Chương 1238: Liễu Đảo chủ hiểu lầm
Chương 1238: Liễu Đảo chủ hiểu lầmChương 1238: Liễu Đảo chủ hiểu lầm
Nghe nói mình là cái bình mẻ, Chân Vô Danh cực lực biện giải, Từ Ngôn ở một bên lắc đầu khẳng định, hai vị này không quan tâm đối với Liễu Đông Nguyên bị nhốt trong kiếm võng.
Tốt xấu gì người ta cũng là đảo chủ Bát Lan đảo - Nguyên Anh trung kỳ, bị xem nhẹ như thế, Liễu Đông Nguyên tức giận đến mức âm thầm hạ quyết tâm, hội tụ một kích mạnh nhất của mình.
Vương Ngữ Hải ở một bên khống chế kiếm trận, phong bế tất cả đường lui của Liễu Đông Nguyên, đối với lúc trước Đường Nhạc Sơn dễ dàng xuyên thấu đại trận đào thoát hắn cũng kinh ngạc không thôi, bất quá nhớ tới thứ hạng của Đường Nhạc Sơn ở Thiên Anh Bảng cũng dần dần thoải mái.
Hai mươi vị cao thủ Nguyên Anh đầu tiên, nhất định có năng lực vượt qua người thường, Đường Nhạc Sơn có thể chạy trốn, Liễu Đông Nguyên cũng không thể bỏ qua.
- Đã chạy trốn một tông chủ phái Lưỡng Nghi, chúng ta có bắt sống Liễu Đông Nguyên hay không, lấy hắn làm như hạt nhân, có lẽ Lưỡng Nghi phái còn có thể kiêng ky vài phần.
Vương Ngữ Hải nhíu mày nói:
- Cho dù phái Lưỡng Nghi không quan tâm Liễu Đông Nguyên, người Bát Lan đảo nhất định sẽ không mặc kệ vị đảo chủ này sống chết, Bát Lan đảo không chỉ có một vị cường giả Nguyên Anh.
- Ba vị chớ có động thủ.
Liễu Đông Nguyên nhìn thấy thời cơ, âm thầm hội tụ linh lực đồng thời, ngoài mặt giả bộ đáng thương người vật vô hại, nói:
- Vương đảo chủ nói đúng, ta chính là người đứng đầu Bát Lan đảo, ta có thể phối hợp với ba vị dẫn dụ tám vị Nguyên Anh trưởng lão của Lưỡng Nghi phái ra ngoài vây giết, ta và bọn họ có giao tình không cạn, lão phu nhất định nói được làm được, đến lúc đó người của Bách Đảo chúng ta liên thủ, đuổi Lưỡng Nghi phái ra khỏi phiến hải vực này!
- Liễu Đảo Chủ nói thật như vậy?
Hiện ra thân thái hứng thú, Từ Ngôn truy hỏi:
- Ngươi thật sự có kế sách dẫn dụ tám vị Nguyên Anh, chúng ta hội tụ các hải đảo khác ngược lại có cơ hội trục xuất Lưỡng Nghi phái ra khỏi hải vực, đến lúc đó chúng ta an an ổn ổn ở trên biển, cả ngày tiêu dao tự tại, chẳng phải là thống khoái sao.
- Ít nhất xú giục được tám vị Nguyên Anh, lão phu nói lời giữ lời, nếu không tin ta có thể thề, nếu như lão phu nói không thành thật, tất sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Âm ầmI
Liễu Đông Nguyên vừa thề, một đạo lôi điện to lớn như cánh tay bỗng nhiên từ đỉnh đầu hắn rơi xuống, không nghĩ tới đảo chủ Bát Lan đảo nhanh như vậy đã bị lời thê cắn trả, thoáng cái thiếu chút nữa bị chém chất.
- Hô...
Mặt mũi Liễu Đông Nguyên đen thui, kim bào cũng vỡ vụn, tóc dài cũng bị khét, lông mày đều bị cháy theo, từ trong miệng phun ra một ngụm hắc khí, mang theo ánh mắt không thể tin điểm chỉ vào Từ Ngôn, bởi vì trong lòng bàn tay hắn còn có một tia lôi hồ lăn qua lăn lại, phẫn nộ vạn phần nói:
- Ngươi'... Hèn hại
- Liễu Đông Nguyên, lão tiểu tử ngươi nói như vậy cũng không đúng, sao gọi ta là hèn hạ?
Vẻ mặt Từ Ngôn đầy vô tội, buông tay nói.
- Ngươi không chỉ hèn hạ, mà trái tim còn như rắn rết! Ngươi muốn tay Thiên đạo phạt ta, ngươi không có tư cách đó!
Liễu Đông Nguyên sau khi bị sét đánh tức giận đến phát điên, chửi ầm lên:
- Thiên đạo vô tình, thiên đạo cao cao tại thượng! Há là con kiến hôi nhỏ bé như ngươi có thể thay thế, tu vi của ta không bằng ngươi, nhưng chúng ta ở trong mắt Thiên Đạo ngay cả con kiến hôi cũng không bằng! Ngươi không có tư cách, ngươi không có tư cách thay thế thiên đạo phạt tal
Liễu Đông Nguyên đích xác bị tức giận không nhẹ, hắn thề ngũ lôi oanh đỉnh, tính hay không tính là chính hắn định đoạt, loại chuyện như đổi ý lời thê này quả thật còn mạnh hơn so với mất mạng, nhưng hắn không nghĩ tới Từ Ngôn tên gia hỏa kia cư nhiên không chịu buông tha, hắn bên này thề ngũ lôi oanh đỉnh, lời còn chưa nói xong, người ta trực tiếp cho hắn một cái ngũ lôi oanh đỉnh.
- Liễu đảo chủ, ngươi hiểu lầm rồi.
Liễu Đông Nguyên hồ nghi không thôi, Vương Ngữ Hải trợn mắt cứng lưỡi, mí mắt Chân Vô Danh nhảy dựng lên trong bầu không khí quỷ dị, Từ Ngôn kiên nhãn giải thích:
- Ta không phải thay thiên hành đạo, lấy ngũ lôi oanh đỉnh phạt ngươi, ta đang giúp ngươi thực hiện lời hứa.
Nói xong, Từ Ngôn phất tay thúc dục tám đầu luyện hồn, chính là thần hồn của Liễu Đông Lập cùng bảy vị Nguyên Anh cường nhân phái Lưỡng Nghi.
Luyện hồn hiện thân vây chết Liễu Đông Nguyên, Từ Ngôn ung dung nói:
- Ngươi không phải là muốn dẫn dụ tám vị Nguyên Anh sao? vừa hay nơi này có tám vị, bất quá tám vị này đều đã chết, ngươi cũng phải chết mới có thể ở địa phủ dẫn dụ những huynh đệ này của ngươi, ngươi nói đúng không.
- Ngươi...
Liễu Đông Nguyên lúc này như mộng mới tỉnh, thì ra từ đầu đến cuối người ta cũng không có chút tin tưởng nào.
- Nếu các ngươi không có ý định thả lão phu một ngựa, vậy thì đồng quy vu tận đi!
Răng rắc răng rắc!
Âm ầmI
Vị đảo chủ Bát Lan đảo này vừa mới hô to hô nhỏ đồng quy vu tận, đã bị lôi quang kiếm ảnh bao phủ, Từ Ngôn cùng Chân Vô Danh đồng thời ra tay, Liễu Đông Nguyên không còn đường sống nữa.
Huyết quang lóe ra, thi thể cháy khét của đảo chủ Bát Lan Đảo từ trên trời rơi xuống, rơi xuống một cây cổ thụ, vừa lúc bị thân cây kẹt lại, giống như một khối than đen bị treo trên cây.
- Đây chính là đảo chủ Bát Lan đảo! Chết thật tốt!
Môn nhân đệ tử Lâm Uyên đảo hội tụ lại đây, vây kín cây cổ thụ.
- Ngày thường Bát Lan đảo bọn họ tác oai tác phúc, hoành hành vô ky, mấy hải đảo phụ cận ai dám chọc bọn họ, hôm nay gọi là báo ứng đến cửa!
- Đoàn người chúng ta lần trước ra biển tìm được một lão bạng (trai già) trăm năm tuổi, lại bị người Bát Lan đảo cướp đi, không chỉ cướp bảo bối của chúng ta, còn giết hai đồng bạn chúng ta, lần này hai vị sư đệ của ta coi như được báo đại cừu.
- Từ trưởng lão uy vũ! Mấy năm trước diệt trừ Liễu Tác Nhân thích gây tai họa kia, hôm nay cư nhiên diệt trừ lão tai họa Liễu Đông Nguyên!
- Từ sư huynh thật lợi hại.
- Cần gọi trưởng lão, cũng đừng làm loạn bối phận.
- Không sao, môn nhân Lâm Uyên đảo chúng ta đều là người một nhà mà, ha ha.
Tán tu hải đảo không có nhiều giới luật như tông môn, nói chuyện tự nhiên tùy ý, nghe những lời này, Từ Ngôn mới cảm thấy thuận tai, so với Địa Kiếm tông, vẫn là Lâm Uyên đảo thoải mái hơn rất nhiều.
Môn nhân Lâm Uyên Đảo một bên mắng Liễu Đông Nguyên, một bên quyền đấm cước đá, không bao lâu sau thi thể cháy đen của đảo chủ Bát Lan Đảo đã bị hủy thi diệt tích, chỉ còn lại một mặt đất cháy khét.
Giam cầm Nguyên Anh suy yếu của Liễu Đông Nguyên, Từ Ngôn cười tủm tỉm nói với Vương Ngữ Hải:
- Cường địch đã lui, đảo chủ không mời chúng ta uống một chén sao?
- Đương nhiên, đương nhiên phải uống một chén!
Vương Ngữ Hải hiện tại mới tỉnh táo lại, từ trong khiếp sợ vội vàng dẫn Từ Ngôn cùng Chân Vô Danh đến chỗ ở, đại trận thì giao cho Kim Đan trưởng lão trên đảo phục hồi như cũ. - Từ trưởng lãom mời, Vô Danh công tử mời! Vùng đất hoang vu ở hải ngoại, không có gì để chiêu đãi, chỉ mời nếm thử linh tửu do ta tự tay ủ là được, ha haI
Đến chỗ ở, Vương Ngữ Hải sai người sắp xếp tiệc tùng, không chỉ tràn đầy nhiệt tình, còn có vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói chuyện vui vẻ.
Đừng nhìn Vương Ngữ Hải bên ngoài biểu lộ thoạt nhìn không gợn sóng, trên thực tế hắn đến bây giờ vẫn cảm thấy vô cùng khiếp sợ đối với việc Từ Ngôn trở về.
Nữ nhi Vương Chiêu của hắn từng có giao tình không tệ với Từ Ngôn, hơn nữa Vương Ngữ Hải cũng đã sớm kết luận Từ Ngôn này không phải xuất thân từ Lâm Uyên Đảo, hẳn là tu sĩ trẻ tuổi nơi nào đó tị nạn ở hải đảo, còn từng âm thầm gọi hắn là ác hữu phòng thân, hiện giờ xem ra, hảo hữu nữ nhi của hắn thật đúng là một con ác long.
Vương Ngữ Hải âm thầm cười khổ, không nghĩ tới Từ Ngôn nói giết liền giết Liễu Đông Nguyên, dầu gì đảo chủ Bát Lan đảo cũng là người đứng đầu một hòn đảo, hơn nữa đắc tội với phái Lưỡng Nghị, kết cục Lâm Uyên đảo thật ra đang rất nguy hiểm.
Giơ chén rượu lên, Vương Ngữ Hải lộ ra thần sắc thành khẩn nói:
- Bát Lan đảo chỉ là một trong những nơi đóng quân của phái Lưỡng Nghi, còn có Hắc Thủy Đảo đối với bọn họ như thiên lôi sai đâu đánh đó, vốn tưởng rằng phái Lưỡng Nghi sẽ không nhanh như vậy xuống tay với Bách Đảo, xem ra là ta đánh giá thấp quyết tâm thống nhất Bách Đảo của Lưỡng Nghi phái, hai vị viện thủ, tại hạ vô cùng cảm kích.