Chương 1209: Gió lạnh ập đến
Chương 1209: Gió lạnh ập đếnChương 1209: Gió lạnh ập đến
- Sừng?
Từ Ngôn lại một lần nữa nhìn thấy quốc chủ Tuyết Quốc, trong mắt trái mơ hồ nhìn thấy trong búi tóc trên đầu Tuyết Cô Tình, giống như tồn tại một cái sừng trong suốt, có vẻ quái dị vạn phần, chỉ là lúc nhìn lại thì không thấy đâu.
Tâm thần vừa động, nối liền long hồn trong mắt trái.
Từ Ngôn muốn toàn lực vận chuyển mắt trái nhìn thấy Tuyết Cô Tình rốt cuộc có gì khác biệt, bất quá rất nhanh hắn lại buông tha tính toán vận chuyển mắt trái.
Khí tức của Tiểu Hắc từ khi mắt trái long quy bắt đầu trở nên suy yếu, giống như Long Hồn khi đến Chân Võ giới thủy chung vẫn chậm rãi tiêu tán.
Không đành lòng nhúc nhích mắt trái, ánh mắt Từ Ngôn trầm xuống, nhìn về phía quốc chủ Tuyết quốc xa xa, đồng thời truyền âm cho Chân Vô Danh:
- Người Kiếm Tông các ngươi có đồng thuật lợi hại hay không, Tuyết Cô Tình không thích hợp cho lắm.
Lần đầu tiên đến Tuyết Thành, Long Hồn cùng Nguyên Anh của Từ Ngôn bị thiên địa cấm chế phong bế ở Tử Phủ, mắt trái không có Long Hồn cũng không nhìn thấy một ít cảnh tượng bất thường, vừa rồi vội vàng liếc mắt một cái, làm cho Từ Ngôn kinh nghi không thôi, lúc này mới hỏi Chân Vô Danh, dù sao chuyến đi Tuyết Thành hai người xem như bị trói ở một cái thuyền, Từ Ngôn không sợ báo trước một ít tin tức cho đối phương.
- Tuyết Cô Tình làm sao vậy? Nhân Kiếm Tông chúng ta thân là tông môn nhất lưu, đồng thuật cường hoành không phải là không có, không muốn dùng mà thôi, quá tổn thương thân thể.
Chân Vô Danh hồ nghi nhìn lướt qua Từ Ngôn, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, truyên âm nói:
- Kiếm Vương điện có một phần đồng thuật tuyệt học tên Kiếm Nhãn, vô cùng huyền ảo, có thể nói vô song, một khi thi triển thuật này, có thể dùng kiếm hóa mắt, có lực lượng nhìn thấu U Minh.
Thấy Chân Vô Danh nói vạn lần ngưng trọng, Từ Ngôn ngược lại càng chờ mong, thúc giục nói:
- Đã như vậy, vậy còn chờ cái gì nữa, mau dùng kiếm nhìn Tuyết Cô Tình xem có gì khác nhau.
- Tốt, đợi ta thúc dục bí pháp!
Chân Vô Danh lần này ngoài dự liệu không từ chối, mà bấm quyết niệm chú, khoa tay múa chân, mắt nhắm lại, lại mở to ra, trong đồng tử hình như có kiếm quang lóng lánh.
Tuyết Cô Tình đi ra hoàng cung, lúc này đang trấn an một đám tu sĩ, thần sắc bình tĩnh bình luận về băng điêu năm nay, xem ra là đang tuyển chọn top mười.
Nếu là tuyết hội, thân là quốc chủ - Tuyết Cô Tình tự nhiên phải tổ chức xong băng điêu đại tái quan trọng nhất mới có thể biểu hiện quả Kim Tuyết Quả.
Nhìn Tuyết Cô Tình trong hoàng cung bình chọn băng điêu, Từ Ngôn đợi một lúc lâu, phát hiện Chân Vô Danh còn đang vận chuyển cái gọi là kỳ công pháp môn kia.
- Nhìn ra cái gì không?
Từ Ngôn không kiên nhẫn hỏi một câu.
- Không nhìn ra.
Chân Vô Danh quay đầu lại, gắp một miếng thịt mỡ, vừa nhai to vừa nói.
- Không thể nào!
Tuyết Cô Tình nhất định có cổ quái, vừa rồi mơ hồ nhìn thấy trên đầu nàng hình như có một cái sừng.
Từ Ngôn nhíu mày nói.
- Một sừng? Chẳng lẽ nàng là Ma tộc? Ngươi nhìn nhầm à, không chừng là trâm của người ta.
Chân Vô Danh nói qua loa. - Kiếm nhãn chỉ pháp của ngươi kia đến tột cùng mạnh bao nhiêu, có thể nhìn thấu ngụy trang hay không?
Từ Ngôn không cam lòng nói.
- Kiếm nhãn mạnh, không ai có thể tưởng tượng, đồng thuật như thế chính là tuyệt học của Kiếm Vương điện, đừng nói nhìn thấu ngụy trang, nhìn thấu thiên địa này thì có như thế nào! Kiếm nhãn đồng thuật này, cả Tây Châu vực không có mấy người có thể tu thành.
Chân Vô Danh bíu môi khoe khoang.
- Chẳng lẽ thật sự là ta nhìn lầm?
Từ Ngôn nghe đối phương nói khẳng định như vậy, không khỏi nghi hoặc, long hồn trong mắt trái càng thêm suy yếu, nhìn lầm một lần cũng coi như bình thường.
- Nhất định là ngươi nhìn lầm, ánh mắt gì, Tuyết Cô Tình sao lại có sừng dài, người ta làm quốc chủ nhiều năm, còn là trưởng lão của Kim Ngọc phái, ngươi nghĩ lão tổ của Kim Ngọc phái là chơi không?
Chân Vô Danh có thể nắm lấy một cơ hội phản bác đối phương, đắc ý nói, có vẻ rất thích thú, còn tự rót cho mình một ly rượu.
Nếu Chân Vô Danh khẳng định như vậy, Từ Ngôn không nghĩ nhiều, hắn cũng không cho rằng Tuyết Cô Tình thật sự có liên quan đến Ma tộc.
Nơi này chính là Tây Châu vực, địa bàn Nhân tộc, hơn nữa lại là hoàng cung của Tuyết quốc, Kim Ngọc phái tuy rằng là một phương Phản Kiếm minh, nhưng cũng là một trong Nhân tộc, nội đấu thì nội đấu, thông đồng ngoại tộc loại chuyện này, một Kim Ngọc lão tổ còn không có phần can đảm kia.
Tuy rằng không suy nghĩ nhiều, Từ Ngôn luôn cảm thấy tuyết hội lần này có chút cổ quái, hoặc là nói quỷ dị.
Không chỉ có Kiếm Vương Điện cùng Phản Kiếm Minh song phương song phương tụ tập rất nhiều tu sĩ, Tuyết Cô Tình người này cũng làm cho Từ Ngôn cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí ngay cả gió lạnh ngoài cửa sổ cũng giống như lạnh hơn so với năm trước vài phần. Ọp ẹp, ọp ẹp.
Bốn góc mái hiên của tửu lâu phát ra tiếng động rất nhỏ ở trong gió tuyết, có trận pháp bao phủ, gió tuyết thổi không vào nhã các của tửu lâu, nhưng Từ Ngôn nghe được tiếng động của mái hiên.
Ngẩng đầu nhìn lại, trên đỉnh đầu mái hiên treo đầy băng tuyết, ở trong gió lạnh phát ra tiếng vang nhẹ, vang dội như thế, chỉ có thể báo hiệu giữa không trung càng thêm rét lạnh.
Có thể lạnh mái hiên đến phát ra tiếng kêu, có thể thấy được gió tuyết giữa không trung có bao nhiêu lạnh lẽo.
Trong hoàng cung, theo quốc chủ Tuyết Cô Tình đi lại, từng tòa băng điêu được chọn ra, đại tái điêu khắc băng của Phong Tuyết Tiết rốt cục cũng hạ màn.
Dân chúng bên ngoài hoàng cung nhao nhao tản đi, một đám bị đông lạnh đến khiếp sợ phát run, mà các tu sĩ chờ đợi lâu dần lại càng lên tinh thần, chuẩn bị xem phong thái của Kim Tuyết quả.
- Hôm nay làm sao vậy, quá lạnh đi, thời điểm lạnh nhất năm trước đều ấm hơn so với hôm nay nhiều.
Các tu sĩ theo quốc chủ đi về phía hoa viên chuẩn bị kiến thức chân dung Kim Tuyết Quả, có người bắt đầu oán giận, oán giận bị lạnh đều là tu sĩ cảnh giới thấp.
- Nói không sai, ta thường xuyên tới Tuyết Quốc, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua lạnh như vậy.
- Có lẽ là do Kim Tuyết Quả thành thục, hấp dẫn càng nhiều phong tuyết lực, dù sao cũng là linh quả do Tuyết Thụ kết ra. Bản thân tuyết thụ chính là một món dị bảo ở Tuyết Quốc chúng ta.
- Có đạo lý, chí bảo thiên địa thành thục, nên khiến cho thiên tượng biến hóa. Ta thấy hôm nay đã đến cực hàn, chính là báo hiệu Kim Tuyết quả trân quý, xem ra đi chuyến này không uổng công.
- Coi như là chí bảo thiên địa thì như thế nào, với tu vi Kim Đan của chúng ta, chẳng lẽ có thể mua được sao, đừng quên có bao nhiêu vị Nguyên Anh có mặt ở đây. - Mua không nổi còn không thể kiến thức một phen? Vạn nhất bên dưới Kim Tuyết Quả còn kết vài Ngân Tuyết Quả, chúng ta không phải có cơ hội, nói vậy Nguyên Anh cường giả chỉ cảm thấy hứng thú với Kim Tuyết Quả, lưu lại Ngân Tuyết Quả cho Kim Đan tu sĩ chúng ta là được.
- Nghĩ đẹp, còn Kim Tuyết quả Ngân Tuyết quả, ngươi nghĩ Tuyết thụ có thể kết quả như vậy sao.
Một bên nghị luận, các tu sĩ một bên đi theo phía sau Tuyết Cô Tình tràn vào hoa viên trung tâm hoàng cung, vô số thân ảnh nhao nhao đứng ở dưới tuyết thụ.
- Mời Tuyết quốc chủ mở ra cấm chế.
Một vị tu sĩ Nguyên Anh trầm giọng nói, cấm chế trên Tuyết thụ che khuất đỉnh tuyết thụ, cũng không phải Kim Đan bố trí, nếu không, những cường giả Nguyên Anh ở đây đã nhìn thấu đến tột cùng.
Hô...
Gió lạnh càng lúc càng lớn, gió tuyết tràn ngập mà đến, quốc chủ đứng trong tuyết gật gật đầu, phất tay ý bảo hai vị trưởng lão thuộc Kim Ngọc phái động thủ mở ra cấm chế.
- Tuyết?
Trong một gian phòng khác của Cô Tuyết Lâu, Ngọc Nữ giơ tay lên đỡ lấy một mảnh bông tuyết bay tới ngoài cửa sổ, sắc mặt nhất thời trầm xuống, giận dữ nói:
- Cô Tuyết Lâu cũng trở nên không chịu nổi như thế sao, trận pháp thiết lập ngay cả gió tuyết cũng không ngăn được, sớm đóng cửa là được rồi.
Không chỉ có bông tuyết bay vào trong nhã các Ngọc Nữ ở, ngay cả trước mặt Từ Ngôn cũng có bông tuyết rơi xuống, rơi trên bàn chẳng những không tan, ngược lại trong suốt trong suốt tựa như một mảnh băng điêu nhỏ xinh.
Nhiệt độ trong phòng thích hợp, rất ấm áp, không có khả năng một mảnh bông tuyết nho nhỏ đều không thể hòa tan.
Nếu ngay cả bông tuyết cũng không tan chảy, chỉ có thể nói rằng tuyết lớn ngoài cửa sổ đã lạnh đến một mức độ kinh người.
Hôi
Trong tầng mây như chì, giống như có quái vật khổng lồ nào đó đang quay cuồng, Từ Ngôn ngẩng đầu, mơ hồ thấy được một móng vuốt sắc bén chợt lóe rồi biến mất ở trong tâng mây.