Chương 1231: Sự trả thù của Liễu Tác Mộc
Chương 1231: Sự trả thù của Liễu Tác MộcChương 1231: Sự trả thù của Liễu Tác Mộc
Nếu đổi lại là trước kia, một khi bài hát mỹ nhân này hát xong, xung quanh hẳn là một trận khen ngợi của Oanh Oanh Yến Yến, khi nào sẽ xuất hiện một đám nam nhân quát mắng.
Dưới cơn tức giận, Vô Danh công tử trừng mắt, lúc này mới phát hiện từng ngón tay đều chỉ vào Từ Ngôn, mà không phải Chân Vô Danh hắn.
Cũng không cần linh thức cảm giác, Chân Vô Danh có thể xác nhận xung quanh đám tu sĩ này cao nhất chỉ có Kim Đan cầm đầu, còn lại phần lớn là Trúc Cơ, vì thế thân sắc hắn đầy cổ quái nhìn về phía Từ Ngôn, nói:
- Ngôn huynh, có người mắng ngươi là tiểu tạp chủng.
Không để ý tới Chân Vô Danh nhân cơ hội chiếm tiện nghi, Từ Ngôn nhìn lướt qua người tới, vẫn tự mình uống rượu.
Người tới không phải người ngoài, vừa rồi chỉ nhận hắn, là chưởng quầy Kỳ Dần của Linh Đan phường, mà mở miệng liên mắng, chính là đại công tử Bát Lan đảo, đại ca Liễu Tác Nhân, Liễu Tác Mộc.
Mấy năm trước đi Hải Uyên lịch lãm, Liễu Tác Nhân không có tung tích, ngay cả cơ hội lẻn vào Hải Uyên tìm kiếm cũng không có, bởi vì lần trước sau khi Hải Uyên lịch lãm chấm dứt, Hải Uyên đã gặp phải sụp đổ, bị đảo chủ Lâm Uyên đảo thiết lập làm cấm địa, không mở ra nữa.
Tam công tử táng thân dưới đáy biển, chết không rõ ràng, người Bát Lan đảo sao có thể dễ dàng bỏ qua, vì thế Liễu Tác Mộc thủy chung đang điều tra cái chết của Tam đệ, cuối cùng để cho hắn tập trung mấy người khả nghi.
Khả nghỉ nhất, đương nhiên là Vương Chiêu, nữ nhi của đảo chủ, kế tiếp chính là Từ Ngôn từng cùng Liễu Tác Nhân đánh nhau ở bãi biển.
Điều tra ra người khả nghi không khó, khó khăn chính là người ta đã sớm bay cao, cho nên Liễu Tác Mộc cho dù biết rõ cái chết của tam đệ mình không thể tách rời khỏi Vương Chiêu cùng Từ Ngôn, nhưng hắn cũng đành bất lực. Người ta bái nhập Địa Kiếm Tông, Bát Lan Đảo lại kiêu ngạo, cũng không dám đi nhất lưu tông môn Tây Châu vực đòi người.
Liễu Tác Mộc nghẹn cơn tức giận này ở trong lòng, không cam lòng muốn để cho thân gia gia của hắn là đảo chủ Bát Lan đảo Liễu Đông Nguyên ra mặt chất vấn Vương Ngữ của Lâm Uyên đảo, đáng tiếc gia gia hắn chỉ cười lạnh nói một câu thời điểm chưa tới.
Cái gì đến lúc hay chưa tới, Liễu Tác Mộc lúc trước không biết, mấy ngày trước dưới của mệnh lệnh của gia chủ, hắn rốt cục biết đã đến lúc.
Cường giả Lưỡng Nghi phái đến từ Tây Châu vực đến Bát Lan đảo, cùng Bát Lan Đảo và Hắc Thủy Đảo kết thành đồng minh, mục đích là muốn thôn tính hơn phân nửa hải đảo, đem Bách Đảo làm tông môn chỉ nhánh của phái Lưỡng Nghi.
Danh tiếng của phái Lưỡng Nghị, Liễu Tác Mộc từ lâu đã nghe đại danh, đây chính là tông môn nhất lưu của Tây Châu Vực, người ta có cường giả Hóa Thần tọa trấn.
Không chỉ như thế, mấy vị Kim Đan đóng quân ở Kim Ngọc phái theo Lưỡng Nghi phái cùng đến, mang theo mệnh lệnh của Kim Ngọc phái, lệnh cho một phương Bát Lan đảo nghe theo phái Lưỡng Nghi điều khiển.
Phái Kim Ngọc làm chỗ dựa vững chắc đều truyền đến mệnh lệnh, Bát Lan đảo từ đó trở thành địa bàn của phái Lưỡng Nghi, sau đó là khuếch trương địa bàn, nương theo đó là trấn áp đầy huyết tinh, nếu như có hải đảo không nghe hiệu lệnh, kết cục cuối cùng sẽ là đồ lục không còn, trở thành đảo chết.
Liễu Tác Mộc tận mắt nhìn thấy cao thủ phái Lưỡng Nghi đến tột cùng đáng sợ đến mức nào, càng tận mắt nhìn thấy không đến một ngày mà thôi, một hải đảo nhỏ trở thành tử địa, tán tu trên đó không một người nào sống sót.
Rất nhanh, xúc tu của phái Lưỡng Nghi vươn tới Lâm Uyên đảo, làm người dẫn đường, Liễu Tác Mộc đứng mũi chịu sào.
Hắn muốn báo thù, báo thù cho tam đệ hắn chết dưới đáy biển.
Có cao thủ phái Lưỡng Nghị, Liễu Tác Mộc đối với Lâm Uyên đảo không kiêng nể gì nữa, hơn nữa không cần hắn ra tay, rất nhanh tu sĩ Lâm Uyên đảo sẽ trở thành nô lệ, nghe hiệu lệnh Liễu gia hắn.
Liễu Tác Mộc biết rõ nhiệm vụ của mình, hắn chỉ là đứng trước mà thôi, không cần ra tay, dẫn dắt nhân mã Liễu gia đến Lâm Uyên đảo, làm như như người lui tới phường thị bình thường, thoạt nhìn đang nhàn nhã, trên thực tế vị đại công tử Liễu gia này đang âm thầm ghi nhớ một ít bảo bối mình cần.
Cao thủ phái Lưỡng Nghi lập tức đến, Lâm Uyên đảo nhất định lâm vào chiến hỏa, về phần đồ đạc trong phường thị, vậy thì cường giả chiếm hết.
Mang theo tâm tư ác độc, Liễu Tác Mộc dọc theo đường đi nhìn trúng không ít thứ tốt, đang thâm mắng đám tu sĩ ngốc này một hồi sẽ trở thành heo dê chờ làm thịt, chợt nghe thấy tiếng hát truyền đến trên tửu lâu.
Liễu Tác Mộc cũng không có tâm tư nghe khúc gì, hắn chỉ là không thích khí tức cao ngạo mơ hồ mang theo trong tiếng hát kia, vốn định lấy tên hát khúc khai đao trước, không nghĩ tới thủ hạ bên cạnh cư nhiên nhận ra cừu gia.
Cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, nếu đụng phải hung thủ sát hại tam đệ hắn, sao có thể buông tha Từ Ngôn, giơ tay ra hiệu cho hơn mười thủ hạ vây quanh hai người.
Hơn mười thanh phi kiếm bị thúc dục mà ra, giống như nhà tù bằng kiếm bình thường phong bế tất cả đường lui của Từ Ngôn.
Liễu Tác Mộc đắc ý vạn phần mắng:
- Ngươi tên là Từ Ngôn, đúng không, lúc trước dùng chút thủ đoạn đê tiện, đánh cho tam đệ ta mặt mũi bầm dập, ngươi tâm cơ không tệ, là một nhân tài khó có được, cư nhiên hiểu được lấy yếu đánh mạnh, nếu không phải ngươi hại chết tam đệ ta, thu ngươi làm môn hạ Bát Lan đảo cũng không phải không được, đáng tiếc, ngươi theo sai chủ tử, Lâm Uyên đảo, nhất định phải bị diệt!
- Tam đệ ngươi tu vi gì?
Từ Ngôn không mở miệng, Chân Vô Danh ở một bên nghe được buồn cười, lên tiếng hỏi.
- Trúc Cơ hậu kỳ! Liễu Tác Mộc ầm ầm tản ra uy áp của Kim Đan, không chỉ bao phủ bàn Từ Ngôn cùng Chân Vô Danh, ngay cả tửu lâu cũng bị uy áp của hắn bao phủ trong đó.
- Loại gia hỏa Trúc Cơ sơ kỳ như ngươi cư nhiên có thể giết chết tam đệ ta, nói! Có phải ngươi cùng Vương Chiêu liên thủ thiết lập cạm bẫy hay không, thi thể tam đệ ta đến tột cùng ở nơi nào, huynh đệ một hồi, làm đại ca làm sao có thể trơ mắt nhìn thi thể huynh đệ mình không còn, hôm nay ngươi nói cho ta rõ ràng, bổn công tử còn có thể cho ngươi chết một cách thống khoái, nếu không, nhất định để ngươi cầu sinh không thể, muốn chết không xong!
- Ngôn huynh, đây là ngươi không đúng, sao có thể tùy tiện hại người chứ. Ngươi xem, đại ca người ta tìm tới cửa rồi kia, mau nhận sai là tốt rồi, đỡ phải chọc vị Kim Đan tiền bối này.
Chân Vô Danh nháy mắt nói, liều mạng nhịn cười.
- Nói đi! ngươi giấu thi thể tam công tử của chúng ta ở đâu?
Một đệ tử Bát Lan đảo Trúc Cơ hậu kỳ không nhường nhịn tiến lên quát hỏi, chỉ vào Từ Ngôn mắng:
- Không nói lão tử đánh đến ngươi nói mới thôi!
Ba.
Một tiếng vang nhẹ, theo Từ Ngôn phất phất tay như đuổi ruồi, một đạo linh lực kinh khủng ngưng tụ thành bàn tay vô hình, trực tiếp quạt vào mặt đối phương.
Vì thế mà tên đệ tử Bát Lan đảo thay chủ tử sủa loạn này cũng không dám nói lung tung nữa, bởi vì đầu vị này đã không thấy đâu, chỉ còn lại có một cái xác cụt đầu, đứng tại chỗ.
- Ngươi dám giết người trên đường phốt Người này, giết hắn cho taI
Liễu Tác Mộc phát giác không ổn lắm, đệ tử Bát Lan đảo bị giết chính là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, ngay cả tu sĩ Kim Đan tâm thường cũng rất khó dùng linh lực đánh chết, hắn liên tục lui về phía sau, phân phó thủ hạ xung phong.
Đại công tử phân phó, đệ tử Bát Lan đảo ai dám không nghe, vì thế hơn mười nhân mã hô hào thúc dục pháp khí nhắm ngay Từ Ngôn mãnh liệt mà đến.
- Ngươi cư nhiên có cừu gia đáng sợ như vậy, lần này bị ngươi liên lụy, ai, thật sự là kết giao không xem người rồi.
Chân Vô Danh bưng chén rượu ung dung nói:
- Ngươi nhìn những cao thủ này một đám long tinh hổ mãnh, nếu tu luyện vài năm tất nhiên có thể trở thành ác bá một phương, đáng tiếc các ngươi quá nóng nảy, trước khi giết người hỏi người ta tu vi gì mới được, hiện tại tốt rồi, toàn bộ đều mất mạng.
Chân Vô Danh nói chuyện cười còn chưa dứt lời, đệ tử Bát Lan đảo khí thế mười phần trong nháy mắt đã bị đánh chết, thi thể nằm đầy đất, chỉ có đại công tử Liễu Tác Mộc ánh mắt ngây ngô đứng ở giữa vũng máu.