Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1194 - Chương 1194: Ta Là Một Quả Trứng

Chương 1194: Ta là một quả trứng Chương 1194: Ta là một quả trứngChương 1194: Ta là một quả trứng

Ám Ảnh Kim rất trân quý, giá cả cực kỳ cao, bất quá đối với Từ Ngôn mà nói không khó thu thập, đánh chết nhiêu Nguyên Anh của Vô Tướng phái như vậy, thu thập được rất nhiều túi đựng đồ, có thể tìm được ở bên trong đó.

Khó khăn duy nhất chính là hỏa diễm luyện hóa, với anh hỏa của Nguyên Anh đỉnh phong của Từ Ngôn đều không thể luyện hóa Ám Ảnh Kim, trong trường hợp không dùng long hồn thi triển Pháp Luyện mà nói, chỉ có thể đi một chuyến đi về phía Vãng Sinh động.

Địa tâm tỉnh hỏa của Vãng Sinh Động sẽ theo trăng tròn biến mất, muốn đến ngàn trượng, cần phải ở thời điểm trăng tròn.

- Nơi này quá nóng, có cái gì tốt chứ, ôi! Ta chưa bao giờ đến đây.

Sau khi A Ô đến thạch thất sâu ngàn trượng, kinh ngạc, nhìn loạn xung quanh.

- Nơi này thông thẳng địa tâm, hẳn là nơi tọa hóa của Tuệ Ảnh đại sư.

Từ Ngôn cảm giác được xung quanh, bên ngoài nơi này tồn tại cấm chế mờ ám, rất khó phát hiện, chính là nơi hắn luyện hóa cấm chế của bản thể cùng ác chiến với Hỏa Diễm Ma Quân.

- A Ô, Nha vương là bộ dáng gì, chỉ bay lượn trong địa hỏa sẽ không đi ra sao?

- Nha Vương là một con quạ lớn, chỉ biết kêu to, rất ngốc nghếch, chờ nó sắp bị cháy khét thì tự mình sẽ bay ra, có đôi khi bay trên trời, có đôi khi bay dưới lòng đất.

- Vì sao ngươi có thể triệu hoán Yêu Vương, Nha vương cường đại như vậy, ngươi thuần phục như thế nào?

- Thuân phục? Tại sao phải thuần hóa Nha vương? Ta cũng không thuần phục được, ta là được Nha vương nhặt về, không có Nha vương ta đã sớm chết đói.

- Bị Nha Vương nhặt được, xem ra là tạo hóa của ngươi.

Từ Ngôn gật gật đầu, A Ô này thật ra giống như hài đồng sinh tồn trong bầy sói, lúc còn nhỏ bị ném vào bầy sói, chỉ cân không bị ăn tươi mà dung nhập vào trong đó, lớn lên có thể trở thành quái nhân giống như dã thú, loại tin đồn này cũng không hiếm thấy.

Biết được lai lịch của A Ô, Từ Ngôn tùy ý hỏi một câu:

- Lúc Nha vương cứu ngươi, ngươi vẫn là một đứa trẻ hả, không có tín vật gì sao, có lẽ có thể tìm được người nhà của mình.

- Ta là Nha Vương nhặt được, không phải cứu trở về.

Đừng nhìn A Ô hàm hậu, nhận chuẩn một đạo lý sẽ không dễ dàng thay đổi, theo hắn thấy nhặt là nhặt, cứu là cứu, căn bản không giống.

- Được rồi, lúc Nha vương nhặt được ngươi, bên cạnh ngươi không có tín vật gì sao, ngọc bội hay thư tín, mấy thứ linh tinh đại loại như thế.

- Không có, lúc Nha Vương nhặt được ta, ta vẫn là một quả trứng, còn có tâng một vỏ trứng.

- Ồ, ngươi là một quả trứng...

- Đúng vậy thiếu chút nữa không ấp ra, nghẹn chết ở bên trong.

- A Ô à, địa hỏa tới rồi, ở đây có hai con yêu thú và chút gia vị, ngươi cầm đi qua một bên nướng đi, ta luyện chế chút gì đó.

- Được rồi! Hắc hắc hắc hắc, đến giờ cơm, lại có mồi ngon, tiểu sư thúc thật tốt!!

A Ô vui vẻ khiêng hai con yêu thú sang một bên nướng thịt, Từ Ngôn thì lộ vẻ mặt không thể làm gì.

A Ô đích thật là một kẻ ngốc, Từ Ngôn không hoài nghi điểm này, nếu không phải kẻ ngốc, ai có thể coi mình là trứng.

Lấy ra Ám Ảnh Kim, dẫn ra địa hỏa, đem thi thể đại trưởng lão Hồng Chí đặt ở trước mặt, Từ Ngôn ngưng thần tĩnh khí, bắt đầu luyện chế.

Lúc này, bế quan ở trong địa hỏa động, ước chừng ba tháng.

đại trưởng lão tử khí nặng nề, dần dần biến thành một pho tượng màu vàng, cả người bao bọc tâng một kim giáp quỷ dị, nhất là mặt mũi, bị Từ Ngôn cố ý thay đổi thành một khuôn mặt quỷ, giống với mặt quỷ năm đó hoành hành Thiên Bắc.

Bản thể của Đại trưởng lão xem như bị phong ấn vào trong Kim nhân ma, cũng có thể nói Đại trưởng lão cùng Kim Nhân Ma đã hòa làm một thể, nếu tháo ra mặt quỷ diện giáp, Hoành Chí còn có thể hiện ra dung mạo chân chính.

Đây là một phần hậu thủ của Từ Ngôn Lưu.

Ai cũng không dám cam đoan khuôn mặt Hồng Chí này còn có thể dùng được hay không, nếu như thật sự đến thời điểm hữu dụng, lại đi khắc một khuôn mặt người cũng không kịp, không bằng sớm lưu lại khuôn mặt này.

Theo tâm niệm Từ Ngôn vừa động, khôi lỗi cao lớn màu vàng rầm rầm nắm chặt hai quyền, hai chân hơi chùn xuống, sau một khắc nhảy ra, lao thẳng tới A Ô đối diện.

- Thật là một người thật lớn.

Khí lực của A Ô cũng không nhỏ, vị này không biết kiếm pháp đao pháp, càng không biết pháp thuật, sở trường nhất chính là vật lộn, hơn nữa, lực lượng thân thể có thể chiến cả Đại yêu.

Oanh một tiếng, Kim Nhân Ma cùng A Ô va chạm vào một chỗ, bốn quyền nối tiếp nhau, phát ra tiếng động ầm rĩ giống như trống đánh.

Đúng một quyền, Kim nhân ma bị đánh bay, A Ô cũng lùi lại, song phương đều đập vào vách đá, trong thạch thất tràn đầy bụi bặm bay lượn.

- Lại một lần nữa! Ha ha thống khoái!

Trong cát, A Ô cười to vọt ra, Kim nhân ma chưa từng yếu thế, song phương đều dùng cự lực lượng cơ thể đánh nhau, quyền quyền tiếp nhau, tiếng nổ vang không ngừng.

- Chưa tới nửa năm đâu, đây lại có kiếp nạn đến rồi sao? Không phải là Địa Long xoay người chứt

Trong Thương Minh tự, đông đảo hòa thượng còn sống sót nơm nớp lo sợ đi ra ngoài cửa, ai nấy đều sợ hãi vạn phần.

- Không bằng chúng ta cũng đi thôi, đây là Thương Minh tự phạm vào thiên nộ, kiếp nạn không ngừng, lưu lại, chỉ sợ chúng ta khó có được mạng sống.

- Cơ nghiệp tốt như vậy, cứ như vậy vứt bỏ không để ý? Cổ tháp truyền thừa ba ngàn năm, không thể đứt đoạn trong tay chúng ta.

- Vậy làm sao bây giờ, mắt thấy kiếp nạn sắp tới, không đi thì chờ chết sao?

- Mấy vị sư huynh đi thôi, ta sẽ ở lại đây, ta tuổi nhỏ nhất, lại không có người nhà, chết cũng chết thôi.

- Thiện chí...

Các hòa thượng còn sống sót còn đang kinh nghỉ bất định, trước mặt bọn họ bỗng nhiên trống rỗng hiện ra một người, một thân đạo bào rộng lớn, tuổi còn trẻ, dung mạo thanh tú, mặt mang theo tươi cười hài lòng đánh giá.

- Chư vị đại sư có lễ, thế núi chấn động là do tại hạ gây ra, tuyệt đối không phải địa long xoay người, Thương Minh tự thành lập ba ngàn năm, các ngươi có nghe nói Thương Minh tự bị chấn sập không?

- Không có không có.

- Nguyên lai là do thí chủ gây ra, vậy chúng ta an tâm.

- Danh sơn cổ tháp, truyền thừa ngàn năm, ai lại muốn vứt bỏ truyền thừa phương này chứ.

Mấy vị hòa thượng thấy người tới ngữ khí hòa ái, thân thủ rất giỏi, cung kính đáp lời.

- Mượn bảo bối của quý tự luyện hóa một kiện bảo bối, hiện giờ dị bảo đã thành, đây là hoa hồng mượn địa hỏa.

Nói xong, Từ Ngôn lưu lại cho những hòa thượng này trăm khối linh thạch.

Hòa thượng Thương Minh tự tự nhiên có kiến thức, vừa nhìn thấy là linh thạch, mừng rỡ quá đỗi, thời điểm bị Vô Tướng phái âm thầm nắm giữ, trân bảo do Thương Minh tự sưu tâm sớm đã bị Vô Tướng phái thu thập không còn, mấy hòa thượng này sau khi trở về tìm hai tháng thì ngay cả một khối linh thạch cũng không tìm được.

Nếu không có tiền, không thể thịnh vượng, đạo lý này đặt ở đâu cũng giống nhau. Trong lúc nói chuyện mặt đất vẫn chấn động không ngớt, Từ Ngôn nhìn lướt qua dưới chân núi, chỉ thấy A Ô cùng Kim Nhân Ma đang triền đấu cùng nhau, ôm nhau lăn xuống chân núi.

- Không biết Thương Minh tự có từng tuyển ra trụ trì mới không?

Từ Ngôn khẽ nhíu mày hỏi.

- Mèo lớn mèo nhỏ hai ba con, chúng ta muốn chọn cũng không chọn được, mặc dù chọn ra thì có ích lợi gì, Thương Minh tự lớn như vậy chỉ còn lại có mấy người chúng ta.

Một nhà sư lắc đầu thở dài nói.

- Người ít vẫn là chuyện nhỏ, cùng lắm thì chúng ta thu thập môn đồ rộng rãi, nhưng tiền tiết kiệm nhiều năm trong chùa bị kẻ xấu thu sạch, chúng ta bây giờ ăn cơm đều là vấn đề.

Một hòa thượng khác võ võ bụng nói.

- Vạn sự khởi đầu nan, lúc Thương Minh tự thịnh vượng tăng chúng ngàn vạn người, hiện giờ còn lại ba năm người, dựa vào mấy người chúng ta căn bản vô ích.

Hòa thượng lớn tuổi hơn một chút đau khổ lên tiếng.

- Thí chủ hào phóng, có thể giúp chúng ta nghĩ biện pháp sao? Thương Minh tự nguyện kết thiện duyên cùng thí chủ, A Di Đà Phật.

Tiểu hòa thượng cuối cùng nói chuyện, hai mắt sáng ngời, trong chờ đợi còn có chút tò mò, chính là vị dự định tự mình lưu lại xem tự.

- Biện pháp không phải là không có, ngày mai sẽ có một vị thí chủ họ Tiền đến thăm, nàng sẽ giúp các ngươi nghĩ ra một biện pháp kiếm tiền rất tốt, chỉ cần không thiếu tiền tài, nói vậy Thương Minh Tự các ngươi sẽ không bại trận.

Từ Ngôn mỉm cười, dứt lời xoay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment