Chương 1226: Tự xưng là người ta
Chương 1226: Tự xưng là người taChương 1226: Tự xưng là người ta
- Kiếm ý của ta! Cấm chế của ta! Như thế nào ngươi nói sụp đổ liền sụp đổ thết
Chân Vô Danh thiếu chút nữa bị tức hộc máu, tức giận nói:
- Người ta phí hết sức chín trâu hai hổ thi triển cấm chế, thu hồi về chỉ có thể hao phí một ít linh lực, lần này tốt rồi, không chỉ có linh lực khổng lồ không còn, ngay cả kiếm ý cũng bị ngươi hủy hơn phân nửa, kiếm ý kia là gốc rễ lập thân của ta, lập thân đó biết không! Kiếm ý càng mạnh ta càng mạnh, kiếm ý càng ít ta càng yếu!
- Người ta?
Từ Ngôn không nghe đối phương chửi bới mình, mà lộ ra thần sắc quái dị nhìn Chân Vô Danh, nói:
- Bình thường chỉ có nữ hài tử mới thích tự xưng là người ta, Vô Danh huynh, cái này tự xưng, có chút không giống người thường nha.
- Hả? Ta tự gọi mình là người ta?
Sắc mặt Chân Vô Danh cứng đờ, vẻ mặt tuyệt vọng nói:
- Xong rồi, sớm biết sẽ có một ngày như vậy, ta nói gần đây ngay cả râu cũng ít, xem ra bệnh ẩn phát tác, đây là di chứng đến rồi...
Di chứng của đoạn tử tuyệt tôn, tự nhiên là giọng nói dần dần sắc bén, trên mặt không râu, còn thích tự xưng là người ta, hoặc là nô gia.
- Vô Danh huynh chớ có đau buồn, nhất định có thể chữa khỏi bệnh ẩn này của ngươi, không biết Lâm Lang đảo kia có kỳ trân dị quả gì, đến lúc đó ngươi ta liên thủ, cho dù tìm khắp thiên hạ cũng phải tìm được linh dược chữa thương.
Từ Ngôn thành khẩn lại hòa ái trấn an.
- Nói không sai! Sâu trong Lâm Lang đảo nhất định có kỳ trân dị bảo, chúng ta cần bàn cho tốt, đến lúc đó ngươi ta liên thủ tìm bảo vật, nhất định sẽ thu hoạch rất phong phú.
- Đó là tự nhiên, thuận tiện xử lý một ít tên gia hỏa không có mắt, ví dụ như Kim Dồng Ngọc Nữ a, Chung Ly Bất Nhị.
Từ Ngôn cười hắc hắc, ngữ khí thoải mái bình thản.
- Người biết ta, chỉ có Ngôn huynh! Chúng ta sớm đã là người trên một con thuyền, lần này ra biển ta phụng bồi, chờ Thiên Anh lôi qua đi, chúng ta ở Lâm Lang đảo còn phải liên thủ.
- Vô Danh huynh yên tâm, ngươi nhìn ta giống như người không nói giao tình sao, ta là người trọng tình trọng nghĩa nhất, ta có một người bạn thân thiết, từ nhỏ đã xui xẻo, có thể nói là trời sinh xui xẻo, nếu không phải ta không rời không bỏ, hắn sớm đã bị ông trời thu đi, nào còn có cơ hội một thân tu vi hiện giờ, tiêu dao một đời.
- Từ nhỏ đã xui xẻo, trời sinh xui xẻo? Không phải là xui xẻo phụ thể chứ, loại mệnh cách của người này là đáng sợ nhất, có khả năng ngay cả những người khác cũng xui xẻo, Ngôn huynh quả nhiên là người trọng tình trọng nghĩa, ngay cả loại nhân bị nguyền rủa kiểu này cũng không rời không bỏ, Vô Danh bội phục!
Chân Vô Danh nói rất hào phóng, thật ra cũng chỉ là đáp lời có lệ cho Từ Ngôn nghe mà thôi.
Cái gì huynh đệ không huynh đệ, điểm chung lớn nhất của hắn và Từ Ngôn, chính là ở chỗ có thể bất cứ lúc nào tùy chỗ ném huynh đệ ra ngoài làm tấm chắn thịt.
- Trong thiên hạ này, cấm chế mạnh nhất là cái gì, có cấm chế tự nhiên hình thành trong thiên địa hay không?
Từ Ngôn bất động thanh sắc hỏi ra vấn đề mấu chốt, lúc trước phá vỡ Kiếm Ý cấm chế của Chân Vô Danh cũng không phí sức, so với thiên địa cấm chế, kiếm ý cấm chế giống như pháp thuật cấp thấp nhất, kém cũng không phải một tinh nửa điểm.
- Ngươi tu luyện qua pháp môn luyện thể?
Chân Vô Danh lần này học thông minh, không lập tức trả lời, mà hỏi ngược lại:
- Chỉ dựa vào thân thể lực đã có thể phá vỡ kiếm ý cấm chế của ta. Lực thân thể của ngươi ít nhất có lực vạn cân thậm chí còn mạnh hơn, không nhìn ra nhaa tiểu sư thúc, bí ẩn trên người ngươi càng ngày càng nhiều. Đối mặt với giọng điệu uy hiếp rõ ràng của Chân Vô Danh, Từ Ngôn lạnh nhạt cười, nói:
- Đã sớm nói qua bí ẩn của ta rất nhiều, không giống ngươi, chỉ có một bí mật, hơn nữa còn là một bí mật chết người.
- Cấm chế mạnh nhất đương nhiên phải tính tới Tán Tiên chi cấm.
Sắc mặt Chân Vô Danh trong nháy mắt khôi phục ngưng trọng, không đề cập đến pháp môn luyện thể gì, giống như không có hứng thú đối với bất kỳ bí ẩn nào của Từ Ngôn, trầm giọng nói:
- Nghe nói Tán Tiên cấm chế có thể phong ấn thiên lý chỉ địa, trừ phi tu sĩ Dộ Kiếp đại thành, nếu không không người nào có thể cởi bỏ, tựa như cấm chế trên Lâm Lang đảo, ngàn năm vẫn tồn tại như cũ.
- Cấm chế trên Lâm Lang đảo vẫn tồn tại như trước?
Từ Ngôn hơi sửng sốt, nói:
- Chuyến đi Lâm Lang đảo sau Thiên Anh Bảng kia chẳng phải là không lên được đảo Thượng Hải sao?
- Cấm chế là tồn tại, nhưng lại ở sâu trong đảo, bộ ngươi nghĩ ngàn năm qua không có ai chủ ý có đánh tan cấm chế của động phủ sao, bị cường nhân khắp nơi phá giải nhiều năm, thật ra cấm chế trên Lâm Lang đảo càng ngày càng ít, càng ngày càng yếu, nếu có thể chân chính phá vỡ, có thể trực tiếp đến động phủ của Tán Tiên.
Nhớ tới bảo bối của cường giả Tán Tiên, hai mắt Chân Vô Danh tỏa sáng, thổn thức nói:
- Nghe đồn bản mệnh linh bảo của Thông Thiên tiên chủ chính là một kiện Tiên Thiên linh bảo, uy năng kinh người, đừng nhìn Địa Linh bảo hiếm thấy, Tiên Thiên linh bảo mới là vũ khí mạnh nhất nhân gian giới, chỉ cân có được một kiện, cơ hồ có thể đứng ở thế bất bại, trở thành lục địa thần tiên chân chính, trừ phi Chân Tiên hiện thân, nếu không sẽ vô địch thiên hại
- Nếu Tiên Thiên Linh Bảo vô địch, như vậy Thông Thiên tiên chủ lại vì sao ngã xuống. Từ Ngôn khẽ nhíu mày.
- Tán Tiên cũng sẽ chết, Tán Tiên cũng không cách nào vĩnh hằng, đây là bi ai của tu sĩ chúng ta, chỉ có chân chính phi thăng tiên giới, mới có thể đạt được chân tiêu dao, đại tự tại, ai.
Chân Vô Danh thở dài nói:
- Ngươi nói sau khi Đạo Chủ phi thăng, vì sao thiên hạ không còn ai phi thăng nữa, có thể ngay cả Đạo Chủ phi thăng cũng là lời đồn thất thiệt hay không?
- Không tận mắt nhìn thấy, ai có thể biết chứ.
Từ Ngôn cười khổ, lắc đầu nói:
- Tán Tiên cấm chế chẳng lẽ thật sự mạnh nhất trong thiên hạ, không có cấm chế nào có thể đáng sợ hơn sao so với Tán Tiên cấm chế à, lực lượng thiên đạo hoặc là lực lượng thiên địa tự nhiên, có thể tự mình sinh ra cấm chế hay không?
Hỏi Chân Vô Danh, mục đích chân chính của Từ Ngôn là muốn hỏi thăm một phen thuyết pháp về thiên địa thành cấm, dù sao chính hắn đã trải qua thiên địa cấm chế gia thân, giống như trên người các tu sĩ khác chưa từng xuất hiện qua, cho dù khí nô cũng không có thiên địa cấm chế gia thân như vậy.
- Ngược lại nghe nói qua Thiên Đạo cấm chế, bất quá không quá đáng tin cậy, Thiên Đạo cấm chế tương đương với cái gì, theo ta thấy liền tương đương với địa phủ.
Chân Vô Danh suy nghĩ một chút, nói:
- Ngươi nghĩ đi, địa phủ làm gì? Sưu tâm âm hồn quỷ thể trong dương gian, luân hồi siêu sinh, cho nên nói địa phủ có một loại năng lực phong ấn tự nhiên dành cho âm hồn quỷ thể.
- Còn Thiên Dạo thì sao? Tự nhiên là quản lý sinh linh trong thiên hạ, vô luận nhân tộc Yêu tộc hay là Ma tộc, đều không thoát khỏi thiên đạo gia thân, tu sĩ chúng ta tự xưng là nghịch thiên mà đi, còn không phải là vì chống cự thiên đạo, phá trời phi thăng, ta thấy trên người chúng ta đều có thiên đạo cấm chế, chỉ là mạnh yếu bất đồng mà thôi, phàm nhân nhỏ yếu sẽ không nghĩ tới, loại Nguyên Anh đỉnh phong như chúng ta chỉ là hiểu ngây thơ, nhìn không thấu chân tướng, ngay cả cường giả Hóa Thần cũng không biết nhiều lắm, có lẽ chỉ có cường nhân Độ Kiếp cùng Tán Tiên, mới có thể hiểu được vì sao thiên địa cấm chế gia thân.
Những lời nói này của Chân Vô Danh khiến Từ Ngôn lâm vào trầm ngâm, hồi lâu sau nhíu mày hỏi một câu:
- Không có người tu hành Nguyên Anh cảnh giới bị thiên địa cấm chế vây khốn, vây đến vĩnh viễn không thể xoay người?
- Thiên đạo mù à, khốn Nguyên Anh tu sĩ có ích lợi gì?
Chân Vô Danh khinh bỉ nói:
- Tu sĩ Nguyên Anh ở trong thiên địa không sai biệt lắm con kiến hôi, trừ phi là quái vật không thuộc về phiến thiên địa này, mới có thể bị thiên địa cấm chế phong ấn, nếu không thiên đạo nào có chỗ trống để nhìn vào con kiến hôi.