Chương 1220: Yêu thích mà đến
Chương 1220: Yêu thích mà đếnChương 1220: Yêu thích mà đến
Giống ác nhân hay không Chân Vô Danh không biết, hắn chỉ biết người đối diện này thiếu chút nữa đã lừa mình đến chết.
Ngọc Chu một đường đi nhanh, đến Mã Thủ phường thị.
Không trở về cửa hàng linh trà, Từ Ngôn đi tới cửa hàng bán đan dược Linh Đan phường, hao phí mười vạn linh thạch từ đó mua năm viên Hoán Nhan đan.
Quả nhiên như Chân Vô Danh nói, loại đan dược này đắt tiền đến trình độ kinh người.
Tuy rằng có thể hoàn toàn thay đổi diện mạo, nhưng lại có một ngày hạn chế, tu sĩ Nguyên Anh tâm thường cũng không tiêu hao nổi.
Nhìn thấy Từ Ngôn hào phóng như vậy, Chân Vô Danh âm thâm mừng thầm.
Trên người hắn cũng không chỉ có hai viên Hoán Nhan Đan, thật ra còn có mấy viên, thế nhưng hai vạn linh thạch một viên đan dược, Chân Vô Danh cũng sẽ không hào phóng đến mức tùy tiện lấy ra, cho nên nhìn thấy Từ Ngôn tự mình mua một ít, hắn cũng yên tâm.
Thật ra Từ Ngôn có phương thuốc, hao phí thời gian cũng có thể luyện chế được, thế nhưng thời gian không nhiều lắm, trước khi thiên Anh Lôi tiếp theo còn có rất nhiều việc phải làm, không bằng hao phí linh thạch mua.
Từ Ngôn có thể đoán được trên người Chân Vô Danh nhất định còn có Hoán Nhan Đan, sở dĩ không đi đòi mà là tự mình mua một ít, cũng không phải Từ Ngôn khách khí, mà là không muốn để chân Vô Danh quá mức kinh hồn bạt xác.
Tính toán của hắn là để Chân Vô Danh đi tới Địa Kiếm Tông, lấy lý do khiêu chiến tiểu sư thúc để hấp dẫn tu sĩ Nguyên Anh của Địa Kiếm Tông, mà Từ Ngôn sẽ ngụy trang thành thủ hạ của Chân Vô Danh, khi cường giả Nguyên Anh của Địa Kiếm Tông đều nhìn chằm chằm Chân Vô Danh, hắn dễ dàng đi một chuyến đến Băng Nhai Hóa Cảnh.
Thiên Anh Lôi sắp tới, chỉ có một kiện địa linh bảo là Long Thiệt Cung còn chưa đủ, cường nhân trong top mười không có một kẻ nào yếu, nếu như Từ Ngôn không dốc hết toàn lực, thật sự chưa chắc có thể tiến vào top mười, càng đừng nói đến cướp lấy vị trí đầu.
Chỉ có thu thập càng nhiều lá bài tẩy, đối phó với top mười đối thủ của Thiên Anh Bảng mới có thể càng có sức mạnh.
Mục đích chân chính của Từ Ngôn là hạt Xích Hỏa Châu trong Hóa Cảnh.
Lôi Vũ phản bội, khiến cho Từ Ngôn hiện giờ trở thành cục diện tiến thoái lưỡng nan, hắn ngược lại có thể vừa đi, cùng lắm thì đi Đông Châu vực đi Đạo phủ tị nạn, nhưng nếu hắn đi, kết cục của Sở Bạch cùng Vương Khải Hà Điền nhất định sẽ không dễ chịu.
Nếu như không đi, Lôi Vũ đến tột cùng đã thông báo cho Thân Đồ Liên Thành bao nhiêu bí ẩn, Từ Ngôn lại không cách nào xác định, bất quá hắn có thể kết luận mình nhất định trở thành mục tiêu muốn bắt của Thân Đồ Liên Thành, bởi vậy mới có hành động để cho Tiền Thiên Thiên tạo ra một thân phận khác.
Cái tên Từ Ngôn cùng thân phận, đã không thể dùng được nữa.
Trở về Địa Kiếm Tông không chỉ vì thu một kiện địa linh bảo Xích Hỏa Châu cuối cùng trong Hóa Cảnh, Từ Ngôn còn phải thu hồi Tiểu Thanh, Tiểu Thanh hiện giờ đang ngụy trang thành đại trưởng lão ngồi ở trên đỉnh núi.
Ngoài ra, Từ Ngôn cũng muốn thăm dò một phen Kiếm Vương điện đến hai người Kiếm Tông đến tột cùng mang theo mục đích gì, có nên truy nã mình hay không.
Đủ loại liên lụy, một chuyến về Địa Kiếm tông này, Từ Ngôn nhất định phải đi một chuyến.
Mua xong linh đan, hai người lần thứ hai lên đường.
Lần này Chân Vô Danh có vẻ vui vẻ không ít, cho rằng Từ Ngôn rốt cục cũng có một chỗ nhìn qua, đó chính là thời điểm hào phóng, ít nhất biết tự mình mua Hoán Nhan đan.
Thật ra Chân Vô Danh cũng không biết, hắn lại bị trở thành đầu to. Từ Ngôn muốn cải trang thành thủ hạ người hầu của Chân Vô Danh hắn, nếu lần này bị Hồn Ngục phát hiện hoặc gây ra đại họa, Chân Vô Danh cũng trốn không thoát khỏi liên quan.
- Từ Ngôn, ngươi nói thật, ngươi ngụy trang thành thủ hạ của ta rốt cuộc là ý muốn gì?
- Cái gì? Ngươi muốn âm thầm dò xét một phen trong tông môn có ai nói xấu ngươi!
- Làm người không thể hẹp hòi như vậy đúng không, ngươi dù sao cũng là tiểu sư thúc của Địa Kiếm tông.
- Không đúng chứ, cái tên ngươi này sao lại cười âm trâm như vậy? Ngươi đang đùa giỡn với ta sao?
Dọc theo đường đi, Chân Vô Danh rốt cục cảm thấy không có tư vị, nhưng đã muộn, sơn mạch đã phập phồng trước mắt, chỗ sâu nhất là một ngọn núi cao ngút trời, giữa sườn núi có mây mù vờn quanh, tựa như tiên cảnh nhân gian.
Địa Kiếm Tông, đã tới rồi.
Không đợi Chân Vô Danh đổi ý, Từ Ngôn đã dùng Hoán Nhan Đan thay đổi dung mạo trước tiên ra tay gọi Khai Sơn Môn, nói rõ với chấp sự tiếp đãi về thân phận của Chân Vô Danh, nhận được chiêu đãi có thể nói là long trọng.
Tông chủ Cổ Phan Kỳ tự mình ra mặt, mở tiệc chiêu đãi vị Thiên Kiêu đồng tông này, đi theo còn có hơn mười vị Nguyên Anh dự tiệc.
Danh hào Chân Vô Danh, có thể nói là đại danh đỉnh đỉnh ở tam đại tông môn.
Vị trí thứ tư Thiên Anh bảng, ngoại trừ Bao Tiểu Lâu của Thiên Kiếm tông, tam đại tông môn có Chân Vô Danh của Nhân Kiếm Tông xếp hạng cao nhất.
- Chân đạo hữu giá lâm, Kiếm tông của ta có thể nói là lây nhiễm ánh sáng của ngươi, đến đây, tại hạ bất tài không thể so sánh thân thủ với Vô Danh công tử, nhưng phải cùng Chân đạo hữu luận cao thấp cao thấp ở trên linh tửu này, ha ha.
Người mời rượu cũng không phải tông chủ, mà là một vị trưởng lão Nguyên Anh sơ kỳ khác, thân phận Cổ Phan Kỳ dù sao cũng bày ra ở đó, không tiện phụng nghênh như thế.
- Chân sư đệ ngược lại là khách hiếm ít gặp, không biết lần này tới Kiếm tông ta có điều gì muốn làm đây.
Giả Phan Kỳ mỉm cười giơ ly rượu lên, ôn hòa hỏi, một câu sư đệ, lại kéo song phương đến gần hơn không ít.
- Tự nhiên là khiêu chiến đệ nhất nhân của Địa Kiếm tông các ngươi, tiểu sư thúc không có mắt kia.
Chân Vô Danh còn chưa nói gì, thủ hạ đứng sau lưng hắn mở miệng trước, tiếng khàn khàn, dung mạo xa lạ, ai cũng chưa từng thấy qua, hơn nữa ngữ khí còn rất ngông ngênh, giống như không để Địa Kiếm Tông vào mắt.
- A, đích xác là như thế, thật ra không tính là khiêu chiến, mộ danh mà đến, mộ danh mà đến ha ha.
Chân Vô Danh đã không còn đường lui, đành phải diễn theo lời Từ Ngôn.
- Chân sư đệ là thiên chỉ kiêu tử của Nhân Kiếm tông, xếp thứ tư Thiên Anh bảng, vị tiểu sư thúc kia của chúng ta cũng không phải người thường, có thể nói là thiên phú dị bẩm, bất quá, tiểu sư thúc không ở tông môn, mà đi ra ngoài du lịch, chúng ta chỉ biết tiểu sư thúc lần cuối cùng xuất hiện ở phụ cận Thương Minh tự, về phần hiện tại ở nơi nào, vậy thì không thể biết được.
Giả Phan Kỳ vừa nghe ý đồ đối phương đến, rốt cục yên lòng, tìm Từ Ngôn luận bàn, Từ Ngôn không có ở tông môn, Chân Vô Danh ngươi có năng lực tự mình tìm khắp thiên hạ là được.
Ác chiến ở Thương Minh tự, trong khoảng thời gian này cơ hồ truyền khắp nửa Tây Châu vực, Địa Kiếm Tông cách Thương Minh tự không tính quá xa, đã nhận được tin tức, từ khi Cổ Phan Kỳ nghe nói phái Vô Tướng dốc toàn lực mà ra, thủy chung trong lòng không yên.
Ác chiến giữa Kiếm Vương Điện và Phản Kiếm Minh sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh, điểm này thật ra ai cũng rõ ràng, nhưng Cổ Phan Kỳ cũng không hy vọng đại chiến đến quá nhanh.
Bởi vì đại chiến vừa đến, thân là tông chủ thì phải bị trói chết ở tông môn.
Sau sự kiện Thương Minh Tự, tin đồn về vị tiểu sư thúc Từ Ngôn này có rất nhiều lời bàn tán, bất quá có một chút Cổ Phan Kỳ có thể kết luận, Từ Ngôn hẳn là có tu vi Nguyên Anh.
Nhanh chóng leo lên Nguyên Anh như thế, nếu như nói không phải tiếp nhận truyền thừa của đại trưởng lão, đánh chết Cổ Phan Kỳ cũng không tin, chính là bởi vì như thế, tình cảnh của Đại trưởng lão mới khiến vị tông chủ này lo lắng.
Nói như vậy, thời khắc tu vi của đệ tử quan môn đột nhiên tăng mạnh, thậm chí rất nhanh tiến giai, cơ bản chính là thời khắc sư tôn sắp ngã xuống.
Đại trưởng lão trong đại điện đỉnh núi đến tột cùng đã chết hay còn sống, Cổ Phan Kỳ không có đi dò xét, bởi vì hắn còn chưa chuẩn bị tốt để mất đi chỗ dựa vững chắc như Đại trưởng lão, càng không dám xông vào đại điện khi đại trưởng lão đang bế quan, cho nên trong khoảng thời gian này đại điện đỉnh núi thủy chung không ai dám tự tiện xông vào, ngay cả hai vị sứ giả đến Kiếm Vương điện muốn yêu cầu gặp Đại trưởng lão, cũng bị Cổ Phan Kỳ lấy ly do Đại trưởng lão bế tử quan ngăn cản.
Thật ra Cổ Phan Kỳ cũng không biết, trong đại điện hắn vạn lần bảo vệ, cũng không có đại trưởng lão, chỉ có một con cua.