Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1224 - Chương 1224: Đột Nhiên Muốn Ăn Cá

Chương 1224: Đột nhiên muốn ăn cá Chương 1224: Đột nhiên muốn ăn cáChương 1224: Đột nhiên muốn ăn cá

Phía trên một mảnh hạp cốc của Địa Kiếm Tông, ngọc chu giống như kiếm quang xẹt qua, nhanh như chớp.

- Địa Kiếm tông làm sao vậy, không phải ngươi lại gây ra đại họa gì chứ, Xích Hỏa Châu đến tay sao?

Chân Vô Danh ở trên Ngọc Chu hỏi ra một loạt hỏi.

- Có người đi trước một bước, đã không thấy Xích Hỏa Châu ở đâu.

Từ Ngôn hờ hững nói, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

- Đó nhất định là người của Địa Kiếm tông các ngươi lấy đi, lộ ra thân phận ngươi, ở tông môn truy xét một phen là được rồi, chẳng lẽ còn sợ tìm không thấy? Cũng không phải rơi vào tay người ngoài, đó chính là Địa Linh bảo, ngươi cứ như vậy cam tâm không cần?

Chân Vô Danh tiếc hận nói, trong giọng nói đều tràn đầy ý tứ xúc động.

- Cũng tốt, vậy chúng ta trở về, nước điều tra ra manh mối, ai cầm Xích Hỏa Châu, sẽ dỡ người đó ra thành tám khối, đến lúc đó còn phải nhờ Vô Danh huynh hỗ trợ mới được.

Từ Ngôn tựa cười mà không phải cười nhìn lướt qua đối phương, nói như thế.

- Cái này à, ta thấy nên tính toán lại rồi, ha ha, ngươi cũng không vội, ta gấp cái gì chứ.

Chân Vô Danh lúng túng cười nói.

- Ta hoài nghi người của Hồn Ngục nhìn chằm chằm vào ta, trong tông môn cũng có thêm ánh mắt của Hồn Ngục. Nếu 'ngươi' không sợ trở mặt với Hồn Ngục, chúng ta giết trở về là được.

Từ Ngôn bỗng nhiên nói nguyên nhân, Chân Vô Danh nghe được ngẩn ra.

- Tiểu sư thúc thích nói giỡn, ha ha, tam đại tông môn chúng ta đều là môn phái dưới trướng Kiếm Vương điện, sao có thể trở mặt cùng Hồn Ngục trực thuộc Kiếm Vương điện chứ, chúng ta chính là người một nhà.

Sắc mặt Chân Vô Danh trắng bệch, vội vàng muốn chuyển đề tài ra, hắn đích xác tò mò mục đích chân chính của Từ Ngôn, hôm nay nghe được lại cảm thấy hối hận, loại cừu oán liên lụy đến Hồn Ngục này, còn không bằng không biết.

- Không nói giỡn, hơn nữa, chúng ta không phải liên thủ giết người của Hồn Ngục sao?

Mặt Từ Ngôn không chút thay đổi, lạnh lùng nói:

- Cho nên Vô Danh công tử ngươi đã không bỏ qua quan hệ, người hồn ngục muốn đuổi giết là ta, ngươi cũng trốn không thoát, ngươi còn muốn biết cái gì, có thể hỏi, cái gì biết ta nhất định nói hết không giữ lại cái gì, có muốn biết ta đến từ nơi nào hay không?

- Không muốn biết! Ngươi cho dù đến từ địa phủ cũng không liên quan đến tai

Chân Vô Danh liên tục xua tay, hận không thể che miệng người ở đối diện, sợ Từ Ngôn nói lời kinh thiên động địa gì đó.

Đối với lai lịch của Từ Ngôn, Chân Vô Danh từng suy đoán rất lâu.

Hắn thủy chung không quá tin tưởng Từ Ngôn là một tên gia hỏa tàn nhẫn lão luyện này, quả nhiên là đạt được truyền thừa của Hóa Thần mới đột phá, bởi vì Từ Ngôn biểu hiện ra tâm trí cùng thủ đoạn, vượt xa người thường.

Đó căn bản là một lão quái Nguyên Anh lão luyện, mà cũng không phải người mới gì.

Ở chung càng lâu, Chân Vô Danh càng cảm thấy Từ Ngôn không tâm thường, loại cảm giác phi thường này cũng không tốt lắm, nói là thiên tài thiên kiêu có thể, nói là hảo thủ gây chuyện cũng đúng, nói thành xui xẻo thúc giục càng hợp tình hợp lý, vì thế Chân Vô Danh càng ngày càng muốn rời khỏi tên tặc này.

- Ra ngoài quá lâu, sư đệ sư muội trong tông môn nhất định sẽ nhớ thương, nhất là những trưởng bối kia, vì không muốn cho các lão nhân gia lo lắng, ta cũng nên trở về xem một chút. Vừa khống chế phi thuyền, Chân Vô Danh vừa nghiêm túc nói:

- Ai, ngươi nói người sống cả đời, rốt cuộc vì cái gì? Còn không phải là vì quang tông diệu tổ, đối với tu sĩ chúng ta mà nói, tông môn chính là đất, tông môn chính là trời! Sư môn như nhà, cùng Ngôn huynh đi một chuyến Địa Kiếm Tông, làm cho tại hạ nhớ tới đông đảo đồng môn, cũng không biết sư đệ sư muội tu luyện như thế nào, còn có những lão nhân gia kia, tuổi tác đã lớn, làm cho người ta không yên lòng.

Nghe chân Vô Danh cảm khái nói, Từ Ngôn âm thầm cười lạnh, bỗng nhiên nói:

- Vô Danh huynh thiên kiêu như thế, ở tông môn không ai sánh kịp, vì sao Nhân Kiếm tông không có truyền Ẩn Linh kiếm cùng Vô Cực kiếm của cho ngươi?

Vừa nghe đến Địa Linh bảo Ẩn Linh kiếm, tình cảm nhớ nhà của Chân Vô Danh nhất thời tan thành tro bụi, oán hận nói:

- Còn không phải đám lão già kia keo kiệt! Mỗi lần đều lúc lão tử tham gia Thiên Anh lôi mới có thể mượn được, còn chỉ có thể mượn Vô Cực kiếm uy lực thấp hơn, Ẩn Linh kiếm nhìn cũng không cho ta liếc mắt một cái, một đám lão bất tử, Hóa Thần rất giỏi sao! Chờ bản công tử sau khi Hóa Thần nhất định phải cướp hết linh bảo mới được.

Sau một trận mắng to, Chân Vô Danh cả người vui sướng, chỉ là sắc mặt phát khổ, xấu hổ cười hắc hắc, nói:

- Xem ra chúng ta đều giống như nhau, đều không được tông môn đối đãi.

- Ta ở tông môn rất tốt, không muốn gặp ta là mấy tên của Hồn Ngục kia.

Từ Ngôn khinh bỉ liếc đối phương một cái.

- Nếu không phải người qua đường, vậy sau này sẽ có thời gian như thế nào? Bỗng nhiên muốn ăn cá, luyện nửa ngày kiếm, có chút đói bụng.

Chân Vô Danh da mặt cực dày, nhân cơ hội muốn hất Từ Ngôn ra.

- Vừa lúc ta cũng muốn ăn cá, chúng ta vẫn là cùng đường, đi thôi, Vô Danh huynh.

Từ Ngôn cũng không có ý định buông tha cho Chân Vô Danh, thuẫn thịt như vậy, mang theo rất an tâm. - Ngươi lại muốn đi đâu!

Chân Vô Danh kêu lên một tiếng quái dị, kêu rên:

- Chúng ta không quen lắm! Ở Địa Kiếm tông hùa theo ngươi một lần, ngươi không nên tham vô độ, A Ô tương đối ngốc, ngươi đi tìm hắn đi.

- A Ô có an bài khác, hắn giúp ta thành lập thân phận thứ hai.

Từ Ngôn lạnh nhạt cười nói:

- Ta bảo Thiên Thiên cùng A Ô ở lại Mã Thủ phường thị, tạo ra một thân phận hào khách Nguyên Anh hào hùng, tên Từ Đại Thiện, thân phận này, ta sẽ dùng trên Thiên Anh lôi, Thiên Anh lôi lần sau, ta phải đoạt được khôi thủ mới được.

- Từ Đại Thiện? Cái tên này rất tốt, nhưng thương lượng một chút, ngươi có thể không tiết lộ bí mật gì cho ta được không, ta làm sao cảm thấy càng biết chỉ tiết của ngươi càng nguy hiểm đây.

Vẻ mặt Chân Vô Danh đầy đau khổ nói:

- Ngươi yên tâm, trên Thiên Anh lôi gặp phải Từ Ngôn ngươi, ta không nói hai lời nhận thua, như vậy được chưa, như vậy có thể buông tha cho ta không!

- Nhận thua cũng không được, Vô Danh huynh như thế nào cũng phải cùng ta qua mấy chiêu, sơ suất mới bị chiến bại, như vậy mới không khiến ta quá mức chú ý.

- Vậy, ngươi khiêm tốn để làm gì? Có phải chuyến đi Lâm Lang đảo sau khi Thiên Anh lôi, ngươi có chuyện rất lớn cần làm?

- Đúng vậy, ta muốn trăm người trong Thiên Anh Bảng đều chôn ở Lâm Lang đảo, rút hồn bọn họ, luyện thân của bọn họ...

- Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Ta không nghe! Bổn công tử không còn tò mò nữal

Vô Danh công tử rất muốn tát miệng mình một cái, ánh mắt mờ mịt, thần sắc ai oán nhìn thanh niên đối diện, thở dài, giống như tiểu tức phụ bị trượng phu chọc tức.

- Ta thật sự muốn ăn cá, nếu không chúng ta đi ăn một phen đi, thế nào? Ta biết rất nhiều tửu gia nổi danh thiên hạ, yên tâm, ta mời khách, trước khi Thiên Anh Lôi bắt đầu, tất cả chi phí bản công tử đều bao trọn, ngươi xem thế nào? Chân Vô Danh thật sự không muốn mạo hiểm với Từ Ngôn, đành phải xuất ra biện pháp cuối cùng, mời khách.

Hắn tình nguyện phá tài, mời Từ Ngôn một mực ăn uống đến khi Thiên Anh Lôi bắt đầu, cũng không muốn run sợ đi theo vị này du lịch xung quanh.

- Vốn là đi ăn cá mà, ta lại không lừa gạt ngươi, ý tốt của Vô Danh huynh, ở hạ tâm lĩnh, ngươi yên tâm, chờ đến lúc trả tiền, ta tuyệt đối không lấy ra một khối linh thạch.

Từ Ngôn cười ha hả, nói.

- Phương hướng ăn cá không đúng, chúng ta vẫn nên đi về phía trước, là vùng ven Tây Châu vực, phía trước chính là biển rộng.

Chân Vô Danh nhìn phương hướng, bỗng nhiên trong lòng cả kinh, hỏi:

- Từ Ngôn, không phải ngươi là muốn ra biển chứ?
Bình Luận (0)
Comment