Chương 1221: Cung của ta
Chương 1221: Cung của taChương 1221: Cung của ta
Qua ba tuần rượu, đồ ăn qua năm vị, ngoài cửa sổ đã hoàng hôn xuống tây sơn.
Dưới truyền âm của Từ Ngôn, Chân Vô Danh giả vờ mệt mỏi, không đợi mở miệng đã bị Cổ Phan Kỳ nhìn ra, vì thế chính tông chủ an bài chỗ ở.
Ở trong một tòa nhà tầng ba, Chân Vô Danh coi như vừa lòng sự tiếp đãi của Địa Kiếm Tông, hơi có vẻ đắc ý nói:
- Đừng nhìn ngươi là tiểu sư thúc, người ngoài như ta tới cũng muốn tông chủ tự mình tiếp đãi, cái này gọi là cái gì, cái này gọi là người có tên, cây có bóng, chỉ cần nổi danh khắp thiên hạ, đi nơi nào cũng sẽ được tôn trọng, cho dù một chút linh lực cũng không có, vẫn sẽ được tôn làm thượng khách.
Trong tòa nhà chỉ có Chân Vô Danh và Từ Ngôn ở, tuy Chân Vô Danh đang đắc ý, nhưng hắn càng thêm tò mò về mục đích của Từ Ngôn.
- Đều đến Địa Kiếm Tông, ngươi đến tột cùng có mục đích gì, chẳng lẽ thân phận ngươi không thể ra ánh sáng sao, đừng nói cái gì thăm dò ai nói xấu ngươi cho có lệ, ta cũng không phải đứa trẻ ba tuổi.
- Làm phiên Vô Danh huynh yểm hộ, lần này nếu thành công đạt được dị bảo, công lao của Vô Danh huynh rất vĩ đại, đến lúc đó ta mời ngươi ăn một bữa.
Từ Ngôn cười cười nói.
- Cái gì ăn một bữa lớn, ta giống như người ngay cả cơm cũng không ăn nổi sao?
- Dị bảo mà ngươi nói đến tột cùng là vật gì, lấy thân phận tiểu sư thúc ngươi chẳng lẽ còn không chiếm được sao, không phải ngươi muốn trộm bảo bối đó chứ!
Chân Vô Danh âm thầm giật mình, vội vàng truy vấn.
- Nói thật với ngươi đi, trong tông môn có một nơi bí cảnh, bên trong có một kiện Địa Linh bảo tên Xích Hỏa Châu, bị mấy lão gia hỏa Nguyên Anh trong tông môn nắm giữ, ta đã sớm muốn lấy ra, bọn họ hết lần này tới lần khác không cho, cho nên chỉ có thể âm thầm động thủ, Vô Danh huynh nhớ kỹ một hồi ngươi ra bên ngoài chỗ ở luyện kiếm, mượn cơ hội này hấp dẫn Nguyên Anh của Địa Kiếm tông đến xem náo nhiệt, nếu như gặp phải tam đại thiên kiêu như Triệu Như Phong bọn họ, nhất định phải khiêu chiến một phen, như thế mới có thể hấp dẫn càng nhiều ánh mắt.
- Lấy ta như một con khỉ để chơi, để ngươi đi ăn cắp bảo bối?
Chân Vô Danh nghe được trợn mắt há hốc mồm, ngay sau đó giận dữ nói:
- Lỡ bại lộ thì nên làm thế nào cho phải? Ta đường đường là Vô Danh công tử, đến Địa Kiếm Tông theo danh nghĩa khiêu chiến để cho thủ hạ của mình đi trộm bảo bối của Địa Kiếm tông, ngươi, ngươi, ngươi đây là tính toán hãm hại ta!
- Vô Danh huynh nói cái gì, ngươi huynh đệ ta một hồi, ta làm sao có thể lừa ngươi, cùng lắm thì cho ngươi mượn Xích Hỏa Châu dùng.
Từ Ngôn lần này ngược lại hào phóng, một câu ngay cả Địa Linh bảo cũng có thể cho mượn ra.
- Cho ta mượn? Cho ta mượn Xích Hỏa Châu!
Chân Vô Danh không ngờ người ta lại rộng lượng đến mức này, xoa xoa tay đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng cắn răng, nói:
- Được, thành giao! Ta phụ trách hấp dẫn lực chú ý đám Nguyên Anh của Địa Kiếm Tông, ngươi phụ trách động thủ, bất quá phải cẩn thận, thật sự muốn tiết lộ tin tức, đừng trách ta vạch trần lão đại ngươi ở phía sau, dù sao ngươi cũng là tiểu sư thúc của Địa Kiếm tông, cho dù lần này bị bắt cũng không ai làm gì được ngươi.
- Một lời là định, chúng ta hiện tại bắt đầu động thủ.
Thân ảnh Từ Ngôn một trận mơ hồ, dùng độn pháp biến mất tung tích.
- Xích Hỏa Châu đỉnh đỉnh đại danh của Địa Kiếm Tông à, nghe nói là bản mạng linh bảo của nhị trưởng lão, trên thiên anh lôi lần sau, bài danh của bản công tử cũng nên động một chút, vị trí thứ tư này thật sự xấu hổ, nếu có thể chen vào top ba, nói tiếp liền dễ nghe hơn nhiều.
Chân Vô Danh coi như hài lòng với phần thù lao này, vì thế ảo tưởng sau khi tham gia Thiên Anh bảng một lần nữa xếp hạng cao hơn, Vô Danh công tử hắn trở thành top ba, cứ như vậy khi bắt chuyện với nữ tu sĩ khác, có thể nói bổn công tử chính là Vô Danh công tử đứng thứ ba Thiên Anh bảng, chứ không phải Chân Vô Danh đứng thứ tư Thiên Anh bảng.
- Cho ngươi Xích Hỏa Châu mượn là không thành vấn đề, bất quá phải đợi đến khi Thiên Anh bảng qua đi mới được.
Từ Ngôn lấy độn pháp bỏ trốn, trong lòng yên lặng tự nói, nếu biết tâm tư của hắn, chỉ sợ Chân Vô Danh đã sớm đổi ý.
Màn đêm buông xuống, Địa Kiếm tông đêm nay, nhất định đặc biệt náo nhiệt.
Tông môn vốn nên yên tĩnh như đầm cổ, vang lên tiếng kiếm phong xé gió hoắc, có kiếm khí tung hoành ở trong không trung, khi thì tạo thành trường long, khi thì hóa thành kiếm vũ, có thể nói là huyền ảo phi phàm.
- Nghe nói chưa, vị Vô Danh công tử vị trí thứ tư Thiên Anh bảng kia đang luyện kiếm, cơ hội như thế sao có thể không mở rộng tâm mắt.
Bên trong Địa Kiếm tông, vô số trưởng lão cùng môn nhân đều biết được một tin tức, quý khách Chân Vô Danh cư nhiên đang ở một mình luyện kiếm trên diễn võ trường, hơn nữa mọi người có thể tùy tiện quan sát.
- Thật hay giả! Đó chính là cao thủ Nguyên Anh nha, đi mau đi, đi kiến thức một phen.
- Có thể có người đi khiêu chiến hay không, tam đại thiên kiêu của tông môn chúng ta cũng không kém.
- Đúng thế, tam đại Thiên Kiêu của Địa Kiếm tông, không nên lùi bước mới đúng, đại chiến một hồi cùng Vô Danh công tử kia làm cho chúng ta mở rộng tâm mắt hơn.
Không quá nửa canh giờ, bên ngoài chỗ ở của Chân Vô Danh hội tụ không dưới ngàn người, đầu người dồn dập nghị luận sôi nổi, nhìn Vô Danh công tử đang diễn luyện kiếm chiêy, phía Địa Kiếm tông vang lên càng nhiều tiếng kêu gọi tam đại thiên kiêu.
Mục đích đi đến Địa Kiếm Tông là gì, Chân Vô Danh người ta đã sớm nói, chính là đến khiêu chiến tiểu sư thúc Từ Ngôn tới, hiện giờ tiểu sư thúc không có ở đây, còn lại chỉ có tam đại thiên kiêu, lúc này không xuất chiến, chẳng phải làm yếu uy phong của Địa Kiếm tông sao.
Rốt cục, dưới sự chờ mong của vạn người, một đạo thân ảnh khập khiễng bước vào trong viện, đi về phía Chân Vô Danh.
Phát hiện có người tiến lên, Chân Vô Danh thu chiêu thức, đảo ngược trường kiếm, trán hơi nhướng lên mang theo tư thế ngạo nghễ, nhưng nhìn thấy người tới, Chân Vô Danh sửng sốt không thôi.
Đối phương là một thanh niên, trên mặt quấn vải trắng, không biết bị thương ở nơi nào, không cầm vũ khí mà là quẹo hai bên, rất quấn cường đi tới gần.
- Chân Vô Danh, sau khi chia tay ở Thương Minh Sơn, ngươi có biết tiểu sư thúc đi đâu không?
Tiếng người tới khàn khàn suy yếu, giống như bệnh nặng mới khỏi.
Chân Vô Danh nhìn nửa ngày không nhận ra đây là vị nào, nhíu nhíu mày, nói:
- Ngươi là ai? Tiểu sư thúc ngươi nhà ở đâu, hỏi ta làm gì, ta lần này tới Địa Kiếm Tông chính là khiêu chiến Từ Ngôn.
- Ngươi thật sự không biết Từ Ngôn đi đâu?
Người tới hồ nghi hỏi một câu, Chân Vô Danh nghe được rất không thích.
- Ta không phải môn nhân của Địa Kiếm tông các ngươi, ngươi có thể hỏi, nhưng ngươi không có tư cách nghi ngờ, cho dù tông chủ các ngươi cũng không thể nghi ngờ Chân Vô Danh tai
Chân Vô Danh mơ hồ tức giận, vốn đã bị Từ Ngôn lừa gạt mà đến, còn gặp phải thứ không mở mắt như vậy, ngay cả Cổ Phan Kỳ cũng phải đối đãi Chân Vô Danh hắn như thượng khách, từ đâu xuất hiện một tên không có mắt này?
- Hắn đi rồi à? Hắn đến đâu đây? Cung của ta, cung của ta...
Tên quấn vải trắng sửng sốt một lúc lâu, sau đó hai mắt mờ mịt lắc đầu, khập khiễng đi ra khỏi sân, Chân Vô Danh nhìn thấy không giải thích được.
- Người ngốc từ đâu tới đây? Chân Vô Danh tức giận mắng một câu.
- Vô Danh huynh đừng trách hắn, đó là Lam Ngọc Thư - một trong tam đại Thiên Kiêu của Kiếm Tông ta.
Thân ảnh Phong Thải Hoa từ trên trời giáng xuống, dừng lại gần Chân Vô Danh, có chút xấu hổ giải thích.
Nguyên lai Lam Ngọc Thư bởi vì lần trước ở Thương Minh tự chiến đấu quá ra sức, khiến cho thân thể bị nhiều chỗ trọng thương, suýt nữa một mạng ô hô, cuối cùng bị Phong Thải Hoa cùng Triệu Như Phong mang về tông môn, chẳng qua không biết vì sao một khi thương thế tốt hơn một chút, Lam Ngọc Thư tựa như phát điên đi khắp nơi tìm kiếm Từ Ngôn, thấy người liền hỏi, đều đến trình độ điên khùng.
Một trong những thiên kiêu hảo hảo, không biết bị tiểu sư thúc hứa hẹn chỗ tốt gì, cả ngày cơm nước cũng ăn không vô, cũng không đi tu luyện, thủy chung lẩm bẩm cung của ta, cung của ta, cơ hồ muốn nhập ma.