiếm Tông, đệ tử quan môn của cường giả Hóa Thần, chỉ cần hai người này đấu nhau, Nhạc Vô Y có thể tọa sơn quan hổ đấu, từ đó đạt được mục đích khiêu khích thị phi, nhất là Nhân Kiếm tông cùng Địa Kiếm Tông vốn không quá khó đối phó, tương đối dễ dàng khiêu khích hơn rất nhiều.
Vốn là một hồi âm mưu khiêu khích liên quan đến thế cục Tây Châu vực sau này, không ai nghĩ tới, vị nhân vật chính Từ Ngôn dùng để làm ngòi nổ này lại thật sự xuất hiện tại chỗ, cứ như vậy, thật sự là một trò hay.