Chương 1185: Phương pháp kiếm độn
Chương 1185: Phương pháp kiếm độnChương 1185: Phương pháp kiếm độn
Phương pháp độn kiếm, một phần pháp môn cao thâm của người tu kiếm, nếu như tu được đại thành, có thể lấy thân hóa kiếm, phi thiên độn địa.
Chỗ huyền ảo của kiếm độn, là lấy kiếm thể tồn thân, phong bế hết thảy khí tức bản thể, chỉ lưu lại kiếm khí, như vậy, là có thể dễ dàng tránh được linh thức cảm giác.
Dù sao phi kiếm chỉ là vật chết, chỉ cần thu liễm kiếm khí, không khác gì kim thiết thạch đầu.
Suy đoán ra Từ Ngôn nhất định có bí ẩn kinh thiên, Chân Vô Danh trở về, không tiếc vận dụng phương pháp kiếm độn, huyễn hóa thành châm thêu hoa, xuyên qua giữa núi, không bao lâu sau một lần nữa trở lại Vãng Sinh động.
- Sinh cơ, sinh mệnh lực nồng đậm như thế! Hắn đã thi triển cái gì vậy!
Thân kiếm Chân Vô Danh vừa rồi đi tới Vãng Sinh động, lập tức cảm giác được một loại sinh mệnh lực tràn đầy bắt đầu khởi động trong Vãng Sinh động, sâu trong động giống như xuất hiện màn mưa màu xanh biếc.
Lực lượng huyền ảo như thế, làm cho Chân Vô Danh không chỉ rung động, còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hắn chưa bao giờ nghe nói qua có đạo pháp thần thông tồn tại sinh mệnh lực như thế.
Vô luận pháp thuật hay kiếm quyết, trận pháp hoặc bùa chú, đều là dùng để phá hủy sát chiêu của đối thủ mà thôi, bằng không những linh đan loại khôi phục giá trên trời cũng sẽ không có giá mà không có thị trường, căn bản là mua không được vài loại.
- Hoa Hiểu Lăng sống rồi! Lớp da ngoài cháy khét lại tỏa sáng rực rỡ, biến thành da như tuyết đọng! Làm thế nào điều này có thể!
Chân Vô Danh khiếp sợ âm thầm hò hét, ẩn mình trong vách đá sau ngọn lửa, hắn nhìn thấy một màn khó tin, Hoa Hiểu Lăng vốn nên cháy khét sắp chết, cư nhiên khôi phục lại trong màn mưa màu xanh biếc, tuy rằng hôn mê bất tỉnh, nhưng toàn thân khô nứt đã biến mất, thay vào đó là dung mạo hoàn chỉnh.
Không chỉ có Hoa Hiểu Lăng ở trong màn mưa khôi phục tân sinh, Hoa Bành Việt giống như thế, ngay cả mấy chục vị tu sĩ Kim Đan còn lại đang tính nằm chờ chết đều dần dần khôi phục lại ở trong màn mưa.
- Bảo bối... Bảo bối quý bằng trời!!
Ánh mắt Chân Vô Danh lúc này giống như dã thú nhìn thấy máu thịt, hắn đã không quan tâm Từ Ngôn có bí ẩn gì, hắn chỉ biết bản thân Từ Ngôn chính là một món dị bảo lớn.
Thần thông có thể so với hiệu quả của cực phẩm linh đan, ai có thể thi triển, người đó sẽ trở thành một đống cực phẩm linh đan vĩnh viễn dùng không hết, ở trong mắt Chân Vô Danh, Từ Ngôn đang ở xa xa thi triển pháp môn không phải là người, mà là một linh đan hình người thật lớn.
Thừa dịp Hoa Hiểu Lăng sắp tỉnh lại, sắc mặt Từ Ngôn tái nhợt lui về phía xa xa, ẩn sau lưng ngọn lửa, Hiên Viên Tuyết giúp hắn xua tan ngọn lửa xung quanh.
Tóc bạc trên đầu lại có hơn ba mươi sợi, tuy rằng bề ngoài không nhìn ra cái gì, Từ Ngôn lại mười phần rõ ràng mình thi pháp lần này, tiêu hao hơn ba mươi năm thọ nguyên, ngoài ra, một tia thiện niệm còn sót lại với Hoa Hiểu Lăng cũng vì vậy tan thành mây khói.
- Khó được phát thiện tâm một lần, coi như vận khí của bọn họ tốt.
Từ Ngôn cười cười, trong ánh mắt lo lắng của Hiên Viên Tuyết lắc đầu nói:
- Không sao, có lẽ là lần cuối cùng trong đời này làm việc thiện, ta thật ra là một ác nhân.
- Ngươi không phải ác nhân...
Hiên Viên Tuyết cắt đứt lời nói của Từ Ngôn, trong mắt tràn đầy một cỗ thâm tình, đang muốn mở miệng, một bên truyền đến một đạo âm thanh cổ quái.
- Hắn không phải ác nhân, hắn là bảo bối, bảo bối thiên đại, ha ha ha ha.
- Ai?
sắc mặt Từ Ngôn trầm xuống, linh thức bộc phát ra, không đợi hắn cảm giác, một đạo châm mang từ đỉnh đầu đâm tới. - Thanh Til
Hiên Viên Tuyết ra tay với tốc độ cực nhanh, trước tiên dùng pháp bảo Thanh Ti kiếm ngăn cản châm mang đánh tới, sau một khắc châm mang lưu chuyển, hiện ra một thân ảnh.
- Tiểu sư thúc, bây giờ ta mới biết được thân phận của ngươi, ngươi là dị bảo thiên thành, mắt mũi lỗ tai ngay cả gót chân ngươi cũng là bảo bối.
Trong ánh mắt Chân Vô Danh mang theo kinh hỉ vô tận, lắc đầu đắc ý nói:
- Từ Ngôn, ngươi là người thông minh, ngươi hẳn là biết một linh đan khố hình người nếu xuất hiện trước mặt thế nhân, sẽ tạo thành oanh động như thế nào, hơn nữa linh đan khố này cư nhiên hữu dụng vô tận! Ha ha, loại chí bảo thiên địa này, dẫn tới cường giả Hóa Thần tranh đoạt, ngay cả nửa điểm hồi hộp cũng không cói
Chân Vô Danh kiêng ky Hiên Viên Tuyết, hắn dám hiện thân, chứng tỏ hắn có nắm chắc đầy đủ.
Chỉ vì hắn bắt được nhược điểm của Từ Ngôn.
- Con người ta cũng không tham lam, chỉ có hai điều kiện.
Chân Vô Danh cười quỷ dị nói:
- Thứ nhất, truyền cho ta phương pháp thần thông này có thể so với cực phẩm linh đan này, thứ hai, trước khi ta chưa tu thành, muốn ngươi có cầu tất ứng, ta bảo ngươi cứu ai, ngươi phải ra tay, nếu không Chân Vô Danh ta dám lấy đầu người ra bảo lãnh, không quá ba ngày, phần bí ẩn thiên đại này của Từ Ngôn ngươi sẽ lưu truyền khắp Tây Châu vực.
Uy hiếp.
Hơn nữa còn là uy hiếp có chỗ dựa vững chắc.
Chân Vô Danh đến, đích xác ngoài dự liệu của Từ Ngôn, ngay cả Hiên Viên Tuyết cũng không ngờ, Chân Vô Danh cư nhiên đi mà trở về.
- Chân Vô Danh, ngươi không cần được một tấc tiến một thước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Tuyết lúc này trầm xuống, nói: - Xếp hạng trên Thiên Anh bảng, ngươi nên rõ ràng, năng lực của Hiên Viên Tuyết †a, ngươi cũng nên rõ ràng.
- Tất nhiên là ta biết! Ngươi xếp hạng thứ hai, Chân Vô Danh ta chỉ xếp hạng thứ tư, chúng ta kém hai vị trí, ta không phải đối thủ của Hiên Viên Tuyết ngươi.
Chân Vô Danh lúc này có chút cuồng loạn rống lên:
- Nhưng vậy thì sao? Các ngươi cần thấy rõ cục diện, hiện tại ta nắm lấy nhược điểm của Từ Ngôn, Hiên Viên Tuyết ngươi đích xác lợi hại hơn ta, nhưng ngươi thật sự có thể giữ được ta sao? Nếu các ngươi ra tay, ta chỉ cần dùng truyền âm đưa tin tức này ra ngoài trăm dặm, tu sĩ trong thành Mã Thủ đều nghe được, thế nào, có muốn thử xem hay không, dù sao ta cũng không có tổn thất, hắc hắc hắc hắc!
- Vô Danh huynh, ngươi làm người tuy phong lưu, cũng không làm hỏng trong sạch của người khác, ta thủy chung cho rằng ngươi và Chung Ly Bất Nhị đều là tiện nhân, nhưng phẩm vị cùng nhân phẩm của ngươi cao hơn so với tên kia một tầng, hiện giờ xem ra...
Từ Ngôn bu môi, nói:
- Các ngươi hẳn đều là cá mè một lứa.
- Lời cũng không thể nói như vậy, Chung Ly Bất Nhị là một tên biến thái, ta chính là quân tử.
Chân Vô Danh lúc này vô cùng đắc ý, giống như tất cả đều nắm giữ, phạch một tiếng mở ra quạt gấp, lắc quạt nói:
- Ít nhất ta chỉ cần thần thông của ngươi mà không truy cứu lai lịch thân phận cua ngươi, Nhạc Vô Y tự cho là bát diện linh lung, nhưng nàng cũng đánh giá sai thực lực của ngươi, nàng cho rằng ngươi sau khi bái nhập Địa Kiếm Tông trở thành chân truyền của Hóa Thần mới giết chết Ngọc Nữ, không biết ngươi giết chết Ngọc Nữ, vẻn vẹn chỉ có tu vi Trúc Cơ, ngươi lúc ấy nhất định có khổ tâm, là cái gì, để ta đoán xem, chẳng lẽ là cấm chế, hoặc là phong ấn?
Bộ dáng Chân Vô Danh lúc này tràn đầy tham lam, ánh mắt thủy chung trong trẻo sâu, giống như có thể thấu hiểu hết thảy của Từ Ngôn, nhưng hắn đoán cũng là chân tướng, điểm này ngay cả Từ Ngôn cũng cảm thán.
Quả nhiên lúc trước không nên tiếp xúc với Nguyên Anh, trước khi khôi phục tu vi, khiêm tốn mới là đạo an thân.
- Nói như vậy, không cần thương lượng rồi sao?
Từ Ngôn cau mày buông tay, bất đắc dĩ nói.
- Tự nhiên không cần thương lượng, ta đã đủ nhân từ rồi, đổi lại là những người khác nhất định phải bào ngươi không còn chút nào, ngươi xem, ta ngay cả một khối linh thạch của ngươi cũng không cần.
Chân Vô Danh vô cùng rộng lượng nói, đừng nhìn bộ dáng của hắn như thế, lại thủy chung đề phòng Hiên Viên Tuyết đột nhiên ra tay.
Từ Ngôn trầm giọng thở dài, ngăn cản ý định sắp ra tay của Hiên Viên Tuyết, ánh mắt lộ ra vẻ không đành lòng nhìn về phía Chân Vô Danh, trong tay bấm pháp quyết cổ quái, nói:
- Tiện nhân chính là tiện nhân, nếu ngươi bất nhân, thế thì đừng trách ta bất nghĩa... Phục Linh Quyết!!