Chương 1247: Cửu Anh cùng Liên Đề
Chương 1247: Cửu Anh cùng Liên ĐềChương 1247: Cửu Anh cùng Liên Đề
Màn đêm rất nhanh đã đến, thị trấn Nham Mộc đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.
Chính như ban ngày vị tu sĩ Kim Đan của Hắc Thủy Đảo tuyên bố, cả tòa Nham Mộc trấn linh tửu phiêu hương, trung tâm quảng trường rộng rãi, bày đầy bàn gỗ lớn, đệ tử môn nhân Hắc Thủy đảo xen kẽ trong đó, phụ trách dâng rượu bưng thức ăn.
Linh tửu yến vượt qua vạn người, có thể nói là hoành tráng, quảng trường tuy rằng rất lớn, nhưng cũng không bày được hơn một ngàn bàn tiệc rượu, vì thế khoảng cách đường phố phụ cận quảng trường thậm chí một ít mái nhà bằng phẳng, đều trở thành nơi yến khách của Hắc Thủy Đảo.
Cố ý chọn một mái nhà không quá cao, vừa không nổi bật vừa có thể từ trên cao nhìn xuống, ba người Từ Ngôn, Chân Vô Danh và Vương Ngữ Hải ngồi vây quanh đây.
Nóc nhà chỗ này không nhỏ, tổng cộng bày hơn mười bàn, các bàn khác đều ngồi đầy, duy chỉ có từ Ngôn bàn này chỉ có sáu vị mà thôi.
Ba người đều áp chế tu vi, tản mát ra linh lực ba động trình độ Kim Đan, hơn nữa đều ở Kim Đan hậu kỳ, như vậy, Trúc Cơ tu sĩ không dám tới gần, chỉ có tán tu tu vi Kim Đan mới có tư cách ngồi xuống.
Nhìn như vạn người cùng ngồi, trên thực tế mỗi một bàn tụ tập tu sĩ cơ bản là người cùng giai.
Tu sĩ Trúc Cơ cũng không dám dễ dàng ngồi ở trên bàn rượu tu sĩ Kim Đan, mà tu sĩ Kim Đan cũng ít có người ngồi cùng bàn với tu sĩ Trúc Cơ, như vậy chẳng phải tự hàng thân phận, vì thế trận linh tửu yến Nham Mộc trấn này, phân ra từng khối khu vực lớn nhỏ bất đồng, khu vực lớn tự nhiên lấy Trúc Cơ chiếm đa số, ít địa phương đều là Kim Đan hội tụ.
Thật ra trên tiệc rượu còn có chút phân biệt khác nhau, ví dụ như Trúc Cơ sơ kỳ cùng Trúc Cơ hậu kỳ, rất khó ở một bàn nhìn thấy, mà Kim Đan sơ kỳ cùng Kim Đan hậu kỳ, giống nhau ngồi cùng bàn hiếm thấy. Vật họp theo loài, nói ra không gì hơn cái này.
Lấy tu vi phân chia chỗ ngồi, thành quy củ của trận linh tửu yến này, chẳng qua không ai nhắc tới, mà tất cả mọi người lại đang tuân thủ mà thôi.
- Hắc Thủy Đảo khó có được hào phóng một lần, hôm nay phải hảo hảo uống mấy vò linh tửu, ha ha.
Một vị lão giả Kim Đan cùng Từ Ngôn một bàn có tiếng nói như chuông hồng, tu vi Kim Đan trung kỳ, đập mở giấy niêm phong bình rượu, trước rót cho mình một chén lớn.
- Ta là người có tu vi thấp nhất ngồi ở đây, ta kính chư vị một chén.
Kim Đan lão giả nói xong nhao nhao đổ đầy chén rượu mấy vị còn lại, đúng như hắn nói, sáu vị ngồi ở đây có năm vị tản ra ba động Kim Đan hậu kỳ, duy chỉ có một mình hắn chỉ có Kim Đan trung kỳ.
- Làm phiền làm phiền, xin hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu.
Từ Ngôn bày ra thần thái hòa ái cùng đối phương bắt chuyện, biết được lão giả họ Lý tên Tài, đến từ Văn Khúc đảo.
Vừa nghe vị này là người của Văn Khúc đảo, hai vị tán tu Kim Đan hậu kỳ khác đem ánh mắt nhìn lại, gật đầu ý bảo cùng lão giả họ Lý.
Đảo Văn Khúc là một trong cửu tinh đảo, Cửu Tỉnh Đảo còn gọi là Cửu Tỉnh quần đảo, là Cổ Bách đảo chân chính, cho nên vị lão giả họ Lý đến từ Văn Khúc đảo này, cũng chính là người của Cổ Bách Đảo.
Người trên Cổ Bách đảo xuất hiện ở Hắc Thủy Đảo, ngược lại có chút hiếm thấy, Hắc Thủy Điệt đích xác quý trọng, nhưng nội tình của Cổ Bách Đảo càng sâu, người của Cổ Bách Đảo không dễ dàng bị loại độc vật này hấp dẫn.
Biết được Lý Tài xuất thân từ Văn Khúc Đảo, Từ Ngôn càng thêm tò mò, hỏi thăm một phen sự tích cửu tinh quần đảo, không bao lâu cùng đối phương quen thuộc.
- Ta là truy bắt một con hải thú mới đến vùng biển ven Bách Đảo, vừa lúc đúng lúc hội bán hàng của Hắc Thủy Đảo, đây không phải là đến góp vui sao, ha ha. Lão giả họ Lý rất nói nhiều, bất quá chén linh tửu trước mặt này hắn cũng không uống, hai vị tu sĩ Kim Đan hậu kỳ khác thấy Lý Tài không uống linh tửu, cầm lấy chén rượu cũng bị bất động thanh sắc thả xuống.
Người của Cổ Bách Đảo không giống Bách Đảo tu sĩ tâm thường, người ta có tiếp nhận truyên thừa cổ xưa, cho dù làm việc đều phải cẩn thận hơn so với tán tu của Bách Đảo bình thường, nếu Lý Tài không uống linh tửu do Hắc Thủy Đảo chuẩn bị, hai vị tu sĩ Kim Đan khác cũng không muốn uống.
- Động vật biển có thể bị Lý huynh truy bắt, tất nhiên không phải chuyện đùa, bắt được chưa?
Từ Ngôn mang theo tò mò hỏi, tiệc rượu vừa mới bắt đầu, tràng diện tuy rằng náo nhiệt, chính chủ cũng không xuất hiện, nhân cơ hội hỏi thăm một phen mục đích tu sĩ Cửu Tinh đảo cũng tốt.
- Văn Khúc đảo chúng ta phái hơn ba mươi vị Kim Đan, do ba vị Nguyên Anh cường giả dẫn đội, ngay cả đảo chủ cũng tự mình ra tay, truy tung hơn nửa tháng, cư nhiên bị nghiệt súc kia chạy trốn, ai, lại nói tiếp thật là xui xẻo.
Lý Tài than thở, quả thật buồn bực, có lòng uống một chén linh tửu giải phiền muộn, bàn tay vươn ra lại ngừng lại.
Thân là Kim Đan của Văn Khúc đảo, kinh nghiệm tuyệt không phải tu sĩ hải đảo tầm thường có thể so sánh, rượu của Hắc Thủy Đảo, vẫn là không uống mới tốt nhất.
- Muốn nói tiệc rượu này quy mô thật quá lớn, đông gia cũng sẽ không lấy ra rượu ngon gì, hơn ngàn bàn yến hội, Hóa Thần cường giả đều phải bị ăn nghèo, vẫn là tự chuẩn bị linh tửu uống tự nhiên hơn.
Trong lúc nói chuyện, Từ Ngôn lấy ra hai bình rượu Quân Hà từ trong túi đựng đồ, rót một chén trước cho mình, lại cho Chân Vô Danh cùng Vương Ngữ Hải mỗi người đầy, sau đó mới đưa cho Lý Tài, mang theo giọng điệu hỏi thăm nói:
- Rượu mạnh phàm nhân ủ, lấy từ nước Quân Hà, Lý huynh có muốn nếm thử một chút hay không?
Lý Tài lúc trước còn có chút do dự, nhìn thấy hai người bên cạnh Từ Ngôn tất cả đều nâng chén liền uống, hắn cũng gật đầu cảm tạ.
Không thể đụng vào rượu Hắc Thủy Đảo, đối với loại tu sĩ xưa nay không quen biết như Từ Ngôn, Lý Tài cảnh giác ngược lại không nhiều lắm, vô duyên vô nghĩa hại mạng dù sao cũng hiếm thấy, nhìn thấy Chân Vô Danh cùng Vương Ngữ Hải đều không quan tâm Từ Ngôn lấy ra rượu, hắn cũng yên tâm uống lên.
- Văn Khúc đảo xuất động nhiều cao thủ như vậy, nhất định là bắt giết hải thú đại yêu, như thế nào còn bị hải thú chạy trốn, các ngươi quá không cẩn thận đi.
Chân Vô Danh rót chén rượu Quân Hà thứ hai, tiếp theo lời của Từ Ngôn nói tiếp, Vô Danh công tử nhiều cơ trí, phối hợp như thế có thể nói là thiên y vô phùng.
- Không phải chúng ta không cẩn thận, là nghiệt súc kia quá giảo hoạt, dù sao cũng đã đuổi mất, nói cũng không sao.
Lý Tài khen một câu rượu ngon, hạ thấp tiếng nói:
- Hải thú kia phi thường thưa thớt, là một đầu Liên Đề thú.
Một câu Liên Đề, Từ Ngôn không rõ nguyên nhân, Chân Vô Danh như có điều suy nghĩ, mà Vương Ngữ Hải suýt nữa nhảy dựng lên, kinh ngạc nói:
- Con của Cửu Anh! Văn Khúc đảo cư nhiên phát hiện dị thú Liên Đề!
- Cửu Anh, Liên Đề, trách không được quen tai như vậy, thì ra là dị thú như thế.
Chân Vô Danh ở một bên giả bộ bừng tỉnh, không thất thố giống như Vương Ngữ Hải.
Dù sao cũng là cao thủ top bốn Thiên Anh Bảng, lấy địa vị và kinh nghiệm của Chân Vô Danh ở tông môn, yêu thú Tây Châu vực không có mấy loại hắn không nhận ra, hải thú phụ cận cũng là phần lớn đều biết, chẳng qua Cửu Anh cùng Liên Đề quá mức thưa thớt, hắn vừa rồi nhất thời không nhớ tới, cũng chỉ là nghe qua mà thôi.
- Lại là dị thú Liên Đề! Thật đáng tiếc khi không bắt được.
Cùng bàn hai vị tu sĩ Kim Đan cũng nghe xong chân thật, trong đó một vị thở dài không thôi.
- Liên Đề thú có tiền mà cũng không mua được, nếu thật sự bắt được, sợ không chừng có thể đổi lấy hai kiện pháp bảo cực phẩm trở lên, Bách Đảo đã bao nhiêu năm chưa từng nghe nói qua có Liên Đề thú xuất hiện.
Một vị lão giả Kim Đan khác vẻ mặt thổn thức.
Nhìn Vương Ngữ Hải khiếp sợ, tiếc hận không thôi, hơn nữa hai vị tu sĩ Kim Đan xa lạ đồng cảm như đã mất đi bảo bối quan trọng gì đó, Từ Ngôn cau mày nhìn về phía Chân Vô Danh.
- Liên Đề là cái gì?
Không hiểu thì hỏi là một thói quen tốt, bất quá trước khi hỏi, bàn chân Từ Ngôn ở dưới bàn còn giẫm lên đối phương một cước.
- Đều nói Liên Đề thú Liên Đề thú, Liên Đề là một loại thú biển thôi, tê tê!
Tê tê!
- Chân Vô Danh hít một hơi khí lạnh, khàn giọng nói:
- Ta chỉ nghe nói qua mà thôi, rốt cuộc Liên Đề là thứ gì, ta làm sao biết được.