Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1207 - Chương 1207: Tai Vách Mạch Rừng

Chương 1207: Tai vách mạch rừng Chương 1207: Tai vách mạch rừngChương 1207: Tai vách mạch rừng

Nếu đã có một nơi tốt từ trên cao nhìn xuống như vậy, Từ Ngôn cũng không muốn thật sự lẻn vào hoàng cung.

Bởi vì hắn ở bên ngoài có thể dựa vào mắt trái nhìn không sót một chút nào trong ngoài hoàng cung.

Uống linh tửu, Từ Ngôn không nói một lời, thủy chung nhìn chằm chằm hoàng cung Tuyết Thành, dùng mắt trái quan sát hai lần, căn bản không nhìn thấy tung tích Lôi Vũ cùng Thân Đồ Liên Thành.

Không đến, hay ẩn nấp trong bóng tối?

Từ Ngôn khẽ nhíu mày, dù sao cũng là suy đoán của hắn, lúc ấy có thể nhìn ra phương hướng Thân Đồ Liên Thành phi hành là Tuyết Quốc, nhưng ai biết người ta có phải vượt qua Tuyết Quốc đi nơi khác hay không.

Trâm ngâm có khả năng đi không công một chuyến, Từ Ngôn hơi có chút thất vọng.

Đưa mắt nhìn lại, trong hoa viên trung tâm nhất của Hoàng cung Tuyết Thành có Tuyết thụ cổ quái, thân cây vẫn uốn lượn quanh co như cũ, chẳng qua tán cây bị tầng một vải đen bao phủ, ngay cả mắt trái của Từ Ngôn cũng không cách nào nhìn thấu dưới vải đen đến tột cùng tồn tại cái gì.

- Có thể biết nguồn gốc của Tuyết Thụ, một năm một khỏa Tuyết Quả, Kim Ngọc phái bọn họ đây là cố ý khơi mào thị phi.

Băng điêu đại tái còn chưa kết thúc, trong ngoài hoàng cung khắp nơi phiêu đãng băng vụn tuyết hoa, nếu Kim Tuyết quả đã bị che đậy, chứng tỏ không đến lúc đó sẽ không xuất hiện trước mặt người khác, Từ Ngôn cũng không vội, câu có câu không nói chuyện phiếm cùng Chân Vô Danh.

- Nghe nói Tuyết Thụ là lão tổ Kim Ngọc phái không ngại vạn dặm chuyển về từ đại vực khác, lão bất tử kia ngược lại tâm tình không tệ, mang đi một gốc cây cùi có ích lợi gì, Tuyết Quả đích xác có giá trị không nhỏ, nhiều nhất quý hơn so với thượng phẩm linh đan một chút mà thôi, ngay cả cực phẩm linh đan cũng không đạt được, càng đừng nói đến bản nguyên linh quả, thật cho rằng Tuyết Thụ là bảo bối.

Chân Vô Danh không đụng vào linh tửu, mà ăn từng ngụm ăn đồ, vừa ăn vừa khinh bỉ lão tổ phái Kim Ngọc.

- Không phải muốn dùng Tuyết Quả để châm ngòi các lộ tu sĩ sao, một năm một Tuyết quả, khiêu khích có thể khiêu khích đến trình độ nào, cũng chỉ là những tán tu ngốc nghếch mới coi trọng Tuyết Quả, đổi thành cường giả Nguyên Anh, ai sẽ để ý cái loại trái cây vô dụng này? Cho dù khiêu khích tu sĩ khác, cũng phải một ngày một quả còn không sai biệt lắm, hoặc là thật có thể kết ra một bản nguyên chỉ quả.

Chân Vô Danh than vẫn, lần này tới Tuyết Quốc, hắn cũng không quá tình nguyện.

- Đây không phải kết ra Kim Tuyết quả sao, có lẽ lão tổ Kim Ngọc phái người ta sớm biết loại này Tuyết thụ có thể kết ra Kim Tuyết quả, lúc này mới mang về từ vạn dặm xa.

Từ Ngôn thuận miệng nói một câu.

- Ngươi vừa nói như vậy, ngược lại có chút đạo lý, chẳng lẽ Kim Ngọc lão tổ khi đạt được Tuyết thụ đã bắt đầu tính kế một phương Kiếm Vương điện chúng ta?

Chân Vô Danh nhìn vô số tu sĩ trong hoàng cung, nói:

- Lần này người tới còn không ít, ngũ môn thất phái đều có Nguyên Anh đến, xem ra Kim Tuyết quả có khả năng là thật. Vẫn là không đúng, nếu như là cạm bẫy mà nói, Phản Kiếm Minh bọn họ không nên ngay cả người mình cũng lừa gạt.

Chân Vô Danh nhận ra trong hoàng cung có không ít người quen, có người của tam đại tông môn, cũng có người của ngũ môn thất phái, Kiếm Vương điện một mạch cùng nhân mã Phản Kiếm minh hình như ngang hàng.

- Cái này kỳ quái, song phương nhân thủ tương đương, chẳng lẽ là muốn đao thật thương thật chém giết?

Chân Vô Danh không hiểu sao lại đứng lên, tự nhủ:

- Chưa đầy hai năm đã đến Thiên Anh Lôi, đến lúc đó song phương ở trên lôi đài quyết cao thấp chẳng phải càng bớt việc, cần bây giờ bắt đầu hỗn chiến sao?

Nghe Chân Vô Danh lẩm bẩm, Từ Ngôn cũng cảm thấy có chút không đúng.

Nếu như Tuyết Thành thật sự là một chỗ cạm bẫy tuyệt hiểm giống như Vãng Sinh động, như vậy đến hoàng cung hẳn là tu sĩ một phương Kiếm Vương điện, người Phản Kiếm minh đến nhiều như vậy, đến bồi táng sao.

Nếu cạm bấy chỉ là một chiến trường đơn thuần, không có bất kỳ tính toán cơ quan nào, chỉ lấy ác chiến giữa các tu sĩ làm chủ, vậy càng không cần thiết, bởi vì rất nhanh đã đến tranh đấu Thiên Anh bảng, đến lúc đó nhân mã song phương có thể ở trên đài chiến đấu thống khoái.

Không phải cạm bẫy, cũng không phải chiến trường...

Nghĩ tới đây, Từ Ngôn cũng nghi hoặc khó hiểu, Tuyết thành này càng ngày càng sương mù, coi như hắn cũng nhìn không thấu.

Thật ra không chỉ Từ Ngôn nhìn không thấu, người ở một phòng khác cũng nhìn không thấu.

Tửu lâu cao nhất tầng tổng cộng có hơn mười nhã gian, tửu lâu đắt tiền như thế, phàm là người thuê phòng đều bày ra pháp trận đơn giản ngăn cách ngoại giới, tiếng đàm luận cách vách là không nghe được.

- Lôi kéo gân mười vị Nguyên Anh trưởng lão, Tuyết Cô Tình nàng muốn làm gì?

Trong một gian phòng liền kề với Từ Ngôn Chân Vô Danh, một vị thiếu nữ một thân váy màu nước đang ngồi bên cửa sổ, nhìn về phía hoàng cung Tuyết Thành, mặt mày xinh đẹp, dung mạo xinh đẹp, cả người bắt đầu khởi động khí tức Nguyên Anh hậu kỳ.

Vị thiếu nữ này chính là Ngọc Nữ mới nhậm chức, một trong những tông chủ của Kim Ngọc phái.

Bên cạnh Ngọc Nữ không có Kim Đồng, mà là ba vị lão giả Nguyên Anh đang ngồi, đều là Trưởng lão Nguyên Anh của phái Kim Ngọc, thần sắc tất cả ba người này lúc này đều không tính quá tốt, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Thành mang theo kiêng ky loáng thoáng. - Lão tổ bế quan đến thời khắc mấu chốt, Kim Đồng cũng tu luyện đến bình cảnh không cách nào xuất quan, ba vị trưởng lão các ngươi nói, ta nên ứng đối như thế nào, Tuyết Cô Tình nàng chỉ là Kim Đan mà thôi, tuy rằng quý là Quốc chủ Tuyết quốc, chẳng lẽ thật sự có thể áp đảo trên đầu Ngọc Nữ ta?

Trong lúc nói chuyện, Ngọc Nữ oán hận vỗ xuống bàn, lần này không nhẹ không nặng, không dùng linh lực, cũng truyên ra một tiếng rầm rầm.

Đang hồ nghỉ trong hồ lô Kim Ngọc phái bán thuốc gì đó, Từ Ngôn bỗng nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân hơi lắc lư một tia, hẳn là trong phòng cách vách có người dậm chân đập bàn gây ra.

Băng điêu đại tái đang tiến hành, Kim Tuyết quả còn chưa hiện ra chân thân, dù sao cũng là chờ, Từ Ngôn nhìn bức tường cách vách kia, bất động thanh sắc thúc dục ra một đạo luyện hồn, dễ dàng chui vào vách tường.

Luyện hồn xuất hiện, đồng thời, Chân Vô Danh nâng mí mắt lên, quét mắt nơi luyện hồn biến mất, không hỏi nhiều, vẫn buồn bực ăn lớn như cũ. Nửa năm chưa từng ăn qua, rượu hắn không muốn uống, mỹ vị vẫn có khẩu vị.

- Tông chủ bớt giận, Tuyết Cô Tình kia không biết tốt xấu gì, cư nhiên kháng mệnh không giao ra Kim Tuyết quả, nàng đã to gan lớn mật như vậy, nhất định ỷ vào phía sau có chút trưởng lão Nguyên Anh làm chỗ dựa, đến lúc đó lão tổ xuất quan, cho nàng đẹp mắt.

Một trong ba vị lão giả phía sau Ngọc Nữ mở lời, người này có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, cũng coi như lão nhân ở Kim Ngọc phái, biết rõ trong Kim Ngọc phái ngoại trừ Kim Đồng Ngọc Nữ hai vị tông chủ địa vị phi phàm ra, còn có một người có được địa vị siêu nhiên.

Đó chính là Quốc chủ của Tuyết quốc, Tuyết Cô Tình.

Thấy sắc mặt Ngọc Nữ vẫn không tốt như cũ, một vị lão giả Nguyên Anh khác mở lời:

- Tuyết Cô Tình người này địa vị đặc thù ở Kim Ngọc phái, nàng có thân phận quốc chủ, ngoại trừ lão tổ ra, người bên ngoài cơ hồ động đến nàng không được, chuyện Kim Tuyết quả, nàng một mực tự mình làm, kết quả cho dù dẫn đến loạn đến ngập trời, nàng tự mình kết thúc là được, không thu thập được cục diện rối rắm, chỉ chờ bị lão tổ trách phạt đi.

- Ngay cả mặt mũi tông chủ cũng không cho, Kim Tuyết quả kia chẳng lẽ là của Tuyết Cô Tình nàng?

Lão giả cuối cùng là lão phụ, vẻ mặt đầy nếp nhăn, âm thanh lộ ra vẻ nghiêm khắc nói:

- Tông chủ yên tâm, lần này Tuyết Cô Tình nhất định khó tránh khỏi tội lỗi, kháng cự tông chủ kiểm tra Tuyết thụ, tự mình phóng ra tin tức Kim Tuyết quả, lá gan của nàng thật sự quá lớn!

Ba vị trưởng lão Nguyên Anh phái Kim Ngọc nhao nhao tức giận nói, bất luận giả vờ hay phẫn nộ thật, tóm lại thoạt nhìn rất giống từ nội tâm, nghe được ba người vừa nói như vậy, Ngọc Nữ bên cửa sổ chẳng những không có khoan thai hơn, ngược lại sắc mặt càng trầm hơn vài phần.
Bình Luận (0)
Comment