Chương 1236: Từ Ngôn chửi đổng
Chương 1236: Từ Ngôn chửi đổngChương 1236: Từ Ngôn chửi đổng
Vừa giao thủ đã chém giết hai vị đồng giai, đối thủ có chiến lực như thế, sắc mặt Đường Nhạc Sơn rốt cục thay đổi.
Ngăn cản hành động của những thủ hạ khác muốn đi lên đơn đả độc đấu, Đường Nhạc Sơn che miệng cười khẽ, nói:
- Vị đồng đạo này rất lạ mặt, trên Thiên Anh bảng hẳn là không có vị trí của ngươi mới đúng.
- Ngươi nói mình tên Từ Ngôn, tên rất dễ nghe, không biết Đạo hữu Từ Ngôn có thể nể mặt hay không, đợi người ta thu phục Lâm Uyên đảo xong, ngươi ta không say không nghỉ, như thế nào?
Nhìn ra thân thủ của Từ Ngôn rất giỏi, Đường Nhạc Sơn sao có thể phái thủ hạ tiếp tục chịu chết, hắn vừa nói như vậy, rõ ràng mang theo ý mời chào.
- Uống con mẹ ngươi.
Từ Ngôn thập phần bình tĩnh trả lời đối phương, chữ chính giọng tròn.
Sắc mặt Đường Nhạc Sơn hơi trầm xuống, bất quá không trở mặt, mà tiếp tục nói:
- Ngươi yên tâm, sau khi bổn tọa ra tay, Lâm Uyên đảo vẫn là quê hương của ngươi, chỉ là trừ bỏ một ít tạp ngư không nghe lời mà thôi. Ngươi sinh ra ở hải đảo, ngẫu nhiên kỳ ngộ mà thôi, so với Vô Danh công tử thành danh nhiều năm còn kém quá xa, bổn tọa lại có kỳ công, đảm bảo ngươi trong thời gian ngắn nhất có thể lực áp Chân Vô Danh.
Đường Nhạc Sơn cũng không hết hy vọng, cho dù Từ Ngôn không quy thuận, hắn cũng phải khiêu khích một phen, Vương Ngữ Hải không tính là cái gì, nhưng Chân Vô Danh lại khó chơi, hơn nữa Từ Ngôn này, Đường Nhạc Sơn cảm thấy khó giải quyết.
- Đè con mẹ ngươi.
Từ Ngôn lại bình tĩnh vạn phần trả lời một câu, ngữ khí lạnh nhạt.
- Hai mươi vị trí hàng đầu Thiên Anh bảng, nếu ngươi nghĩ kỹ, Lưỡng Nghỉ phái ta lần này đại quân tập kích, không ai trong bách đảo có thể may mắn thoát khỏi, tiểu tử, người thức thời, mới là tuấn kiệt.
Vẻ mặt Đường Nhạc Sơn triệt để âm trầm, cuối cùng cảnh cáo, nào ngờ người ta chẳng những không sợ, ngược lại cười lạnh một tiếng.
- Kiệt con bà ngươi.
Từ Ngôn cười lạnh nói:
- Thổi da trâu cũng phải có giới hạn, Bách Đảo không ai may mắn thoát khỏi, sao ngươi lại không đi công chiếm Cổ Bách Đảo đi, ngươi là thái giám chết tiệt.
- Ngươi nói cái gì
Đường Nhạc Sơn có thể dễ dàng tha thứ cho người khác mắng hắn không nam không nữ, thậm chí lúc mắng hắn là nữ nhân hắn đều có thể âm thâm mừng thầm, duy chỉ có hai chữ thái giám, hắn thật sự nghe không vào.
- Tôi nói ngươi đi chết đi! Thái... Giám... Chết... Bâm!
Từ Ngôn khép hai tay lại bên miệng, rống ra một câu lại mang theo linh lực, nhất thời để toàn bộ Lâm Uyên Đảo đều nghe được mất chữ kia.
- Hắn mắng ngươi là thái giám đấy Đường tông chủ, còn là loại chết bầm kia nưa, ha ha.
Chân Vô Danh ở bên cạnh nghe được buồn cười, nhất thời quên mất thân phận của mình, cũng mắng theo.
- Được rồi, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hai người các ngươi thật sự muốn ngăn cản đại kế của Lưỡng Nghi phái ta.
Đường Nhạc Sơn trầm mặt quát.
- Đường tông chủ hiểu lầm rồi, chúng ta không có hứng thú ngăn cản đại kế của ngươi, chúng ta chỉ muốn làm thịt ngươi mà thôi.
Từ Ngôn lạnh nhạt cười, nói:
- Ra tay đi. - Còn muốn dùng phương pháp kích tướng? Hừi Ra tay cho tal
Đường Nhạc Sơn tu luyện pháp môn Lưỡng Nghị, tu đến không nam không nữ, lại không tu thành kẻ ngốc, một đấu một chỉ sợ ngoại trừ hắn ra không ai là đối thủ của Từ Ngôn, nếu đã trực tiếp trở mặt như vậy, dù sao bên mình nhiều người hơn.
Bị làm thịt hai người, tính cả Đường Nhạc Sơn, Lưỡng Nghi phái bên này còn có tám vị Nguyên Anh, một phương Lâm Uyên đảo tính đầy đủ không quá ba Nguyên Anh mà thôi.
- Đây chính là ngươi nói, đảo chủ ra tay đi, người ta muốn đánh nhau.
Từ Ngôn nhảy lên, thẳng đến một cao thủ Nguyên Anh sơ kỳ của phái Lưỡng Nghi công tới, đồng thời nhắc nhở Vương Ngữ Hải, đã đến lúc động đại trận.
Vương Ngữ Hải sớm đã mở ra đại trận hộ đảo, lúc này toàn lực thúc dục đại trận, uy lực của Sâm La Địa Kiếm Trận hiển lộ không thể nghi ngờ.
Từng thanh cự kiếm khổng lồ bỗng dưng chém tới, tiếng gào thét chấn thiên động địa.
Trận pháp mang theo khí tức vô cùng bàng bạc, ước chừng hơn trăm thanh cự kiếm, triệt để vây Nguyên Anh cường nhân của Lưỡng Nghi phái cùng Bát Lan đảo ở giữa kiếm trận.
Lâm Uyên đảo chỉ có một vị Nguyên Anh đảo chủ, nhưng Kim Đan trưởng lão cũng không ít, chừng có mấy chục vị, hơn nữa hơn ngàn đệ tử Trúc Cơ, môn nhân Lâm Uyên đảo thật ra không thua gì tam lưu tông môn của Tây Châu vực, thậm chí so với nhị lưu tông môn đều không sai biệt lắm.
Theo tất cả đệ tử Lâm Uyên Đảo toàn lực ra tay, Sâm La Địa Kiếm Trận phát ra uy lực lớn nhất, hình thành kiếm khí lao lồng, bao phủ chiến trường.
Vương Ngữ Hải phi thân nhảy vào trong trận, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Liễu Đông Nguyên, cùng vị đối thủ cũ này chiến đấu một chỗ, Chân Vô Danh thì việc nhân đức không nhường ai chống lại Đường Nhạc Sơn, chẳng qua một bên khống chế phi kiếm vừa buồn nôn, giống như đối thủ của hắn quá mức ghê tởm.
Đối thủ của Từ Ngôn trong thời gian rất ngắn đã thay đổi ba người. Ba vị cao thủ Nguyên Anh sơ kỳ của phái Lưỡng Nghi vừa chống lại Từ Ngôn, cơ bản đều bị chém giết trong nháy mắt, hơn nữa sạch sẽ gọn gàng.
Giết chết ba Nguyên Anh sơ kỳ, Từ Ngôn đem ánh mắt đặt ở trên người Nguyên Anh trung kỳ, thân hình lắc lư biến mất tung tích, lúc xuất hiện lại đã đến phía sau một vị cao thủ khác của phái Lưỡng Nghi.
Thân pháp quỷ mị, hơn nữa còn có sự tồn tại của sâm la địa kiếm, Từ Ngôn bóp hồng mềm trước, đánh chết ba vị Nguyên Anh sơ kỳ.
Ba vị cao thủ Nguyên Anh sơ kỳ mất mạng, ngay sau đó Từ Ngôn nhìn chằm chằm vào ba vị cao thủ Nguyên Anh trung kỳ khác, ba người kinh hãi liên thủ chống đỡ, nhưng vẻn vẹn chỉ chống đỡ không lâu, đã trước sau bị đánh chết.
Từ từ khi Từ Ngôn ra tay, đến Nguyên Anh cường địch từng người từng người bị chém giết, trong khoảng thời gian này thậm chí không đủ một chén trà, nếu tính Liễu Đông Lập trước đó chết dưới tay Từ Ngôn cùng nữ tu cao lớn kia, vừa hay là tám người.
Sau khi một chùm mưa máu nổ tung, một đạo Nguyên Anh gào thét xông lên trời cao, lại bị Sâm La địa kiếm trận ngăn cản.
Từ Ngôn ngẩng đầu nhìn lướt qua Nguyên Anh chạy trốn, pháp quyết vừa động, dùng linh lực cường hoành kéo nó lại, kéo đến trước mặt mình.
- Tới đều tới rồi, còn muốn đi sao.
Đồng thời, tiếng lạnh lùng vang lên, thúc dục pháp môn luyện hồn, không bao lâu tám đạo Nguyên Anh Luyện Hồn đều lọt vào ống tay áo của Từ Ngôn.
Giữa không trung gần đó đều là một vài pháp bảo vô chủ cùng túi đựng đồ đang trở lơ lửng, Từ Ngôn không chút khách khí, vung tay lên, thu hết toàn bộ, về phần đối thủ bị nổ tung pháp bảo cùng vỡ vụn túi đựng vật, hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn, mặc cho rơi xuống mặt đất.
Đối với Từ Ngôn hôm nay mà nói, pháp bảo không trọn vẹn cùng túi đựng đồ hỏng đã không cần dùng.
Pháp bảo không trọn vẹn có thể lần thứ hai tế luyện, mặc dù túi đựng đồ vỡ nếu như tiêu hao chút thời gian cẩn thận mở ra mà nói, cũng có cơ hội lấy ra một ít vật phẩm, chẳng qua Từ Ngôn đã chướng mắt, hắn càng không có nhàn rỗi bỏ thời gian ra đi nghiên cứu một phần túi đựng đồ hỏng.
Tu vi Nguyên Anh đỉnh phong, tâm mắt nhất định cao, đồ đạc mà Từ Ngôn chướng mắt, các đệ tử Lâm Uyên đảo lại có thể xem như bảo bối.
- Nửa thanh pháp bảo trường kiếm! Hữu ích hơn nhiều so với pháp khí của taI
Trên mặt đất, một vị đệ tử Trúc Cơ của Lâm Uyên đảo hiệp trợ thúc dục đại trận nhặt lên một nửa trường kiếm, ngẩng đầu hô:
- Từ trưởng lão! Ngươi không cần đoạn kiếm này sao, không cần ta có thể thul
- Ta đây có một nữa túi đựng đồ, không chừng có thể lấy ra chút linh thạch, ngay cả túi đựng đồ mà ngài cũng không cần à, đưa cho chúng ta có được không?
Lại có đệ tử Lâm Uyên Đảo nhặt được túi đựng đồ không trọn vẹn lớn tiếng hô.
- Ta nhặt được trường đao pháp bảo hơn phân nửa, mặt trên còn có linh lực ba động không kém, cải tạo một phen đủ năng lực chống lại cực phẩm pháp khí.
- Trời ơi! Đây là pháp bảo phòng ngự! Lá chắn thiếu một nửa, so với pháp khí đáng giá hơn nhiều nhai
- Ta làm sao cái gì cũng không nhặt được đây, nhất định là vận khí không tốt, bên người chỉ có thi thể, thi thể cường giả Nguyên Anh ai dám động.
- Ngươi lục lọi thi thể, nói không chừng có thể lấy ra túi đựng đồ thứ hai từ trên người đối phương.
- Cũng đúng! Để lật xeml
Trên mặt đất không có đánh nhau, ngược lại càng ngày càng náo nhiệt, Từ Ngôn nhìn đồng môn ngày xưa, cười cười cho phép bọn họ tùy tiện thu thập, sau đó đem ánh mắt nhìn chằm chằm trên người Liễu Đông Nguyên.