Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1223 - Chương 1223: Địa Kiếm Tông Bị Giám Sát

Chương 1223: Địa Kiếm Tông bị giám sát Chương 1223: Địa Kiếm Tông bị giám sátChương 1223: Địa Kiếm Tông bị giám sát

Trong Lưỡng Nghi viên, Từ Ngôn thu liễm khí tức toàn thân, cất bước đi sâu vào trong.

Xung quanh thỉnh thoảng có vết nứt không gian ẩn dấu, bất quá Từ Ngôn không thèm để ý tới, trình độ không gian rạn nứt như vậy, còn không uy hiếp được bản thể cường hoành này của hắn.

Đi tới chỗ sâu nhất thạch đài trận mắt gần, Từ Ngôn vỗ xuống một tay, một chưởng mang theo linh lực vỗ ở trung tâm thạch đài, linh lực linh thức dung nhập vào giống như một trận cuồng phong xuyên qua thạch đài, cho đến khi cảm giác được thông suốt khối cự thạch này.

Không có.

Không có tung tích Xích Hỏa Châu, càng không có Nguyên Thần của Tiêu Thiên Phục.

- Chẳng lẽ thật sự có người lần thứ hai tiến vào Hóa Cảnh, mang đi Nguyên Thần của Xích Hỏa Châu cùng Tiêu Thiên Phục, người này đến tột cùng là ai, là tông chủ Cổ Phan Kỳ, hay Triệu Thiên Hoành, hoặc là một trong tam đại Thiên Kiêu...

Từ Ngôn đang suy đoán, nếu hắn có thể dễ dàng tiến vào Hóa Cảnh, những cường nhân khác đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ cũng có thể tiến vào được.

Trâm ngâm một lúc lâu, lắc đầu trở về.

Đã bỏ lỡ cơ hội, hắn vẻn vẹn chỉ có chút thất vọng mà thôi, cũng không có ảo não cái gì.

Thiên địa linh bảo là người có duyên mới nhạn được, không chiếm được còn chưa tính.

Không có được Xích Hỏa Châu, Từ Ngôn mang theo nghi hoặc trở về lối ra Lưỡng Nghi viên, thời điểm đi qua một cây cổ thụ xiêu vẹo, cước bộ ngừng lại.

Từ Ngôn nhớ tới một chuyện, năm đó vừa mới được dẫn vào Lưỡng Nghỉ viên, mình chính là chờ ở dưới gốc cây xiêu vẹo này, không chỉ ở chỗ này gặp Chung Nhị, còn có một đệ tử Trúc Cơ ÿ vào là lão đệ tử, muốn đổi lấy Minh Vân Tước trong tay Từ Ngôn, ngược lại bị đạp gấy một chân.

Hồi ức lần thứ hai chuyển động, Từ Ngôn cẩn thận hồi tưởng lại một phen đệ tử Trúc Cơ lúc trước bị ép đi vào Băng Hỏa Lộ, hẳn là không có tên què kia.

Bị Từ Ngôn đá một cước, dùng tu vi Trúc Cơ muốn trong thời gian ngắn khôi phục thương thế căn bản làm không được, nếu đệ tử què kia nhân họa đắc phúc, không chết ở Băng Hỏa Lộ, như vậy rất có thể sẽ ở lại Lưỡng Nghi viên.

- Chẳng lẽ Nguyên Thần của Tiêu Thiên Phục đoạt xá đệ tử Trúc Cơ kia?

Nghĩ tới đây, sát khí trong mắt Từ Ngôn bắt đầu khởi động.

Tiêu Thiên Phục nhất định phải chết, bởi vì Tiêu Thiên Phục biết rõ chỉ tiết của Đại trưởng lão Hồng Chí, nếu Tiêu Thiên Phục chạy ra ngoài, không chừng có thể đoán ra Đại trưởng lão là khôi lỗi.

Tuy rằng không có uy hiếp lớn như Lôi Vũ, thế nhưng Tiêu Thiên Phục tên này đã trở thành mục tiêu tất sát của Từ Ngôn.

Nghĩ lại, năm đó tên gia hỏa muốn mạnh mẽ đổi lấy Minh Vân Tước bị Từ Ngôn nhớ lại, lúc này một đạo thần niệm hiện lên trong lòng Từ Ngôn, Tiểu Thanh truyền đến tin tức, có một con rắn nhỏ đang tới gần cửa vào bí cảnh.

Biết được tin tức Tiểu Thanh truyền đến, Từ Ngôn hơi ngẩn ra, không trì hoãn cứ như vậy rời khỏi Băng Nhai Hóa Cảnh.

Hóa thành thanh phong, điểm tay thu hồi Tiểu Thanh, Từ Ngôn rút đi pháp thuật bao phủ hai thủ vệ, thân ảnh trong phút chốc biến mất vô tung vô ảnh.

- Vừa rồi là làm sao vậy? Sao lại mệt mỏi như thế, không phải là món cá lớn trong bữa ăn cơm tối kia có gì không đúng chứ.

Một vị thủ vệ tỉnh táo lại, lắc lắc đầu hồ nghi nói.

- Vương sư huynh bắt cá ở đâu? Nhìn khí tức có yêu thú, chẳng lẽ có độc, ta vừa rồi cũng cảm thấy buồn ngủ, bất quá hiện tại tốt hơn rất nhiều. Một thủ vệ khác xoa đầu nói.

- Lần sau Vương sư huynh lại bắt được dã thú, vẫn không nên nếm thủ, hình như hắn không thể phân biệt cái nào có độc cái nào không.

- Ngươi vừa nói như vậy, ta bắt đầu sợ hãi, nếu ăn chết, hai chúng ta chính là tu sĩ Kim Đan chết oan nhất.

- Không nghiêm trọng như vậy, nơi này là tông môn, cũng không phải hiểm địa, nếu thật sự trúng độc tự nhiên có Nguyên Anh trưởng lão cứu giúp, chẳng lẽ cường nhân trong tông môn sẽ trơ mắt nhìn chúng ta bị độc chết sao.

Hai thủ vệ nghị luận một hồi cũng không quá hoài nghi cái gì, sau lưng một cây đại thụ cách bọn họ mấy trăm trượng cách, một con rắn nhỏ vô thanh vô tức bò lên, sau đó nằm sấp giữa lá cây không nhúc nhích, hai con mắt nho nhỏ nhìn chằm chằm vào vị trí cửa vào Hóa Cảnh.

Con tiểu xà này mỗi ngày đều sẽ đến Băng Nhai Hóa Cảnh một lần, mỗi lần đều sẽ ghé vào trên cây nhìn cửa vào Hóa Cảnh, vừa nhìn chính là ba canh giờ.

Trận giám thị âm thầm này bắt đầu từ khi hai vị sứ giả Kiếm Vương điện đến, không ai bên trong Địa Kiếm tông phát hiện.

Tiểu xà quá mức bình thường, ngay cả một chút linh khí cũng không có, thoạt nhìn chính là loại rắn bình thường, loại tiểu xà này ở trong núi rừng có rất nhiều, các tu sĩ không người để ý.

Ở sau lưng tiểu xà, cách nhau không xa có một khối đá xanh lớn, sau lưng tảng đá xanh, ánh mắt Từ Ngôn càng thêm lạnh như băng.

Linh thức có thể rõ ràng cảm giác được sự tồn tại của tiểu xà, mục đích của tiểu xà này trong mắt Từ Ngôn chỉ có một, đó chính là thăm dò tin tức bí cảnh.

- Tiểu xà ngoài cửa đại điện, có giống con này hay không.

Từ Ngôn lấy tâm thần hỏi thăm linh thú Tiểu Thanh, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, thân hình hắn mơ hồ, rời xa nơi này.

Địa Kiếm Tông là đã không ở lại được nữa, càng không thể lấy thân phận tiểu sư thúc trở về, nếu không nhất định sẽ dẫn tới Thân Đồ Liên Thành.

Lôi Vũ quả nhiên tiết lộ rất nhiều tin tức cho Hồn ngục trưởng, trong lòng Từ Ngôn thâm hận, lại không có biện pháp gì.

Lôi Vũ đều đã chết, nhưng tin tức hắn nói, rốt cuộc không thu lại được.

Bên ngoài tòa nhà Địa Kiếm Tông đãi khách, tiếng cổ vũ giống như sấm chớp.

- Được rồi! Kiếm pháp của Vô Danh công tử quả nhiên huyền ảo, kiếm đạo như thế, người ta lọt vào top mười của Thiên Anh Bảng cũng không oan.

- Kiếm pháp của Chân Vô Danh đích xác lợi hại, nhưng Phong trưởng lão của Địa Kiếm tông chúng ta cũng không kém nha.

Ngươi nhìn đạo lôi điện pháp thuật này, đều có thể vây khốn Chân Vô Danh.

- Bị vây khốn nhất thời mà thôi, nhìn một chút! Đây không phải là phá vỡ, ai nha chiêu này quá lợi hại, đây là kiếm pháp gì, cư nhiên có thể dùng bách kiếm hình thành trường long, uy lực tất nhiên không nhỏ!

- Nhất định là tuyệt học của Nhân Kiếm Tông, không kém La Thiên kiếm pháp của Địa Kiếm tông ta, chỉ sợ Triệu Như Phong cũng không phải đối thủ.

- Nói nhảm, nếu Triệu Như Phong có thể đấu được Vô Danh công tử người ta, Thiên Anh bảng sớm xếp vào top 3 rồi, đừng quên xếp hạng Chân Vô Danh, người ta chính là thứ tư Thiên Anh bảng!

- Đã quên chuyện này, hắc hắc, hay là nói, xem cao thủ giao chiêu quá đặc sắc, nhìn Chân Vô Danh cùng Phong Thải Hoa người ta, không nói uy lực chiêu thức, người ta xuất chiêu thủ pháp tư thái đều đặc sắc tuyệt luân.

Từ Ngôn trở về trà trộn vào đám người vây xem, một đạo truyền âm phát ra, lọt vào lỗ tai Chân Vô Danh, nội dung chỉ có một câu.

Mọi thứ đã thay đổi, chúng ta nên đi.

Vừa nghe tình huống có biến, Chân Vô Danh đã biết tình cảnh không ổn, toàn lực đánh ra một kiếm đánh vỡ chiêu thức của Phong Thải Hoa, phi thân rơi xuống đất đồng thời cười ha ha nói: - Tu vi của Thải Hoa sư muội quả nhiên càng ngày càng tinh xảo, so chiêu cùng sư muội, ta có cảm xúc rất sâu sắc, tại hạ bỗng nhiên cảm thấy kiếm pháp tựa như có dấu hiệu đột phá, lần này là không thể lưu lại lâu, ta muốn tìm một chỗ tốt bế quan, cảm ngộ kiếm đạo cái đã.

Nói xong Chân Vô Danh đứng lên ngự kiếm, mang theo Từ Ngôn ngụy trang thành thủ hạ đang ở xa xa, từ đó rời khỏi Địa Kiếm Tông.

Đối với hành động vô lễ mà Chân Vô Danh nói, Phong Thải Hoa ngược lại không có xem thường, mà gật đầu khen ngợi:

- Thiên kiêu như thế mới là thiên chi kiêu tử chân chính, bất cứ lúc nào cũng có thể cảm ngộ được kiếm đạo tăng lên, xem ra ta còn phải hảo hảo học tập Vô Danh sư huynh người ta mới được.

Không chỉ có Phong Thải Hoa nghĩ như thế, những người khác trong Địa Kiếm tông vây xem cũng giống như vậy.

Vô luận là đệ tử Trúc Cơ, chấp sự Kim Đan hay trưởng lão Nguyên Anh, đều kính nể hành động của Chân Vô Danh không thôi, không biết người ta không phải đi đột phá kiếm đạo, mà là chạy mất dép.
Bình Luận (0)
Comment