Chương 1219: Chỗ của Ma tộc
Chương 1219: Chỗ của Ma tộcChương 1219: Chỗ của Ma tộc
Dược hiệu của Mỹ Hoán Nhan Đan tuy ngắn, nhưng năng lực tuyệt đối mạnh mẽ, trong vòng một ngày, mặc dù cường giả Hóa Thần hậu kỳ cũng không nhìn ra chân dung của người sử dụng.
Đương nhiên, nếu như có thể truy tung khí tức thì nói khác.
Từ Ngôn cũng không hoài nghi về Hoán Nhan Đan, bởi vì sau khi ăn đan dược, dưới tình huống không thúc dục Long Hồn, ngay cả mắt trái của hắn cũng nhìn không thấu chân dung của Chân Vô Danh, có thể thấy được dược hiệu của đan này mạnh bao nhiêu, bởi vậy có thể thấy được, Tuyết Cô Tình cùng ba vị Ma quân khác cũng tất vận dụng phương pháp ngụy trang cao tuyệt.
Từ Ngôn từng tham gia băng điêu đại tái, lúc ấy hắn chỉ cho rằng quốc chủ Tuyết quốc là nữ tử ở vị trí cao nhiều năm, mà những hoàng thân quốc thích kia lại là một đám thùng cơm, hiện giờ xem ra, cái giá xem thường của người khác, có thể là tự lấy diệt vong.
- Pháp môn ngụy trang của Ma tộc cũng không kém, có thể nằm úp sấp nhiều năm ở Tuyết quốc, chẳng lẽ người của Kim Ngọc phái không hề phát giác? Hơn nữa Tuyết thụ kia, nếu Kim Ngọc lão tổ mang về, chẳng lẽ Tuyết thụ lúc đầu bị Tuyết Cô Tình đánh tráo? Có thể chiếm cứ nội địa của Kim Ngọc phái nhiều năm, chỉ sợ Ma tộc tính toán không ít.
Từ Ngôn nói suy đoán này, Chân Vô Danh cũng lâm vào trâm ngâm, một lúc lâu sau mới nói:
- Năng lực ngụy trang của Ma Quân, lấy tu sĩ Nguyên Anh chúng ta còn không nhìn ra, trừ phi tu thành kiếm nhãn, nếu Tuyết Cô Tình đã làm quốc chủ Tuyết Quốc nhiều năm, Kim Ngọc phái sau lưng nhất định biết chân tướng, kém nhất thì Kim Ngọc lão tổ cũng nên biết thân phận chân chính của Tuyết Cô Tình, lại giấu diếm, còn mặc cho Tuyết Cô Tình lấy Băng Giao làm tuyết thụ, như thế xem ra, Kim Ngọc lão tổ đã thông đồng với Ma tộc.
- Thân Đồ Liên Thành xuất hiện, chứng tỏ Kiếm Vương điện đã phát hiện dấu vết, Kim Ngọc phái có thể bị Kiếm Vương điện tàn sát không còn hay không?
Từ Ngôn hỏi.
- Chưa chắc, Kim Ngọc phái là lực lượng chủ yếu của Phản Kiếm minh, nếu Kiếm Vương điện khai chiến với Kim Ngọc phái, các môn phái phản Kiếm Minh khác há có thể không tới tham chiến, đến lúc đó loạn chiến cùng nhau, Tây Châu vực có thể chiến hỏa khắp nơi, cục diện như thế, cũng không phải Kiếm Vương Điện nguyện ý nhìn thấy.
Chân Vô Danh nhíu mày thật sâu, trong mắt có vẻ lo lắng.
- Nếu Kim Ngọc phái là chủ lực Phản Kiếm minh, có thể Phản Kiếm Minh trở thành đao kiếm do Ma tộc khống chế hay không, đã cắm ở Tây Châu vực.
Ngữ khí Từ Ngôn bình thản, lời nói lại rất kinh người.
- Không thể nào, Phản Kiếm Minh ngoại trừ bảy phái, Trảm Tình môn trong ngũ môn cùng Huyết Sát môn giống nhau, quy vào phe Phản Kiếm Minh, môn phái cỡ lớn có chín chỗ, hơn nữa các môn phái nhị lưu tam lưu khác vậy thì không biết có bao nhiêu, thế lực như thế, cơ hồ tương đương với gần nửa lực lượng tu tiên giới Tây Châu vực, cỗ lực lượng này nếu thật sự bị Ma tộc nắm trong tay, nhân tộc Tây Châu vực chúng ta sẽ phiền toái.
- Thực lực của Kiếm Vương Điện đến tột cùng mạnh đến mức nào, Kiếm Chủ sẽ không chết thật chứ?
- Kiếm chủ đại nhân đã ngàn năm không xuất quan, đến tột cùng là sống hay chết, không ai biết, nếu Kiếm Chủ đại nhân còn sống, mặc cho Phản Kiếm Minh bọn họ nhảy tới nhảy lui thì sao, cường giả Tán Tiên ra tay, Phản Kiếm minh nhiều Hóa Thần hơn nữa, cũng sẽ trong khoảnh khắc bị đồ diệt không còn!
- Tán Tiên đáng sợ như vậy?
- Đương nhiên, bằng không làm sao gọi là Tán Tiên, mà không phải tu sĩ, tồn tại đỉnh phong nhân giới đó, há có thể không mạnh.
Nhắc tới loại cường giả kinh người như Tán Tiên này, trong mắt Chân Vô Danh hiện ra vô tận hâm mộ, đó là đỉnh phong nhân giới chân chính, xóa bỏ Nguyên Anh, Hóa Thần không khác gì giãm chết con kiến hôi. Ngọc Chu xẹt qua một mảnh sơn mạch, dưới chân xuất hiện bình nguyên mênh mông vô tận.
Trở về bình nguyên Mã Thủ, Từ Ngôn không nhiều lời, mà trâm mặc, hắn không nói lời nào, Chân Vô Danh ngược lại không được tự nhiên.
- Không phải ngươi muốn du lịch thiên hạ một phen sao, phải đi địa phương nào nói một chút, ta giúp ngươi tham mưu, bản công tử mấy năm nay đi qua hiểm địa không có một ngàn cũng có tám trăm, toàn bộ Tây Châu vực cơ bản không có mấy chỗ ta chưa từng đi qua, để cho bổn công tử làm hướng dẫn viên cho ngươi, ngươi yên một trăm cái tâm.
- Vô Danh huynh, ngươi cảm thấy Chung Ly Bất Nhị và Hồn Ngục có liên quan gì hay không.
Từ Ngôn thủy chung khẽ nhíu mày, không trả lời hỏi của Chân Vô Danh, ngược lại tự nhủ ra những lời này.
- Chung Ly Bất Nhị cùng Hồn Ngục? Hắn là Thiên Kiêu của Thiên Cổ phái, người Phản Kiếm minh, làm sao có thể có liên quan đến Hồn Ngục.
Chân Vô Danh đầu tiên kinh ngạc, tiếp theo xua tay nói:
- Chung Ly Bất Nhị lần làm ác vô số, nếu thật sự là người của Kiếm Vương điện, hắn phải xúc phạm bao nhiêu giới luật, bị chém đầu bao nhiêu lần? Ngươi suy nghĩ quá nhiều.
- Hy vọng là ta nghĩ nhiều.
Lúc đó, thời cơ Chung Ly Bất Nhị xuất hiện và ra tay quyết định, rất giống đang âm thầm thủ hộ Lôi Vũ, cho nên Từ Ngôn mới có câu hỏi này.
Chung Ly Bất Nhị vốn âm ngoan hiểm ác, hóa thân thành ngàn vạn người nổi tiếng, đối với Từ Ngôn mà nói là một địch nhân còn đáng sợ hơn Đinh Vô Mục, mà địch nhân này thật sự nếu có liên quan gì cùng Hồn Ngục, như vậy mức độ nguy hiểm của Chung Ly Bất Nhị, đã có thể so sánh với Bao Tiểu Lâu, hạng đầu Thiên Anh Bảng.
- Còn chưa nói muốn đi đâu đâu, trước đó đã nói xong, nhất đẳng hiểm địa thì ta cũng không đi. Không chiếm được tin tức chính xác của trạm tiếp theo, Chân Vô Danh có chút đứng ngồi không yên, hắn sợ nhất chính là Từ Ngôn muốn đi nhất đẳng hiểm địa.
- Yên tâm, không đi hiểm địa, địa phương nguy hiểm như vậy, tìm chết đi sao.
Từ Ngôn cười nhạt một tiếng, nói:
- Chúng ta đi Địa Kiếm Tông một chuyến.
Trên thuyên ngọc phi hành ở bình nguyên Mã Thủ truyền đến một tiếng thở dài ngắn ngủi.
- Về Địa Kiếm Tông, ngươi sớm nói đi! Có phải muốn vị cường giả thứ tư Thiên Anh bảng này như ta làm nổi bật địa vị tiểu sư thúc ngươi một phen hay không? Hắc hắc ta hiểu, ngươi yên tâm đi, một trận chiến trong Thương Minh tự, tiểu sư thúc đại phát thần uy, chém địch vô số, cuối cùng dọa lui cả Vô Tướng Tử, chiến lực như thế tuyệt đối được xưng là thiên tài tuổi trẻ, thật là thiên hạ tuấn kiệt!
Chân Vô Danh giống như nhìn thấu tâm tư của Từ Ngôn, nhận định Từ Ngôn muốn hắn trở về Kiếm Tông tất nhiên sẽ có dụng ý khoe khoang một phen.
Cũng khó trách, những người tuổi tác không lớn nhưng địa vị siêu nhiên, loại cảm giác được vạn người kính ngưỡng này, Chân Vô Danh cũng đã cảm nhận được, cảm giác kia hiện tại hồi tưởng đều khiến người ta mê say ở bên trong.
- Làm phiên Vô Danh huynh làm một người khiêu chiến một lần, ngươi đi Địa Kiếm Tông gây sự, mà không phải làm nổi bật vị tiểu sư thúc này như ta.
Từ Ngôn lắc đầu, phủ định Chân Vô Danh tự cho là đúng, thần sắc nặng nề nói:
- Chỉ có ngươi đi Địa Kiếm Tông, tiểu sư thúc cũng không có trở vê, càng không ai biết tung tích của tiểu sư thúc.
Nghe Từ Ngôn nói như vậy, khóe mắt Chân Vô Danh giật giật, kinh nghi bất định nói:
- Ngươi không phải ngay cả tông môn của mình cũng muốn hãm hại chứ? Ngươi nhìn trúng vật gì của Địa Kiếm tông, trước tiên nói ra, nếu ngươi muốn đào linh mạch, ta cũng không phụng bồi, đến lúc đó bị người ta biết, ta còn tự xưng là người của tam đại tông môn như thế nào.
- Ta đào linh mạch làm gì?
Từ Ngôn cau mày, chỉ vào mũi mình nói:
- Nói như thế nào ta cũng là tiểu sư thúc của Địa Kiếm tông, chuyện đào căn cơ tông môn của mình, ta có thể làm được sao?
Chân Vô Danh hồ nghi nhìn Từ Ngôn một chút, nói:
- Nói không chừng, ngươi quá xấu, chủ ý như dùng trăm vạn cân nước sông hố người đều có thể nghĩ ra được, ai biết ngươi còn có thể làm ra chuyện gì thiên lý khó dung, cho dù ngươi đào linh mạch của Địa Kiếm tông, ta cũng cảm thấy bình thường.
- Vô Danh huynh, đây chính là ngươi không biết ta, thật ra ta là người khiêm tốn thành thật nhất.
Vẻ mặt Từ Ngôn đầy xấu hổ, ngữ trọng tâm trường nói:
- Ngươi nhìn kỹ, ta giống ác nhân lắm sao?