Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1183 - Chương 1183: Vô Danh Huynh Dừng Bước

Chương 1183: Vô Danh huynh dừng bước Chương 1183: Vô Danh huynh dừng bướcChương 1183: Vô Danh huynh dừng bước

Một câu sư thúc, mặt Bao Tiểu Lâu lập tức lạnh xuống.

Nguyên Anh tự cho là đúng, Bao Tiểu Lâu hắn thấy nhiều lắm, thậm chí một ít cao thủ muốn khiêu chiến địa vị đệ nhất Thiên Anh bảng của hắn, hắn cũng đã gặp qua vô số.

Ngoại trừ Ninh Ngữ trăm năm trước ra, địa vị đứng đầu bảng Thiên Anh của Bao Tiểu Lâu chưa từng thay đổi, người khiêu chiến hắn, càng không có kết quả tốt.

- Ngươi là cái gì, muốn làm tiểu sư thúc của ta, ngươi còn chưa có tư cách này!

Bao Tiểu Lâu lạnh lùng quát lớn, trong ánh mắt lóe ra lãnh mang, tất cả mọi người có thể cảm nhận được vị vị đứng đầu bảng này đang rất tức giận.

- Như Phong, ngươi lại đây, dám lừa gạt trưởng bối tông môn, da ngươi có phải ngứa hay không?

Từ Ngôn nhìn về phía Triệu Như Phong, lạnh lùng quát:

- Người ta căn bản không cùng thế hệ với ngươi, ta không có tư cách này, ngươi nghe được không.

Từ Ngôn cùng Bao Tiểu Lâu giao phong, Triệu Như Phong lại bị kẹp ở chính giữa, vị Thiên Kiêu của Địa Kiếm tông này không thể làm gì được nhìn về phía Bao Tiểu Lâu, nói:

- Bao sư huynh, vị này là đệ tử quan môn của Đại trưởng lão Địa Kiếm Tông ta, tiểu sư thúc của một đám trưởng lão Nguyên Anh của Địa Kiếm Tông, tông chủ cũng phải tự xưng là vãn bối.

- Đệ tử quan môn của Hồng Chí!

Bao Tiểu Lâu rõ ràng chưa từng nghe qua danh tiếng của Từ Ngôn, lúc này sau khi nghe xong nhíu nhíu mày, trầm ngâm không nói.

Nếu như người ta thật sự là đệ tử quan môn của Hồng Chí, Bao Tiểu Lâu hắn cũng đích xác muốn gọi một tiếng tiểu sư thúc, bởi vì sư tôn của Bao Tiểu Lâu cùng Hoành Chí của Địa Kiếm tông là kém một đời, tam đại tông môn cùng thuộc Kiếm Vương điện, bối phận này không sai được.

- Từ Ngôn đúng không, hạnh ngộ hạnh ngộ, nếu có hứng thú, có thể tới tìm ta trên Thiên Anh lôi, đến lúc đó chúng ta hảo hảo luận bàn một phen, chỉ cần ngươi dám.

Bao Tiểu Lâu cười lạnh một tiếng, nhìn Từ Ngôn một cái, sau đó phi thân nhảy lên Hổ Vương Phong, hướng mặt về phía Hiên Viên Tuyết gật đầu ra ý chào, không chào hỏi bất luận kẻ nào, cứ như vậy bay ra khỏi Thương Minh Sơn.

Cao thủ Nguyên Anh của Thiên Kiếm Tông đi theo Bao Tiểu Lâu, cũng nhao nhao khống chế pháp bảo rời đi, đuổi theo Bao Tiểu Lâu.

- Ngạo cái gì mà ngạo, không phải là một tạp chủng sao, ngay cả huyết mạch cũng không thuần khiết, thật không biết kiêu ngạo của hắn đến từ nơi nào.

Sau khi Bao Tiểu Lâu bay xa, âm thanh của Chân Vô Danh trầm thấp vang lên.

Người ta không để ý tới vị Thiên Anh bảng thứ tư này của hắn, Chân Vô Danh cũng sẽ không tiến lên nịnh bợ Bao Tiểu Lâu, đợi đám người ta đi xa, hắn mới thấp giọng nói những lời ác độc này.

Người khác không nghe rõ, thính giác của Từ Ngôn rất mạnh, quay đầu lại nhìn về phía Chân Vô Danh, không khỏi tràn ngập tán thưởng, giống như gặp được tri kỷ.

- Bao Tiểu Lâu đích thật là một tên tạp chủng, phối với tiện nhân ngươi là tốt nhất.

Từ Ngôn không nói ra tiếng, mà là chỉ truyền âm, lời nói vang lên bên tai Chân Vô Danh, khiến Chân Vô Danh tức giận đến mức mặt mài xanh mét.

- Chúng ta cũng đi thôi, Phản Kiếm Minh tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu bọn họ muốn khai chiến, Kiếm Vương điện chúng ta đón tiếp là được!

Chân Vô Danh không để ý tới Từ Ngôn, phát ra mệnh lệnh, tu sĩ Nguyên Anh đi theo hắn nhao nhao gật đầu.

Lần này cạm bấy ở Vãng Sinh Động, nuốt chửng hơn mười vị cao thủ Nguyên Anh bên phía Kiếm Vương điện, càng nhiều Kim Đan chết ở bên trong, đây chỉ là một lần tru sát, mấy tháng nay, người của Kiếm Vương điện chết ở trong Vãng Sinh Động nhất định đếm không xuể.

Cạm bấy tuy rằng bị phá, nhưng ngòi nổ đã bị châm, Phản Kiếm Minh tàn nhẫn như thế, Kiếm Vương điện sẽ không ngồi yên không để ý, chỉ sợ không bao lâu nữa, khắp Tây Châu Vực sẽ hiện ra một hồi gió tanh mưa máu bao phủ cả một vực.

- Vô Danh huynh, lưu bước.

Từ Ngôn ngăn cản Chân Vô Danh, nói:

- Kim Đan ngưỡng mộ Vô Danh huynh cũng không ít, hơn nữa lấy nữ tử chiếm đa số, hiện giờ những nữ tử kia bị cháy khét, sắp chết, Vô Danh huynh chẳng lẽ làm như không thấy sao, Hiểu Lăng cô nương chỉ sợ không thể sống nổi nữa, chẳng lẽ ngươi không muốn cứu nàng ấy một mạng?

Nói xong, Từ Ngôn chỉ về phía một trong trăm thân ảnh khét lẹt bên ngoài Vãng Sinh Động, lúc này Hoa Hiểu Lăng đã thỉnh thoảng ngất xỉu khi thì thanh tỉnh, cơ hồ đến bờ vực sinh tử, thật ra không chỉ có nàng, những tu sĩ khác đều đang sắp chết.

Thương thế quá nặng, bản thể cơ hồ đã nứt ra, bị thương nặng như thế, những tu sĩ Kim Đan này dùng tu vi và lực Kim Đan cố gắng chống đỡ mà thôi, một khi tản đi một hơi này, người cũng sẽ chết chắc, ngay cả Kim Đan cũng không thể đào thoát.

- Thương thế như thế, ta không cứu được.

Sắc mặt Chân Vô Danh trâm xuống, nói:

- Ngươi hẳn là biết giá trị của cực phẩm linh đan, mỗi một viên linh đan đạt tới cực phẩm, giá trị cùng không thua gì một kiện pháp bảo thượng phẩm, một cái mạng của tu sĩ Kim Đan, không đáng giá bằng một kiện thượng phẩm pháp bảo.

Chân Vô Danh nói rất rõ ràng, một viên cực phẩm linh đan, đối với tu sĩ Nguyên Anh mà nói cơ hồ là một nữa mạng, cho dù cường giả Hóa Thần cũng hết sức coi trọng.

Linh đan trân quý như thế, làm sao có thể đi cứu tu sĩ Kim Đan?

Hơn nữa Chân Vô Danh cùng Hoa Hiểu Lăng vô danh vô phận, thậm chí ngay cả thân thể người ta cũng không đụng vào, Chân Vô Danh sao có thể xuất ra cực phẩm linh đan đi cứu người. Đừng nhìn tu vi cao thâm, đứng thứ tư Thiên Anh bảng, Chân Vô Danh vẻn vẹn chỉ có một viên cực phẩm linh đan mà thôi, điểm này tương tự Hiên Viên Tuyết.

Vô luận là Hiên Viên gia của Cổ Bách Đảo, hay người Kiếm Tông của Tây Châu vực, cực phẩm linh đan đều là tài nguyên thưa thớt nhất, số lượng rất có hạn.

- Ngươi không phải rất thích Hoa Hiểu Lăng sao, lúc trước ngươi anh hùng hao hết tâm tư cứu mỹ nhân, không phải là muốn có được trái tim người ta sao? Hiện giờ cơ hội đã đến, chỉ cần ngươi cứu nàng, nàng nhất định chịu lấy thân báo đáp, cơ hội như vậy không phải là ngươi chờ đợi đã lâu sao?

Từ Ngôn nhíu mày nói, hắn không có cực phẩm linh đan, cũng thi triển không ra thiện nhược thủy cho Hoa Hiểu Lăng, cho nên chỉ có thể đưa cơ hội cứu viện Hoa Hiểu Lăng đặt ở trên người Chân Vô Danh.

- Lấy thân báo đáp? Hai

Chân Vô Danh tràn ngập khinh bỉ nhìn những bóng dáng cháy khét ở xa xa, nói:

- Chỉ nghe nói mỹ nhân như hoa, nở rực rỡ, cũng chưa từng nghe qua mỹ nhân như than, đốt thành tro đen.

- Ngươi thật sự cho rằng những thứ cháy nát kia là một đám mỹ nhân? Mỹ nhân như thế, ngoại trừ ghê tởm ra, còn có tác dụng gì.

Chân Vô Danh nói những lời này quá độc, không biết vì sao hắn chán ghét những nữ tu bị cháy két như vậy, những người khác nghe được khẽ nhíu mày, bất quá không ai phản bác cái gì, ngay cả Đinh Vô Mục thật ra cũng có ý nghĩ như thế.

Đừng nhìn hắn không nhìn thấy, lại có thể cảm giác được những nữ tử bị cháy khét kia đã sống không thành, có thể nói là phải chết không thể nghi ngờ.

Đinh Vô Mục vốn không thích nói nhiều, không ở lại lâu, một mình đạp không đi xa, Nguyên Anh khắp nơi đều từ biệt lẫn nhau, từ đó rời khỏi Thương Minh Sơn.

Phản Kiếm Minh đã hành động, phải nhanh chóng báo cho tông môn, cho nên những tu sĩ này không dám ở lại lâu, liên quan đến chiến hỏa của hai thế lực lớn trong một vực, đừng nói Nguyên Anh, ngay cả Hóa Thần cũng không dám chậm trễ. Chân Vô Danh nhìn một đám bóng người cháy khét, lắc đầu làm bộ thở dài một tiếng, chuẩn bị dẫn người rời đi.

Không biết có phải nghe được câu nói chỉ có mỹ nhân như hoa lại không gặp người đẹp như than của Chân Vô Danh hay không, Hoa Hiểu Lăng hấp hối, hốc mắt khô nứt lăn xuống một giọt nước mắt, sau đó nàng dùng hết toàn lực bò về phía Vãng Sinh động, không bao lâu đã biến mất ở giữa tường lửa ngoài cửa động.

Theo hành động của Hoa Hiểu Lăng, càng nhiều bóng người cháy khét bắt đầu bò vào động, hành động này khiến Từ Ngôn nghi hoặc không thôi, ngay cả Chân Vô Danh cũng dừng bước.

- Hoa bại hoa nở tóm lại là hoa, hoa không phải than, các nàng muốn chôn cốt trong Vãng Sinh động, nếu đã không còn nhan sắc, từ nay về sau không thấy mặt trời...

Lần đầu tiên ngoại trừ đề tài tiên tài ra, Tiền Thiên Thiên mê tiền lưu loát nói ra những lời này, có thể nói là người nghe thương tâm, nhưng cũng nói ra vận mệnh bi thảm mà bất đắc dĩ của những nữ tu kia.
Bình Luận (0)
Comment