Chương 1147: Thiên Thiên quyết định
Chương 1147: Thiên Thiên quyết địnhChương 1147: Thiên Thiên quyết định
Rót đầy rượu Quân Hà, Từ Ngôn trước tiên nâng chén, nói:
- Nguyện chuyến đi này thuận lợi, chúng ta một đường thuận buồm xuôi gió!
Dứt lời Từ Ngôn uống một hơi cạn sạch, Chân Vô Danh cũng cạn chén rượu, Đinh Vô Mục và các tu sĩ khác đều uống một hơi hết chén rượu Quân Hà.
Rượu tâm thường, ngay cả linh tửu cũng không phải, nếu như có độc, nhiều người như vậy không có khả năng không phát hiện được, cho nên không ai để ý Từ Ngôn lấy rượu ra, sau khi uống xong còn khen ngợi vài câu.
- Vò rượu này, xuất phát từ một vị nữ tử phàm nhân đáng thương, nàng tên A Dao, hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn như cũ ở trên sông Vọng Quân chọn nước, chờ mong người trong lòng nàng có một ngày có thể trở về, hai mươi năm chờ đợi, hóa thành si tình, dung nhập vào trong rượu ngon, cho nên, rượu mới càng thuần.
Từ Ngôn cảm khái một câu, phát hiện Chân Vô Danh căn bản cũng không nhớ A Dao là ai.
- Đêm đã khuya, Vô Danh huynh, chúng ta cũng nên khởi hành.
Từ Ngôn cười cười, cho dù Vãng Sinh động là đầm rồng hang hổ, hắn cũng không thể không đi, cũng không phải uy hiếp của Chân Vô Danh, mà là hai Nguyên Anh trong Tử Phủ, chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu sẽ hoàn toàn ngưng tụ, đến lúc đó nếu cấm chế không trừ, kết cuộc chỉ có một con đường chết.
- Làm phiền Vô Mục huynh thay chúng ta kiểm tra hoàn cảnh hiểm trở.
Chân Vô Danh khách khí nói với Đinh Vô Mục một câu, thấy đối phương gật đầu, hắn mới khẽ quát:
- Chúng ta đi!
Mọi người đứng dậy, nhao nhao ngự kiếm, nhảy ra khỏi Phần Hương viện, đi thẳng đến hậu sơn Thương Minh tự.
Vãng Sinh động không ở trong Thương Minh tự, mà ở phía sau Thương Minh tự, ngoại trừ tu sĩ, không ai dám đi vào, trước kia đều có cao tăng Thương Minh tự canh giữ, lần này Chân Vô Danh sớm đã cho đủ linh thạch, cho nên Vãng Sinh động có thể nói là thông suốt không trở ngại.
Khi mọi người rời đi, lần đại hội ngắm trăng này coi như chấm dứt, quản sự Minh Khê lâu phân phó tiểu nhị thu thập, dù sao cũng là danh sơn cổ tháp, không thể chậm trễ, sau khi thu thập xong người của Minh Khê lâu sẽ thừa dịp đêm rời đi, trở về trong thành.
- Đều nhanh nhẹn một chút, đông gia hào phóng, lần này tất cả mọi người có thể đạt được không ít linh thạch, nhất định phải thu thập sạch sẽ, cũng không thể làm mất thanh danh của Vô Danh công tử.
Thần sắc quản sự thoải mái phân phó, đại hội ngắm trăng lần này thành công chấm dứt, vê phần những cường nhân Nguyên Anh kia sau đó đi địa phương nào, cũng không phải chuyện của Minh Khê lâu.
Tiểu nhị tỳ nữ trong viện đều là tu sĩ cấp thấp, mọi người đều rất ra sức, không đến một ngày, có thể kiếm được hơn mười khối linh thạch, loại nhiệm vụ này thật sự rất thoải mái.
Lúc người Minh Khê lâu thu thập sân bãi, hòa thượng Phần Hương viện cũng chậm rãi xúm lại, do vị hòa thượng Hoằng Ngữ kia cầm đầu, có tới mấy trăm tăng nhân, bước chân im lặng đến gần...
- Đại, Đại Thiện thúc thúc có phải muốn độc chiếm hai phần phần thưởng hay không, vậy, vậy cũng không được, trưởng bối cũng không thể chiếm tiện nghi của tiểu bối.
Cách Phần Hương viện không xa, Tiền Thiên Thiên đang ngồi trong một mảnh rừng cây, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn phương hướng Phần Hương viện, khi nàng nhìn thấy đám người Chân Vô Danh ngự kiếm rời đi, lúc này mới nhảy dựng lên.
- Thật vất vả mới kiếm được chút linh thạch, ta sao dễ dàng...
Vừa nghĩ tới lần này ứng tuyển tỳ nữ, mệt mỏi một ngày không nói, cư nhiên để cho Từ Ngôn đuổi ra khỏi Phân Hương viện, ngay cả thù lao cũng không được, cả người Tiên Thiên Thiên không được tự nhiên.
Một khi liên quan đến linh thạch, nàng không thể thua nửa khối, một khi thua nửa đồng, Tiền Thiên Thiên có thể ba ngày cũng ngủ không được.
Đang định trở vê Phân Hương viện, tìm quản sự của Minh Khê lâu, Tiền Thiên Thiên nghe được tiếng kêu thảm thiết rất nhỏ, bước chân của nàng nhất thời ngừng lại, vội vàng trốn sau một gốc cây.
Sắc mặt nữ hài trở nên kinh ngạc, vụng trộm ở phía sau gốc cây nhìn về phía Phần Hương viện.
Nàng không nhìn ra phía sau tường viện đã xảy ra chuyện gì, lại có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, hơn nữa âm thanh đều rất thấp.
Không chỉ có tiếng kêu thảm thiết, Tiền Thiên Thiên thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một chùm tia máu xuất hiện, giống như phía sau tường viện xuất hiện giết chóc kinh người.
- Sao, làm sao vậy? Đánh nhau à?
Lúc Tiền Thiên thiên không rõ nguyên nhân, nàng nhìn thấy trên tường viện đối diện xuất hiện một người, chính là quản sự Minh Khê lâu.
Quản sự rất mập, có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, thân thủ không tâm thường, ít nhất thì loại tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ như Tiền Thiên Thiên không phải là đối thủ, nhưng lúc này quản sự leo lên tường viện, mặt đầy máu, trong mắt mang theo vẻ hoảng sợ vô tận.
Không đợi quản sự mập bò ra khỏi Phần Hương viện, một mảnh máu tươi bắn tung tóe, đầu người cứ như vậy bay lên, rơi trở về trong viện.
Tiền Thiên Thiên ở phía sau gốc cây gắt gao che miệng, nhìn thi thể quản sự mập rơi ra ngoài tường, mà đầu người lại lưu lại trong tường.
Đến bây giờ, Tiền Thiên Thiên đã biết vì sao vị thúc thúc tên Từ Đại Thiện kia của nàng bảo nàng sớm rời khỏi Phần Hương viện, thì ra người ta không phải muốn độc chiếm hai phần thù lao, mà nhìn ra nơi này là một nơi hiểm địa.
Chậm rãi lui ra sau, Tiền Thiên Thiên tuy rằng bị dọa tới mức không nhẹ, cũng coi như trấn định, vô thanh vô tức lui vào trong rừng, sau đó rút chân bỏ chạy.
Không chạy được bao xa, bước chân của cô gái dừng lại, do dự.
- Từ thúc thúc còn đang ở Thương Minh tự, hắn, hắn nhất định đi Vãng Sinh động, hắn không biết thảm án ở Phần Hương viện, hắn có thể cũng bị giết chết hay không?
Tiền Thiên Thiên mím môi, muốn rời đi, lại có chút không đành lòng, rối rắm bất định.
- Hắn lợi hại như vậy, có thể nhìn ra Thương Minh tự có cổ quái, hẳn là không sao đâu...
- Vạn, vạn nhất không nhìn, bị người ta hại chết thì...
- Hắn, hắn cùng cha ta hẳn là không có giao tình gì, chết cũng liên quan đến chuyện gì của ta...
- Hắn, hắn còn muốn đoạt túi đựng đồ của ta, không có túi đựng đồ ta sẽ chết...
- Hắn muốn giúp ta thoát khỏi tâm tính của người hâm mộ tài lộc, hắn đang giúp 1a...
Do dự một lúc lâu, cô gái vốn nên ích kỷ, lại oán hận dậm chân một cái, xoay người chạy về hướng khác, không xuống núi, mà là chạy về phía một tòa thiên điện của Thương Minh tự.
- Hy vọng quái gia hỏa kia ở trong miếu, chỉ có hắn có thể giúp Từ thúc thúc, Thương Minh tự thật sự không thích hợp...
Nơi Tiền Thiên Thiên chạy về là chỗ ở của một quái nhân, nàng đã gặp qua vài lần, biết quái nhân kia nhìn hơi ngây ngốc, lại mười phần lợi hại, giống như một dã nhân, nếu Thương Minh Tự là một cái bẫy thật lớn, muốn cứu Từ thúc thúc của nàng, có lẽ chỉ cầu quái nhân hỗ trợ mới được.
Tiền Thiên Thiên không có dựa theo Từ Ngôn phân phó rời đi Thương Minh tự, ngược lại trở lại một căn miếu lộ ra quỷ dị, khi thân ảnh nữ hài tử biến mất ở màn đêm, một đám tu sĩ Kiếm Vương điện nhất mạch đã đi đến Vãng Sinh động.
Vãng sinh động, nằm ở phía sau Thương Minh tự, lộ ra sáng tối, chỉ đứng ở cửa động cũng có thể cảm nhận được sóng nhiệt đập vào mặt, giống như trong sơn động tồn tại biển lửa vô tận.
Vãng sinh, ngụ ý siêu thoát, thoát khỏi quá khứ, lấy được cuộc sống mới.
Tuy nhiên, để giành lấy cuộc sống mới, ngươi thường phải trải qua một quá trình cần thiết, đó là cái chết.
- Chư vị, tối nay đi một chuyến đến Vãng Sinh động, phúc họa khó lường, theo ta được biết, một tháng gần đây tu sĩ chết ở Vãng Sinh Động không dưới trăm người, các ngươi, có thể nghĩ kỹ.
Chân Vô Danh đứng ở cửa động, thần sắc biến ảo, trầm giọng nói:
- Nếu có người muốn lui đi, Chân mỗ ta quyết không trách tội, tuy rằng chúng ta đều là Kiếm Vương điện nhất mạch, nhưng tránh họa là chuyện thường tình của nhân tâm, ta cũng không phải là người không nói lý lẽ, bằng hữu muốn rời đi cũng có thể rời đi, muốn giành một phần tạo hóa, cũng có thể theo ta xông vào động ngàn trượng!
- Vãng Sinh động trong vòng ngàn trượng, căn bản không có dấu vết xá lợi, muốn tìm kiếm chân tướng Xá Lợi, nhất định phải đến ngoài ngàn trượng, mà độ sâu cách xa ngàn trượng, cực kỳ hung hiểm, vô ý một chút sẽ táng thân trong địa hỏa.
Chân Vô Danh dứt lời, nhìn bốn phía không có ai rút lui, hắn gật gật đầu, dùng linh lực buộc mình lại với Từ Ngôn, là người đầu tiên đi vào cửa động.