Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1188 - Chương 1188: Tâm Phục Khẩu Phục

Chương 1188: Tâm phục khẩu phục Chương 1188: Tâm phục khẩu phụcChương 1188: Tâm phục khẩu phục

Thanh danh, đôi khi rất nặng, thậm chí lớn hơn sinh mệnh.

Giở trò đồi bại là biện pháp cuối cùng của Chân Vô Danh, khi hắn nhìn thấy Hiên Viên Tuyết đến và nụ cười của Từ Ngôn, Chân Vô Danh biết mình không còn ngày xoay người nữa.

- Vừa lúc Hiên Viên cô nương đến, Vô Danh huynh đỉnh đỉnh đại danh, từ Bách Đảo bắt đầu lưu truyền, thiên hạ cũng nên biết, thân phận chân chính của Chân Vô Danh ngươi là...

Từ Ngôn cười mà không phải cười nói.

- Đương nhiên là hiếu tử đệ nhất thiên hạ.

Chân Vô Danh không đợi Từ Ngôn nói xong, vội vàng nói tiếp lời, dâng lên một cái bình sứ bạch ngọc, nói:

- Không muốn thấy nhất là trưởng bối có tóc bạc, nơi này có mười viên Duyên Thọ Đan, một viên có thể tăng thêm ba năm thọ nguyên, coi như vãn bối hiếu kính tiểu sư thúc, lão nhân gia 'Ngài' phải nhận lấy mới được.

Chân Vô Danh chuyển biến, làm cho Hiên Viên Tuyết trợn mắt cứng lưỡi, Từ Ngôn lại không chút ngoài ý muốn, tiếp nhận bình sứ, nói:

- Bách thiện lấy hiếu làm đầu, hiểu rõ hiếu đạo mới có thể chứng minh đại đạo, tiểu tử, tiền đồ vô lượng, tiểu sư thúc coi trọng ngươi.

- Tạ tiểu sư thúc khen ngợi.

Mí mắt Chân Vô Danh giật giật nói.

- Các ngươi đây là...

Hiên Viên Tuyết nghi hoặc không thôi, hỏi.

- Chúng ta vốn là người một nhà, hắn là tiểu sư thúc của Địa Kiếm tông, ta là trưởng lão Nguyên Anh của Nhân Kiếm tông, Thiên Địa Nhân tam đại tông môn cùng căn liên chi, bối phận này đặc biệt quan trọng! Chân Vô Danh vội vàng giải thích.

- Đúng vậy, Vô Danh huynh lấy hiếu ngộ đạo, rốt cục cảm ngộ được trưởng bối uy nghiêm hơn hết thảy, cho nên hắn sẽ không nói lung tung chuyện của trưởng bối, đúng không?

Từ Ngôn hòa ái nói.

- Đúng vậy, Vô Danh nhớ kỹ tiểu sư thúc dạy dỗ, cả đời này không quên!

Chân Vô Danh thề thốt nói.

Hai người ngươi một lời ta một câu, Hiên Viên Tuyết nghe được nà càng ngày càng hồ đồ, cuối cùng nàng trực tiếp lấy ra Thanh T¡ Xích Luyện, nhìn chằm chằm Chân Vô Danh, lạnh lùng nói:

- Giết hắn, không ai biết.

Từ Ngôn thi triển Thiện Nhược Thủy quá mức kinh người, một khi truyền ra ngoài, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, cho nên Hiên Viên Tuyết muốn giết chết Chân Vô Danh, cứ như vậy Từ Ngôn mới chân chính an toàn.

- Hắn có nhược điểm ở trong tay ta, hắn không dám nói lung tung.

Từ Ngôn thấp giọng nói, ý bảo Hiên Viên Tuyết không cần nổi lên sát tâm.

- Thật vậy? Ngươi có thể chắc chắn?

Cô gái lo lắng hỏi, thấy Từ Ngôn trịnh trọng gật đầu, sau đó mới bán tín bán nghỉ thu hồi pháp bảo.

- Yên tâm đi, nam nhân chúng ta chính là như thế, một khắc trước còn đang hô đánh hô giết, sau một khắc có thể xưng huynh gọi đệ, cắt máu ăn thề.

- Ngươi tự mình cẩn thận, ta muốn trở vê Hiên Viên đảo, chuyện Thương Minh Tự liên quan đến Tây Châu vực có vì vậy mà rung chuyển hay không, nhất định phải bẩm báo cho gia chủ.

- Nếu có cơ hội, ta sẽ đi Hiên Viên đảo một chuyến, bái phỏng cổ tu thế gia một phen. - Ừm, ta chờ ngươi.

Cô gái hiện ra một mặt xấu hô, nhìn Từ Ngôn thật sâu, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó bay về phía xa.

- Ta sẽ hỏi trưởng bối Hiên Viên gia một chút, lúc ngươi sinh ra, có dị tượng gì phát sinh hay không...

Nhìn bóng dáng đi xa, lông mày Từ Ngôn hơi nhíu lại.

Hắn càng cảm thấy Hiên Viên Tuyết cùng Bàng Hồng Nguyệt có liên quan khó hiểu, chỉ là không có chứng cớ, tuy rằng dung mạo hai nữ tử bất đồng, tính cách bất đồng, nhưng đáy mắt thâm tình lại giống nhau không gì sánh được.

- Các ngươi là cùng một người sao? Nếu như Hiên Viên Tuyết là Hồng Nguyệt chuyển thế, như vậy Cung chủ Huyễn Nguyệt cung Lâm Tích Nguyệt đã tồn tại thì giải thích như thế nào?Chẳng lẽ, ta và Ngôn Thông Thiên lại không quan hệ?

Nghi hoặc nơi đáy lòng làm cho Từ Ngôn lâm vào mê mang.

Lần lượt gặp giấc mộng kỳ quái để cho hắn cảm nhận được từng chuyện mà Ngôn Thông Thiên trải qua, Từ Ngôn thậm chí đã tin tưởng suy đoán mình chính là Ngôn Thông Thiên chuyển thế này, mà Hồng Nguyệt cũng nhất định chính là vị Công chúa Huyễn Nguyệt cung Lâm Tích Nguyệt kia.

Nhưng Hiên Viên Tuyết xuất hiện, phá vỡ phần suy đoán này.

Một người cho dù chuyển thế, cũng sẽ không chuyển ra hai linh hồn, càng không có khả năng chuyển ra hai người sống.

Nếu Lâm Tích Nguyệt là Bàng Hồng Nguyệt, Hiên Viên Tuyết không nên có liên quan đến Bàng Hồng Nguyệt, ngược lại cũng giống nhau.

Thân thế càng ngày càng mơ hồ, làm cho Từ Ngôn càng không thấy rõ chân tướng, cảm giác đặt mình đang ở trong sương mù cũng không dễ chịu.

- Nàng cư nhiên vì ngươi muốn liều mạng với ta? Tiểu sư thúc, ngươi làm sao bắt được tâm của Hiên Viên Tuyết?

Âm thanh hâm mộ của Chân Vô Danh từ bên cạnh truyền đến: - Tiểu sư thúc có phải còn không biết hay không, tên kia có một danh hào, gọi là Hiên Viên Cuồng Tam a, nếu nàng ta vận dụng Đấu Vương kiếm, sẽ cuồng đến mức không sợ cường nhân trong thiên hạ, đó là một tên điên, cư nhiên có thể phục tùng thiếp thiếp ở trước mặt tiểu sư thúc, Vô Danh bội phục, bái phục, tâm phục khẩu phục!

Giãy giụa thoát ra từ trong suy nghĩ, Từ Ngôn không nghĩ nhiều, nhìn vê phía Chân Vô Danh, nói:

- Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, chẳng lẽ mỹ nhân trong thiên hạ chỉ cho phép Vô Danh công tử ngươi hớp hồn, cũng không cho người khác nhúng chàm sao.

- Tiểu sư thúc nói nặng lời, nặng lời, mỹ nhân của ta đều là người hâm mộ ta thôi, dong chỉ tục phấn, giai nhân mà tiểu sư thúc nhìn trúng là người kinh thiên động địa, đây chính là Hiên Viên Tuyết na, vị trí thứ hai trên Thiên Anh bảng, có thể nói là lên được sảnh đường, xuống được phòng bếp, câm được đao thương, chém được Long Vương, nữ hào kiệt như thế, Vô Danh kính ngưỡng vạn phần!

Chân Vô Danh nhìn ra được giữa Từ Ngôn và Hiên Viên Tuyết nhất định có liên quan không nhỏ, vì thế liên miên nói tốt.

- Ánh mắt tiểu sư thúc thật sự cao tuyệt, nếu như chia nữ nhân và pháp bảo làm một loại, nếu có hai thứ cùng là cực phẩm, như vậy Hiên Viên Tuyết tuyệt đối xếp vào hàng ngũ cực phẩm, hơn nữa còn là cực phẩm đỉnh phong, gần với Linh Bảo.

- Hiên Viên Tuyết ngoại trừ cuồng ngạo một chút ra, đó cũng là do Đấu Vương kiếm gây ra. Theo ta được biết, Hiên Viên Tuyết người này giữ mình trong sạch tự ái, coi nam nhân như phân đất, ngay cả đối với Vô Danh công tử là ta cũng không thèm để ý, loại nữ tử này không chỉ cảnh giới cao thâm, không lâu sau có thể trùng kích Hóa Thần, còn dịu dàng hiền lương, chỉ cần nhận định một người, đời này nhất định hết hy vọng, giai nhân như vậy mới có thể nói là lương xứng.

- Lại nhìn tiểu sư thúc chúng ta, tuổi còn trẻ dĩ nhiên là đệ tử quan môn của cao thủ Hóa Thần, bối phận kinh người, ba chữ tiểu sư thúc như sấm bên tai ở tam đại tông môn, không nói người bên ngoài, ở trong mắt Chân Vô Danh ta, tiểu sư thúc chính là đại biểu cho thế hệ trẻ tuổi, tương lai tất thành Hóa Thần, không, là tất thành Tán Tiên.

- Chờ tiểu sư thúc thành tựu Tán Tiên chi thể, ngao du bên ngoài tinh không, cũng đừng quên những vãn bối vô danh như chúng ta mới tốt, Vô Danh ở đây cung chúc tiểu sư thúc sớm ngày phi thăng, thành cửu thiên chí tôn kia, thọ cùng thiên tề.

Không vội không chậm, mạnh mẽ, bất khuất không kiêu ngạo, thần sắc như thường, Chân Vô Danh nịnh nọt như vậy, Từ Ngôn nghe được liên tục gật đầu.

- Vô Danh huynh, thì ra thiên phú của ngươi không phải là dính hoa chọc liễu, mà là khoe khoang vỗ mông ngựa (ninh nọt), theo ta thấy, cả Tây Châu Vực luận đến kỳ công vỗ mông, không phải Chân Vô Danh ngươi đứng mũi chịu sào à.

Từ Ngôn cười nhạt một tiếng, hắn nghe được rất nhiều lời vỗ mông ngựa, bất quá công lực vỗ mông của Chân Vô Danh, tuyệt đối nằm trong danh sách cao thủ.

- Tiểu sư thúc quá khen, đây không phải là bị bức bất đắc dĩ sao, có chút thiên phú cũng cần đào bới.

Chân Vô Danh cười khổ nói:

- Nếu không uống nhiều nước như vậy, ta cũng không biết mình còn có thiên phú vỗ mông ngựa nữa đây.

- Nói lời nịnh nọt bất quá chỉ là đường nhỏ mà thôi, giữa chúng ta liền miễn đi, bây giờ ta muốn biết tin tức liên quan đến Hiên Viên đảo, không biết Vô Danh huynh có biết hay không?

- Tiểu sư thúc yên tâm, chỉ cần tin tức ta biết, nhất định nói không giấu!

Chân Vô Danh chắp tay ôm quyền, vẻ mặt đầy ngưng trọng.
Bình Luận (0)
Comment