Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1235 - Chương 1235: Tiếp Theo

Chương 1235: Tiếp theo Chương 1235: Tiếp theoChương 1235: Tiếp theo

Một câu Từ Ngôn đã trở lại, khiến cho một mảnh xôn xao.

Đệ tử Lâm Uyên đảo phân tán bốn phía hải đảo, ở xa không nghe rõ, nhưng mấy người ở gần đều nhìn thấy bộ dáng Từ Ngôn, vì thế rất nhiều người nhận ra vị đệ tử nho nhỏ xuất thân Lâm Uyên đảo này.

- Là Từ Ngôn Từ sư huynh! Hắn không phải cùng đại sư tỷ đi Tây Châu vực sao, như thế nào trở vê?

- Đích thật là Từ sư đệ! Không chỉ trở lại, còn có thể đối mặt với cường giả Nguyên Anh, tu vi hiện tại của hắn là gì?

- Ít nhất Kim Dan đi, nếu không Trúc Cơ nào dám mắng Liễu Đông Nguyên cảnh giới Nguyên Anh.

- Trúc Cơ không dám mắng đảo chủ Bát Lan đảo, chẳng lẽ Kim Đan đã dám trực tiếp chửi rủa sao, ta xem Từ sư huynh chỉ sợ đã là tu vi Nguyên Anh rồi!

- Cái gì! Mấy năm không gặp, từ Trúc Cơ đến Nguyên Anh, chuyện này không có khả năng chứ?

- Chuyện kỳ ngộ, thiên hạ cũng không phải không có, vạn sự đều có khả năng, tốt nhất Từ Ngôn thành Nguyên Anh, như vậy đảo chủ chúng ta cũng sẽ có thêm một trợ thủ.

- Từ sư huynh ngàn vạn lần phải giúp chúng ta đối địch nha! Lúc trước chúng ta cùng nhau chống lại hải thú, ta lúc đó ở bên cạnh ngươi!

Tiếng hò hét này của một đệ tử Lâm Uyên Đảo cuối cùng vốn mang theo hưng phấn, nhưng đám người Đường Nhạc Sơn nghe được sắc mặt tái xanh, đây rõ ràng là mắng mười vị Nguyên Anh bọn họ là hải thú.

- Chiêu nhi có tốt không?

Vương Ngữ Hải nhận ra Từ Ngôn, câu đầu tiên hỏi chính là tình hình hiện tại của Vương Chiêu, có thể thấy được vị đảo chủ này thủy chung nhớ thương nữ nhi nhà mình.

- Đại sư tỷ ở lại Địa Kiếm Tông, theo trưởng lão Hồng Tâm Vũ tu luyện, chỉ sợ sẽ sớm đột phá Kim Dan rồi.

Từ Ngôn ôn hòa cười, nói ra tin tức của Vương Chiêu.

- Như thế rất tốt, như thế rất tốt.

Phu nhân đảo chủ ở một bên thở ra một hơi thật dài, hướng về phía Từ Ngôn thiện ý cười, nói:

- Từ trưởng lão mấy năm nay chỉ sợ kỳ ngộ trong người, tuổi còn nhỏ thành tựu Nguyên Anh, phu thê chúng ta ở đây chúc mừng Từ trưởng lão đại thành Nguyên Anh!

Có đôi khi vẫn là tâm tư của nữ nhân nhanh chóng, Vương Ngữ Hải tuyệt đối không phải hạng người lỗ mãng, nhưng hắn cũng không phản ứng nhanh bằng vị phu nhân kia của hắn.

Đảo chủ phu nhân đem xưng hô đổi thành Từ trưởng lão, thật ra có hai tâng hàm nghĩa, một là xưng hô Từ Ngôn là trưởng lão Địa Kiếm tông, hai là xưng hô Từ Ngôn là trưởng lão Lâm Uyên đảo, như vậy càng lộ ra thân cận.

- Mượn cát ngôn của đảo chủ phu nhân, tại hạ đích xác có chút kỳ ngộ, nếu không cũng sẽ không tu thành Nguyên Anh.

Từ Ngôn không phải khách sáo, mà nhìn về phía Liễu Đông Nguyên thần sắc bất định, nói:

- Lần này trở về, vốn định cảm tạ một phen đảo chủ năm đó chăm sóc, không nghĩ tới gặp phải một đám côn đồ cướp bóc, nếu những kẻ xấu này muốn đánh chủ ý với Lâm Uyên đảo chúng ta, vậy đều lưu lại tất cả là được rồi.

Hô một tiếng, Giao Nha giơ lên chỉ thẳng một người, Từ Ngôn lạnh lùng mắng:

- Ngươi gọi Liễu Đông Lập đúng không, đến đây, hôm nay bổn đại gia trước tiên lấy cái tiểu tạp mao ngươi khai đao, có dám nghênh chiến!

Chĩa mũi nhọn vào Liễu Đông Lập chưa từng mở miệng, câu nói này của Từ Ngôn, nghe được song phương đều sửng sốt. Vương Ngữ Hải không biết vì sao vị Từ Ngôn này lại mắng chửi Liễu Đông Nguyên, hiện tại lại nhắm ngay Liễu Đông Lập.

Liễu Đông Nguyên cũng không hiểu thanh niên này mắng mình, như thế nào quay đầu lại báo danh hào, lập tức nhắm vào nhị đệ của hắn.

Liễu Đông Lập tức giận không thôi, mình không nói một câu, đã bị mắng là cẩu huyết đầy đầu, còn tạp mao, hắn đã có tuổi, như thế nào đều không liên lạc được với ba chữ Tiểu Tạp Mao.

Bỗng nhiên Liễu Đông Lập bừng tỉnh đại ngộ, giơ tay lên chạm vào ba sợi tóc chải sau đầu, rốt cục biết vì sao người ta mắng mình tiểu tạp mao.

Tu sĩ hải đảo, ăn mặc khác nhau, có người thích cạo trọc đầu, cũng có người thích lưu lại mấy sợi tóc nhỏ, Liễu Đông Lập không nghĩ tới thói quen mấy chục năm của mình, cư nhiên có một ngày sẽ trở thành nhược điểm bị người ta chửi rủa.

- Chó điên.

Đường Nhạc Sơn ngược lại không quá ngoài ý muốn, mà là lật mí mắt, nương tức giận nói một câu chó điên.

- Thằng nhóc, ngươi mắng ail

Liễu Đông lập tức giận không nhỏ, lập tức chế giễu lại.

- Lão tạp chủng, mắng chính là ngươi.

Từ Ngôn chỉ một ngón tay ngay Liễu Đông Lập, đầu ngón tay đều muốn dán lên trán người ta.

- Ngươi muốn chết! Xem kiếm!

Liễu Đông Lập tức giận tế xuất phi kiếm xông về phía đối phương.

- Phụng bồi đến cùng, ai cũng đừng hỗ trợi

Từ Ngôn khống chế Giao Nha Đao nghênh đón tiến lên, hét lớn:

- Ai hỗ trợ người đo là tôn tử!

Vừa nghe lời này, đám người vừa định hỗ trợ cũng không nhúc nhích, dù sao ai cũng không muốn làm cháu trai, không muốn bị người ta mắng chửi không ngóc đầu lên được.

Nhưng chính là trong nháy mắt có chút kinh ngạc này, hai đạo thân ảnh đã chiến đấu cùng một chỗ, không chỉ chiến ở một chỗ, còn thắng bại đã phân.

Lạch cạch một tiếng, phi kiếm của Liễu Đông Lập trực tiếp bị Giao Nha chia làm hai, từng đạo lôi quang kinh người tạo thành lưới điện giao nhau, trong khoảnh khắc bao vây Liễu Đông Lập mất đi phi kiếm, sau đó vị cường giả Nguyên Anh Bát Lan đảo này bị nổ thành tro bụi.

Liễu Đông Lập chỉ có Nguyên Anh sơ kỳ, không chỉ khinh địch lại trúng kích tướng pháp của Từ Ngôn, sao hắn lại có thể là đối thủ, một chiêu mà thôi, thân tử đạo tiêu.

- Nhị đệ!!

Liễu Đông Nguyên nhìn muốn rách mắt, mấy năm trước đầu tiên là cháu thứ ba Liễu Tác Nhân của hắn chết, không lâu trước là trưởng tôn Liễu Tác Mộc bị người ta chém chết, hiện tại ngay cả nhị đệ Liễu Đông Lập hắn cũng bị đánh chết, liên tiếp đả kích như thế, Liễu Đông Nguyên suýt nữa xông lên liều mạng với Từ Ngôn.

Dù sao cũng là đảo chủ cáo già, Liễu Đông Nguyên mơ hồ nhìn ra vẻ lạnh nhạt trong mắt Từ Ngôn, hắn trong nháy mắt áp chế tức giận.

Nếu người ta có thể một kích tiêu diệt Liễu Đông Lập nguyên anh sơ kỳ, Liễu Đông Nguyên hắn lấy tu vi Nguyên Anh trung kỳ đi lên liều mạng, rất có thể cái mạng này thật sự sẽ liều mất.

- Đường tông chủ! Người này quá mức kiêu căng, không chỉ ngăn cản đường của chúng ta, còn giết nhị đệ cùng trưởng tôn của ta, không trừ người này, không thể thu phục Lâm Uyên đảo al

Liễu Đông Nguyên hét lớn chỉ điểm Từ Ngôn, hắn không đi lên phía trước, mà lưu cơ hội bán mạng lại cho Lưỡng Nghi phái.

- Ai đến chiến! Oa nha nha nha nha, lão tử phụng bồi đến cùng!

Từ Ngôn ở một bên cầm giao nha đao, một bộ tư thế lỗ mãng, Chân Vô Danh ở phía sau nhìn thấy thế, cái cổ không khỏi bốc lên khí lạnh. Người khác không hiểu thực lực của Từ Ngôn, Chân Vô Danh có thể rõ ràng.

Gia hỏa co thể ở trong Vãng Sinh động nhất cử diệt sát hơn mười vị đồng giai, đừng nói trong nháy mắt đánh chết một Nguyên Anh sơ kỳ Liễu Đông Lập, ngay cả đám người Đường Nhạc Sơn cùng nhau lên, chỉ sợ Từ Ngôn cũng không sợ.

Giả bộ lỗ mãng, lại dùng lời khiêu khích chửi rủa một người, lại ngăn cản những người khác hỗ trợ, Chân Vô Danh nhìn ra được, Từ Ngôn muốn khiêu chiến những Nguyên Anh này, sau đó lần lượt giết chết mười người Nguyên Anh của Lưỡng Nghi phái cùng Bát Lan đảo!

- Đen, đen quá. Người nào sinh ra gia hỏa này không biết, quá tối đi, phải không?

Chân Vô Danh thầm nghĩ, theo hắn thấy, vị trí số một Thiên Anh Bảng đã không còn là của Bao Tiểu Lâu nữa, mà là Từ Ngôn tâm đen này.

Quả nhiên, Từ Ngôn hét lớn như thế, lập tức có một vị nữ tu phái Lưỡng Nghi nhìn không nổi.

Nữ nhân này có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, thân cao gần hai trượng, eo to tròn, không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra là nữ nhân, bước lên trợn mắt, giọng nói thô cuồng đầy giận dữ.

- Tiểu bối phương nào! Dám ngông cuồng như thế, đến đây, đại gia cùng ngươi đại chiến một hồi!

Vị này rống to một tiếng, so với âm thanh nam nhân còn thô hơn, nghe được, những người khác nhíu mày, dùng pháp bảo là một thanh Yển Nguyệt đao, thúc dục hoắc hoắc sinh phong.

- Đao tốt! Tiếp chiêu!

Từ Ngôn nhìn lướt qua đối phương, khen một tiếng tốt, giao nha bay ra, đồng thời, đánh ra phong hỏa hai loại pháp thuật đỉnh phong, bao phủ thân ảnh cao lớn của đối phương vào trong đó.

Không quá một lát, vị cao thủ Lưỡng Nghi phái nam không nam nữ không nữ này, thân ảnh vốn anh vũ phi phàm, chỉ còn lại một đống tro tàn. - Tiếp theo.

Khóe miệng Từ Ngôn mang theo nụ cười lạnh quỷ dị, hai tay phân biệt bóp hai đạo Nguyên Anh chỉ thể, hai vị Nguyên Anh trước sau đánh chết rất nhanh mất đi thần trí cuối cùng, biến thành hai đạo luyện hồn.
Bình Luận (0)
Comment