Chương 1232: Gia hỏa này đáng chết
Chương 1232: Gia hỏa này đáng chếtChương 1232: Gia hỏa này đáng chết
- Ngồi đi.
Từ Ngôn tâm bình khí hòa nhìn Liễu Tác Mộc, một đám Trúc Cơ tu sĩ mà thôi, ngay cả pháp thuật cũng không cần, chỉ dùng linh lực đơn thuần đã có thể trong nháy mắt diệt sát.
Ở trước mặt cường giả Nguyên Anh đỉnh phong, đừng nói tu sĩ Trúc Cơ, ngay cả Liễu Tác Mộc tu sĩ Kim Đan này cũng giống như con kiến hôi, không khác gì.
Mang theo vẻ mặt khiếp sợ cùng sợ hãi, Liễu Tác Mộc giống như thấy quỷ run rẩy không ngừng, nào còn dám ngồi, hắn hiện tại hận không thể chạy mất dạng.
Lúc này mới mấy năm mà thôi, lúc đầu một tiểu Trúc Cơ ở Lâm Uyên Đảo, cư nhiên tản ra uy áp ngay cả Liễu Tác Mộc cũng không thể lý giải, khí tức như thế, liễu Tác Mộc xem ra còn mạnh mẽ hơn so với gia gia hắn là đảo chủ Bát Lan đảo Liễu Đông Nguyên nữa.
- Nguyên AnhI!
Một tiếng kêu rên, Liễu Tác Mộc tâm như tro tàn, đều do chính hắn quá mức sơ suất, đụng phải tấm sắt cứng rắn.
Thầm mắng xui xẻo, Liễu Tác Mộc ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có, khom lưng rất thấp, ngữ khí cung kính nói:
- Không biết Nguyên Anh tiền bối giá lâm, thứ cho vãn bối có mắt không tròng, thứ cho vãn bối có mắt không tròng.
Ba, ba.
Vừa xin lỗi, Liễu Tác Mộc vừa vỗ tay tát vào miệng mình, xuống tay rất nặng, vài cái đã đánh cho chính hắn đến mặt mũi bầm dập, còn không dám dừng lại, hắn mười phần rõ ràng một khi dừng lại, chỉ sợ cũng không phải là tự mình đánh vào miệng mình, mà là ngay cả mạng cũng muốn mất.
- Ngồi đi. Từ Ngôn mỉm cười, lần thứ hai ngữ khí bình tĩnh phân phó.
- Ai ai, tạ tiền bối ban tọa, tạ tiền bối ban tọa.
Liễu Tác Mộc bày ra vẻ mặt buồn bã, chậm rãi ngồi xuống, thực khách tửu lâu sớm chạy trốn, còn lại chưởng quầy cùng mấy tiểu nhị ở xa xa sắc mặt tái xanh, không ai dám tới.
- Nghe nói, Bát Lan đảo các ngươi đầu nhập Minh chủ khác, việc này thật sự?
Từ Ngôn giương mắt nhìn đối phương, đáy mắt đầy ý lạnh để cả người Liễu Tác Mộc run lên.
- Không có không có, Bát Lan đảo chúng ta vốn là tán tu, nào có minh chủ gì, đảo chủ chúng ta. ÀII
Không đợi Liễu Tác Mộc nói xong, tay trái của hắn quỷ dị vặn vẹo, vòng quanh phía Sau, theo một tiếng rắc, gân cốt của cả cánh tay vỡ vụn
- Nói thật.
Từ Ngôn lạnh nhạt cười, ngón tay lắc lư, tản ra cự chưởng linh lực nắm lấy đối phương.
- Lưỡng Nghi phái! Chúng ta đầu nhập vào Lưỡng Nghi phái!
Liễu Tác Mộc đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cố nén đau nhức, lần này hắn không dám nói dối.
- Kim Ngọc phái đâu, ta nhớ rõ chỗ dựa của các ngươi là Kim Ngọc phái mới đúng.
Từ Ngôn tiếp tục hỏi.
- Kim Ngọc phái truyền đến mệnh lệnh, lệnh cho chúng ta hết thảy việc đều nghe theo Lưỡng Nghi phái an bài, tiên bối tha mạng, ta chính là một tiểu nhân thích ỷ thế hiếp người, ngài là lão đại nhân có đại lượng, buông tha cho ta đi!
Liễu Tác Mộc càng có thể cảm giác được sát ý trên người Từ Ngôn, hắn hiện tại chỉ muốn rời xa thanh niên đối diện, loại cừu gia này, hắn đối phó không được, đừng nói hắn, ngay cả gia gia hắn là Liễu Đông Nguyên cũng chưa chắc có thể ngăn cản được. - Phái Lưỡng Nghi muốn thu phục bao nhiêu hải đảo, mục đích của bọn họ là gì? Có bao nhiêu Nguyên Anh đến, người mạnh nhất là ai?
Chân Vô Danh ở một bên nghe được tò mò, xen vào hỏi một câu.
- Ít nhất phải thu phục năm mươi hải đảo, mục đích hẳn là vì lớn mạnh thực lực Phản Kiếm minh, lần này Nguyên Anh Lưỡng Nghỉ phái đến Bát Lan đảo có mấy chục vị, còn có một nửa nhân mã chiếm giữ ở Hắc Thủy đảo, trong đó mạnh nhất phải kể đến tông chủ Đường tiền bối của Lưỡng Nghi phái.
Chân Vô Danh nghe nói tông chủ phái Lưỡng Nghi đích thân đến, ngược lại có chút ngoài ý muốn, nói:
- Ngay cả Đường Nhạc Sơn cũng tới, xem ra Lưỡng Nghi phái lần này đồ mưu đồ không nhỏ, các ngươi thu phục bao nhiêu hải đảo.
- Tổng cộng thu phục bốn hải đảo, Lâm Uyên Đảo là cái thứ năm.
Liễu Tác Mộc không dám giấu diếm nửa phần, thành thật nói.
- Vương Ngữ Hải còn ở trên đảo?
Ánh mắt Từ Ngôn nhìn về phía chân trời, một ít chấm đen xuất hiện ở cuối Thiên Hải.
- Ở đây, Lưỡng Nghi phái ra tay cực nhanh, đảo chủ Lâm Uyên đảo hẳn là còn chưa có được tin tức, còn tưởng rằng tán tu Bách Đảo chỉ kết giao với Lưỡng Nghi, không biết Lâm Uyên đảo đã đại nạn sắp tới, rất nhanh sẽ có rất nhiều cường giả giá lâm.
Liễu Tác Mộc lúc này đã ổn định hơn rất nhiều, con ngươi nhanh chóng xoay trái phải, thăm dò nói:
- Lâm Uyên đảo không giữ được, Vương Ngữ Hải người kia mười phần quật cường, không chừng sẽ cùng chúng ta đánh nhau, đến lúc đó tình cảnh tiền bối chỉ sợ sẽ không quá tốt, không bằng vãn bối hiện tại đưa tiền bối rời khỏi Lâm Uyên đảo, ngài yên tâm, tuyệt đối không ai dám ngăn cản!
- Tiết kiệm đi, sử dụng tâm cơ với hắn, ngươi đang uổng phí sức lực thôi.
Chân Vô Danh ở một bên ha hả cười nói: - Ta khuyên ngươi vẫn nên biết cái gì nói cái đó mới tốt, ở đây có rượu có thức ăn, có thể ăn ngươi cứ ăn một chút, có thể uống thì uống một chút, đỡ phải bị làm thịt, sẽ uống không được nữa.
- Tiền bối tha mạng! Tiền bối tha mạng!
Liễu Tác Mộc bị dọa sợ quỳ rạp xuống đất, dập đầu như giả tỏi, liên tục cầu xin.
- Tông chủ Lưỡng Nghi phái, rất khó quấn sao.
Từ Ngôn không để ý tới Liễu Tác Mộc, mà nhìn về phía Chân Vô Danh.
- Thứ mười lăm Thiên Anh bảng, ngươi nói khó chơi hay không khó chơi, ẻo lả kia không chỉ khó chơi, còn ghê tởm người, suốt ngày làm động tác lan hoa chỉ, nam nhân hảo hảo không thích hợp, nhất định phải đi làm nữ nhân.
Chân Vô Danh cười nhạo một tiếng, nói:
- Pháp môn Lưỡng Nghi của hắn hẳn là còn chưa đại thành, vẫn là thân nam nhị, nếu không, hắn thật sự sẽ trở thành nữ nhân, đến lúc đó không chỉ đổi thành nữ thân, thực lực của hắn còn có thể tăng vọt theo, càng thêm đáng sợ.
- Lưỡng Nghi phái có ai tu thành pháp môn Lưỡng Nghi chân chính?
Từ Ngôn hơi tò mò.
- Chỉ có hai người, Lãnh Thiên Kiều cùng Hoa Thường Tại, hai lão gia hỏa là lão tổ của phái Lưỡng Nghị, đều có tu vi Hóa Thần.
Chân Vô Danh trở nên kiêng ky, nói:
- Sau này nếu thật sự gặp được lão tổ phái Lưỡng Nghỉ, nhớ kỹ vạn phần cẩn thận, hai tên kia còn nguy hiểm hơn so với Vô Tướng TỬ.
- Hóa Thần cường giả sao có thể để ý đến tiểu tốt vô danh như ta, Vô Danh huynh lo lắng nhiều rồi.
Từ Ngôn cười ha hả, nói:
- Một đám khách không mời mà tới, những người này xem ra là muốn hủy hoại quê hương ta, làm hỏng nhà của ta, cái này phải như thế nào đây. - Ác nhân như thế, nên lấy bạo chế bạo, tự nhiên là giáo huấn trước một phenI
Chân Vô Danh hào phóng nhìn những đốm đen ở chân trời, nói:
- Nguyên Anh tới còn không ít, tổng cộng mười vị, xem ra mười vị Nguyên Anh có thể càn quét một hòn đảo.
- Đúng vậy, bọn họ đích thật là muốn quét ngang một hòn đảo.
Ánh mắt Từ Ngôn nổi lên một cỗ lãnh mang, Lâm Uyên đảo được coi là quê hương thứ hai của hắn, tu sĩ Lâm Uyên đảo đối đãi hắn cũng không tệ.
Hơn nữa phụ tử Vương Chiêu, biết rõ Từ Ngôn hắn cũng không phải người Lâm Uyên đảo, cũng lựa chọn tín nhiệm, chỉ cần phần tình nghĩa này, cũng đủ để Từ Ngôn ra tay giúp đỡ.
Nhìn lướt qua Liễu Tác Mộc bị dọa đến mức thân thể như rây, Từ Ngôn hỏi:
- Đảo chủ Bát Lan đảo lần này cũng tới sao.
- Đến, tới, gia gia ta lập tức đến!
Liễu Tác Mộc nơm nớp lo sợ nói, đối phương càng không hề cố ky đàm luận ở trước mặt hắn, hắn cảm thấy thời gian chết của mình càng gần.
Có thể tùy ý tiết lộ tin tức cho người khác, là bởi vì người này sẽ chết ngay lập tức.
- Biết rõ cường địch tập kích, vẫn không đi, Vương Ngữ Hải đây là không phục, chuẩn bị cùng Bát Lan đảo so đo một phen sao.
Từ Ngôn thấp giọng lẩm bẩm, nói:
- Hộ đảo đại trận vì sao không mở, Lâm Uyên đảo chủ chẳng lẽ có thể lấy một địch mười?
- Không chừng đảo chủ người ta có tính toán khác.
Chân Vô Danh thu hồi ánh mắt nhìn về phía chân trời, chỉ chỉ Liễu Tác Mộc, nói:
- Nếu đã chuẩn bị hỗ trợ chống đỡ kẻ thù bên ngoài, tên này cũng nên chết đi, ngươi ra tay, hay là ta?