Chương 1234: Không biết xấu hổ
Chương 1234: Không biết xấu hổChương 1234: Không biết xấu hổ
Cách làm của Vương Ngữ Hải, ngoại trừ hào hùng bất kham ra, còn có một phần ngạo nghề ở trong đó.
Vương Ngữ Hải coi chủ nhân Bách Đảo là mục tiêu cả đời, hâm mộ nhất truyềt thuyết hào tình vạn trượng của Lâm Lang đảo chủ, theo Vương Ngữ Hải xem ra, học không được toàn bộ Lâm Lang đảo chủ, học được vài phần là đủ, bất quá có một chút hắn mười phần rõ ràng, Lâm Lang đảo chủ tuyệt đối sẽ không không chiến mà chạy.
Lâm Uyên Đảo là nơi gia nghiệp của hắn, cho nên Vương Ngữ Hải tính toán tự mình nghênh địch, cho dù đấu không lại, cũng phải oanh oanh liệt liệt chiến một hồi rồi nói Sau.
- Liễu Đông Nguyên, mượn đao giết người loại chiêu số này, Bát Lan đảo các ngươi là sở trường nhất, hôm nay Vương Ngữ Hải ta không muốn lui, cũng sẽ không lui, nếu Liễu Đông Nguyên ngươi có gan, cùng ta đại chiến ba trăm hiệp.
Vương Ngữ Hải trầm giọng quát, kiếm chỉ đảo chủ Bát Lan đảo đối diện, ý là quyết thắng bại cùng Liễu Đông Nguyên.
Địch nhân quá nhiều, vì kế hoạch này chỉ có đánh tan từng người từng người mới có một đường sinh cơ.
Vương Ngữ Hải quyết định ứng chiến, hơn mười vị Kim Đan ở Lâm Uyên đảo cũng đầy căm phẫn, nhao nhao xuất ra đao kiếm, trợ uy cho đảo chủ.
- Lấy một địch mười, Vương Ngữ Hải, ngươi không có cơ hội.
Liễu Đông Nguyên cười lạnh nói:
- Nếu ngươi sớm đền tội, Liễu Đông Nguyên ta có thể cam đoan Lâm Uyên đảo ngươi một người không chết, ngay cả phu nhân nhà ngươi cũng có thể ở Lâm Uyên đảo tiếp tục an hưởng tuổi già.
- Đa tạ Liễu đảo chủ đại ân, tiểu nữ tử tuy rằng tuổi tác không còn trẽ, nhưng còn chưa đến mức an hưởng tuổi già. Phu nhân Vương Ngữ Hải ngự kiếm mà lên, ở giữa không trung cùng phu quân nhà mình sóng vai mà đứng, cao giọng nói:
- Sinh cùng gối chiếu, chết cùng mộ, mới là tình kết tóc.
Đối mặt với rất nhiều cường địch, Vương Ngữ Hải nhìn vị phu nhân chỉ có cảnh giới Kim Đan của mình tràn đầy nhu tình kia, bỗng nhiên cười dài mà lên, bóp động pháp quyết, quát to ra tiếng:
- Được! Nếu kiếp nạn đã đến, phu thê ta sẽ liên thủ đấu một trận với các cường giả Bát Lan Đảo, trận khởi... Sâm La Địa Kiếm.
Âm ầml!
Từng chùm ánh sáng thật lớn mọc lên bốn phía Lâm Uyên đảo, đại trận hộ đảo Sâm La Địa Kiếm trận được toàn lực thúc dục, ước chừng hơn trăm thanh cự kiếm lơ lửng.
Đại trận lần này khác với lần đối kháng hải thú lần trước, chuôi kiếm hướng về phía mặt biển, mũi kiếm hướng về phía mười vị cường địch trong đảo, trên mỗi một thanh cự kiếm đều hội tụ kiếm khí kinh người.
Tuy rằng không thể so sánh với đại trận hộ sơn của Địa Kiếm Tông, nhưng Sâm La Địa Kiếm trận của Lâm Uyên đảo cũng không thể khinh thường. Lúc trước đại yêu tấn công hải đảo, nếu không có tòa đại trận này, chỉ sợ Lâm Uyên đảo sớm đã bị hải thú san bằng.
Một đảo chủ Vương Ngữ Hải, không ngăn được hải thú phô thiên cái địa mà đến.
Một khi Sâm La Địa Kiếm Trận bị thúc dục, báo hiệu Lâm Uyên Đảo quyết định tử đấu đến cùng với nơi khác, tất cả đệ tử Lâm Uyên đảo lúc này đều lao ra khỏi sơn môn, chia làm một tổ một tổ, chạy tới giữa những cự kiếm kia, dùng toàn lực của mình gia trì uy lực của đại trận.
Tu sĩ hải đảo giống như một gia tộc, mười phần đoàn kết, nhất là Lâm Uyên đảo, trên đến Nguyên Anh đảo chủ, xuống đến đệ tử Luyện Khí Kỳ, tất cả mọi người đều xem hải đảo là quê hương của mình, mà hải đảo này, cũng đích thật là quê hương của tuyệt đại đa số đệ tử Lâm Uyên đảo. Căn bản không cần phân phó, đệ tử Lâm Uyên Đảo chỉnh tê vào trận, Chân Vô Danh nhìn xa xa đều chậc chậc khen ngợi.
Tuy rằng đại trận bị thúc dục, thế nhưng tông chủ Lưỡng Nghi phái cầm đầu hình như không thèm để ý chút nào.
Giống như không nhìn thấy Vương Ngữ Hải, ánh mắt Đường Nhạc Sơn thủy chung không gợn sóng, trước mặt hắn không biết từ lúc nào có thêm một cái gương, đang chậm rãi vểnh ngón tay tạo hình hoa lan chỉ, vuốt tóc dài của mình.
- Đẹp không?
Đường Nhạc Sơn nhẹ giọng lẩm bẩm, không biết là đang hỏi ai, Liễu Đông Nguyên cùng Vương Ngữ Hải nhao nhao thần sắc khẽ biến.
- Thật đẹp.
Đường Nhạc Sơn nhìn mình trong gương, nói một câu nói nhẹ từ trong lòng, thì ra người ta không hỏi ai khác, mà là tự hỏi mình.
Trong phường thị xa xa, Chân Vô Danh đỡ bàn nôn mửa, bất đắc dĩ nói:
- Tiện nhân này sao còn chưa chết, ghê tởm chết bổn công tử rồi, quá buồn nôn...
- Thương hương tiếc ngọc, Vô Danh công tử, vì sao công tử lại chán ghét nô gia như vậy?
Một đôi mắt phượng được vẽ ra của Đường Nhạc Sơn hướng về tửu lâu phường thị, trách móc nói:
- Nếu có thể thật sự tu thành nữ nhi thân, không biết Vô Danh công tử có nguyện ý cùng nô gia tiếp tục tiền duyên hay không, trở thành song tu đạo lữ kia, khanh khách.
Thân là Nguyên Anh đỉnh phong, Đường Nhạc Sơn đã phát hiện ra hai đạo khí tức Nguyên Anh trong phường thị, thật ra Từ Ngôn cùng Chân Vô Danh căn bản không có che khuất khí tức, không sợ bị người ta phát giác.
- Cút!
Chân Vô Danh giận tím mặt, cho tới bây giờ đều là hắn đùa giỡn người khác, khi nào nói đến phen bị người khác trêu chọc, chỉ vào Đường Nhạc Sơn mắng to: - Tên biến thái không biết xấu hổ đáng chết nhà người, bớt làm cho bổn công tử ghê tởm!
Thấy Chân Vô Danh mắng to Đường Nhạc Sơn, lại nghe nói lại tiền duyên, Từ Ngôn có chút kinh ngạc, ở một bên tò mò nói:
- Vô Danh huynh, ta có rượu ngon, có thể kể cho ta nghe chuyện xưa của ngươi cùng vị Đường tông chủ kia không?
- Ta cùng tên biến thái kia không có chuyện xưa gì cải
Mặt Chân Vô Danh càng đen, hạ thấp giọng nói:
- Ngươi không phải không biết chi tiết, ta cùng tên biến thái chết tiệt kia có thể có chuyện gì!
Hắn vừa nói như vậy, Từ Ngôn cũng bừng tỉnh, hai thái giám đích xác không phát sinh chuyện gì.
- Gia gia! Gia gia cứu tal
Liễu Tác Mộc rốt cục tìm được cơ hội, lúc Chân Vô Danh mắng to Đường Nhạc Sơn, hắn hô to hốt hoảng chạy trốn, thi triển ra một loại độn pháp tỉnh xảo nhất, cả người trong nháy mắt biến mất ở tửu lâu, lúc xuất hiện lại chỉ cách Liễu Đông Nguyên không tới trăm trượng.
- Tác Mộc!
Liễu Đông Nguyên lúc này mới phát giác trưởng tôn của mình lại chật vật như vậy, hắn trước tiên phái Liễu Tác Mộc đến Lâm Uyên đảo, là chuẩn bị trước tiếp nhận Lâm Uyên đảo.
- Ngươi bị người nào khi dễ, nhanh nói, gia gia làm chủ cho ngươi!
Liễu Đông Nguyên nhìn thấy trưởng tôn đến gần, đại khái có thể đoán được Liễu Tác Mộc bị người bắt cóc, hắn vội vàng thúc dục linh lực hình thành rào cản tiếp ứng Liễu Tác Mộc.
Không nói câu làm chủ cho ngươi còn tốt, Liễu Đông Nguyên còn chưa dứt lời, bỗng nhiên hoảng sợ phát hiện trưởng tôn của hắn cư nhiên bị một đạo đao quang chia làm hai.
Rầm rầm một tiếng, giao nha nhiễm máu, thanh hung khí này bổ ra Liễu Tác Mộc sau đó chém thẳng tới Liễu Đông Nguyên.
Bị địch nhân dễ dàng đột phá rào cản linh lực, hai mắt Liễu Đông Nguyên lập tức phủ đầy tơ máu, rống to một tiếng tế xuất pháp bảo chấn tan trường đao chém tới.
Âm ầmI
Tuy rằng đánh giao nha, hai chân Liễu Đông Nguyên đứng không vững lùi lại mấy bước, suýt nữa ở giữa không trung ngã xuống đất.
- Nguyên Anh đỉnh phong!
Trong kinh hãi, Liễu Đông Nguyên tận mắt nhìn thấy tôn nhi mình phơi thây tại chỗ, đầu giống như bị tưới một chậu nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại.
Cháu của hắn chừng hơn trăm người, chết mấy người không tính là gì.
- Ngươi là ai! Tại sao lại giết cháu trai cả của tal
Liễu Đông Nguyên ổn định thân ảnh, mặt giận dữ quát hỏi.
- Xin lỗi Liễu đảo chủ, ta không chỉ giết trưởng tôn ngươi, còn giết cháu trai thứ ba Liễu Tác Nhân của ngươi.
Từ Ngôn mỉm cười, chắp tay giữa không trung, lạnh nhạt nói:
- Bất quá giết tôn tử thật sự không thú vị, vẫn là giết lão già ngươi mới tương đối thú vị, giết chết ngươi, ngươi sẽ không có thời gian sinh nhiều tôn tử như vậy đi ra hại người.
Nghe Từ Ngôn nói thú vị, Chân Vô Danh lắc mình mà đến một bên thêm vào câu.
- Nói sai rồi, cháu trai của hắn không phải do hắn sinh ra, là nhi tử rùa con của hắn sinh ra, ngươi muốn giết cũng phải giết tên nhi tử rùa con kia của hắn chứ, giết hắn vô dụng.
- Đúng vậy, con người ta từ đó đến giờ không biết tính sổ, vậy bây giờ cùng nhau diệt trừ hắn cùng với đám Quy nhi tử và Quy tôn tử của hắn là được rồi. Một thân sát khí, thân ảnh treo giữa không trung bỗng nhiên hướng về phía Vương Ngữ Hải cùng một đám đệ tử môn nhân Lâm Uyên đảo, ôm quyền chắp tay, lớn tiếng quát:
- Đảo chủ, chư vị sư huynh sư đệ, Từ Ngôn, đã trở lại!