Chương 1144: Dương Mưu
Chương 1144: Dương MưuChương 1144: Dương Mưu
Tranh chấp vốn nên phát sinh sau này, bởi vì Từ Ngôn lẻn vào, trở thành ân oán mặt đối mặt, ánh mắt Chân Vô Danh bắt đầu không thích hợp, tràn ngập lửa giận vô tình.
- Trăm năm tu luyện, giết địch vô số, Chân Vô Danh ta từng bại, nhưng cho tới bây giờ chưa từng bị người ta hãm hại như vậy.
Gắt gao nhìn chằm chằm Từ Ngôn, ngữ khí Chân Vô Danh dần dần lạnh lùng, nói:
- Từ Ngôn đúng không, tiểu sư thúc của Địa Kiếm tông, ngươi rất tốt! Cư nhiên bất tri bất giác lừa ta, hãm hại ta không giải thích được, không phải chỉ không cho ngươi vạn khối linh thạch, không để cho ngươi cùng đi thuyền sao, ngươi lại hố ta như thế?
Từ Ngôn nghe mà mất hứng, vạn khối linh thạch giẫm lên vai không tính là cái gì, lúc trước nếu Chân Vô Danh có thể mang theo ba người Vương Chiêu rời khỏi Tuyết quốc, cũng không đến mức bị Ngọc Nữ đuổi giết.
Mất hứng thì mất hứng, loại cừu oán này, sao Từ Ngôn có thể thừa nhận, lắc đầu nói:
- Hố ngươi cũng không phải ta, Ngọc Nữ thân là cao thủ Nguyên Anh, có thể bị loại tu sĩ Kim Đan như ta giết chết, chẳng phải là chuyện cười lớn?
Thần sắc oan ức, Từ Ngôn nhìn Chân Vô Danh, nghiêm túc nói:
- Hại ngươi, nhất định để người khác thấy hả, ngươi ta cùng là Kiếm Vương điện nhất mạch, đừng để người ngoài khiêu khích ly gián mới đúng.
- Người ngoài trong miệng tiểu sư thúc, là chỉ ta.
Nhạc Vô Y cười khanh khách, tóc dài đong đưa không chút khách khí tiến lên, chỉ một ngón tay Kiều Văn Dương, phân phó:
- Ngươi đối chất với tiểu sư thúc, nói rõ ràng, ngươi nhìn thấy người ở Tuyết Sơn, đến tột cùng là ail
- Ta nhìn thấy...
Kiều Văn Dương cực kỳ kiêng ky Nhạc Vô Y, có thể nói là nói gì nghe nấy, hắn vừa định chỉ Từ Ngôn, lập tức bị đối phương cắt đứt.
- Điêu khắc Bàn Long không tệ, Kiều Văn Dương, ngươi không có được Tuyết Quả, trong lòng nhất định ôm hận ta, muốn cố ý trả thù, đáng tiếc địa vị của ta bây giờ quá cao, ngươi báo thù vô vọng mới suy nghĩ quỷ kế như thế, muốn khiêu khích ân oán giữa ta và Vô Danh huynh, đúng hay không! Tâm tư của ngươi quá độc ác.
Từ Ngôn tiến lên một bước, đứng đối diện với Kiều Văn Dương, không hề sợ hãi chuẩn bị đối chất với đối phương.
Câu 'Quá ác độc' vừa rồi nói miệng, ánh mắt Từ Ngôn bỗng nhiên trở nên quỷ dị, cùng lúc đó hai tay hơi vỗ một cái, một luồng gió mát xuất hiện, trong nháy mắt xẹt qua Kiều Văn Dương không hề phòng bị.
- Ác như phong...
Trong lòng thì thầm, theo ác phong đi xa, trực tiếp vận dụng sát chiêu như thế, Từ Ngôn cũng bất đắc dĩ.
Nếu nhân chứng đang ở ngay trước mắt, nếu Nhạc Vô Y khiêu khích sắp thành công, nếu lửa giận của Chân Vô Danh sắp bộc phát, vậy thì hủy nhân chứng là được.
Thấy nguy cơ đến, Từ Ngôn sao có thể bó tay chờ chết.
Ác phong xuất hiện trong nháy mắt xâm nhập vào đầu Kiều Văn Dương, người vốn định làm chứng đánh chết Ngọc Nữ chính là Từ Ngôn, Kiều Văn Dương lại rốt cuộc nói không nên lời.
Đồng tử của hắn mất đi tiêu cự, Từ Ngôn trước mắt mất đi bóng dáng, chỉ có một mảnh biển máu đỏ tươi tuôn tới, trong biển máu trải rộng tàn thi, Kiều Văn Dương có thể nghe được tiếng gầm gừ như quỷ khóc thảm thiết, hắn thấy được rất nhiều gương mặt quen thuộc ở trong huyết hải phập phồng lên xuống, một khắc trước còn đang gào thét, sau một khắc đã biến thành bộ xương.
Vạn loại ác niệm hóa thành huyết hải đánh úp, lấy tâm trí Kiều Văn Dương căn bản không cách nào ngăn cản, tâm thần trong nháy mắt bị cỗ ác phong này phá hủy, lâm vào ác niệm hình thành trong huyết hải không cách nào tự kiêm chế.
- Nói, lấy tranh cuốn quấn thành cự long, dùng để oanh giết Ngọc Nữ, đến tột cùng là ai.
Nhạc Vô Y đợi một hồi, phát hiện Kiều Văn Dương không mở miệng, không khỏi hỏi một câu.
Theo nàng ngẩng đầu, mê mang trong hai mắt Kiều Văn Dương rơi vào trong mắt Nhạc Vô Y.
- Kiều Văn Dương, ngươi làm sao vậy?
Nhạc Vô Y phát giác không đúng, vội vàng tiến lên xem xét, thậm chí thúc dục ra linh thức cảm giác.
Ác Như Phong không thuộc về ngũ hành pháp thuật, chính là ác niệm hội tụ mà đến, vô hình vô chất, vô tung vô ảnh, chỉ cần Từ Ngôn bí mật thi triển, người ngoài rất khó nhận ra bí pháp này tồn tại.
- Thần hồn chấn động. Ai đánh lén ngươi!
Lấy linh thức cảm giác được thần hồn của Kiều Văn Dương xuất hiện khác thường, thần sắc Nhạc Vô Y biến đổi, muốn lấy linh thức của mình vững chắc Tử Phủ của Kiều Văn Dương, khi nàng tiếp xúc với Tử Phủ của đối phương, bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ ác phong khủng bố đánh úp lại.
Dưới tiếng kinh hô, Nhạc Vô Y quyết định nhanh chóng, thu hồi linh thức của mình, mà Kiều Văn Dương bùm một tiếng ngã xuống đất, cả người co quắp, miệng sùi bọt mép, hai mắt trở nên không có thần thái, đã bị ác phong phá hủy thần hồn, trở thành một kẻ ngốc.
- Hủy diệt chứng cứ trước mặt ta, Từ Ngôn, ngươi khi Chân Vô Danh ta là hạng người ngây ngốc?
Chân Vô Danh lúc này không thể nhịn được nữa, hắn không cần chất vấn cũng có thể đoán được, sự khác thường của Kiều Văn Dương nhất định có liên quan đến Từ Ngôn.
- Vô Danh huynh sao lại là kẻ ngốc chứ, chỉ có nói nhiều và khuyết điểm tâm nhãn thôi. Từ Ngôn cười ha hả, thu hồi một mặt thật thà, ánh mắt bình tĩnh nói.
Với cục diện hiện giờ, Chân Vô Danh và Nhạc Vô Y đều nhìn ra được Từ Ngôn hắn động tay chân, nếu Kiều Văn Dương đã phế, chỉ định Từ Ngôn cũng không có khả năng, còn lại, chỉ có thể là giao phong thuần túy.
Trong nhiều trường hợp, ác chiến, không cần lý do, miễn có tiền nhân và hậu quả là đủ.
- Đừng tưởng rằng ngươi là tiểu sư thúc của Địa Kiếm tông, có thể hãm hại ta như thế, Chân Vô Danh ta một khi chịu thiệt, nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần!
Chân Vô Danh lạnh lùng quát, thu hồi quạt gấp, nắm trong tay Anh Như kiếm.
- Tiểu sư thúc, địa vị ngươi rất cao, nhưng cũng không thể dễ dàng giết người, Kiều Văn Dương chính là họ hàng xa của Nhạc Vô Y ta, luận tới thì ta còn muốn gọi hắn một tiếng biểu ca, cứ như vậy bị ngươi hại chết, trở về ta phải bàn giao người nhà như thế nào đây?
Nhạc Vô Y vẫn cười duyên như cũ, chẳng qua nụ cười càng thêm lạnh lùng.
Phần khiêu khích ly gián này, Nhạc Vô Y dùng chính là dương mưu.
Chân Vô Danh và Từ Ngôn biết rõ là nàng sinh sự, hết lần này tới lân khác người ta còn chiếm chữ lý, hơn nữa còn nói Kiều Văn Dương là họ hàng của mình, Nhạc Vô Y rõ ràng muốn lưu lại cái mạng của Từ Ngôn.
Không chỉ chiếm cứ chữ Lý, Nhạc Vô Y trong lúc nói chuyện miệng phun ra như lan, từng đợt u hương từ trong miệng nàng tràn ra, tu sĩ ở đây vô luận Kim Đan hay Nguyên Anh, một khi ngửi được mùi hương này, lập tức trở nên hai mắt trợn to, đồng loạt nhìn chằm chằm Từ Ngôn, giống như Từ Ngôn là tai họa lớn nhất, phải trừ đi nhanh nhất có thể.
Tiểu sư thúc của Địa Kiếm Tông, một khi chết trong đại hội ngắm trăng, vô luận là ai hạ sát thủ, đến cuối cùng người cõng nồi đều sẽ là vị chủ gia Chân Vô Danh của đại hội ngắm trăng lần này.
Phương pháp hợp tung liên hoành, khu lang thôn hổ, âm thầm thi triển ra công pháp bí ẩn nhất của Linh Lung phái, dùng để khơi mào phân tranh lớn hơn, đây chính là tâm cơ âm hiểm của Nhạc Vô Y, có thể nói là bát diện linh lung.
- Rốt cục gặp được người tàn nhẫn, Vô Y công tử, ngươi tính kế thật sự không tệ, nhưng ngươi đừng quên, Địa Kiếm tông cũng không phải chỉ có một mình ta.
Từ Ngôn cảm nhận được Nhạc Vô Y phát ra u hương cổ quái, chẳng những không ra tay ngược lại bước chân lui về sau, thi triển ra thân pháp cực nhanh, trong nháy mắt lui ra phía sau Triệu Như Phong cùng Phong Thải Hoa.
- Tiểu sư thúc gặp khó khăn, cần giúp đỡ, vãn bối các ngươi nghĩa bất dung từ chứ.
Mở miệng chính là trưởng bối, Từ Ngôn thiếu chút nữa không nói nếu ta có bất trắc gì, đại trưởng lão không bóp chết các ngươi mới lạ.
Động tác của Từ Ngôn ngoài dự liệu của mọi người, da mặt dày tìm vãn bối làm lá chắn cho tiểu sư thúc, ngay cả Nhạc Vô Y cũng ngẩn ra.
Ngay sau đó nàng cười khanh khách, nói:
- Tiểu sư thúc, ngài bối phận cao như vậy, làm sao có thể dùng vãn bối làm lá chắn? Hơn nữa, ngươi nghĩ rằng hai người trong số họ, thực sự có thể cứu ngươi?