Chương 1248: Đảo chủ Vu Độc
Chương 1248: Đảo chủ Vu ĐộcChương 1248: Đảo chủ Vu Độc
Thiên hạ rộng lớn, vô biên vô hạn, Nguyên Anh thành danh ở Tây Châu Vực, cũng không phải không gì không biết.
Chân Vô Danh đích thật là thiên kiêu của Nhân Kiếm Tông, càng tinh thông kiếm đạo, nhưng kỳ thú trong hải vực, hắn thật sự không biết nhiều lắm.
Chân Vô Danh hít một hơi khí lạnh, vô duyên vô cớ bị Từ Ngôn giãm một cước, xấu mặt không nói, hết lần này tới lần khác nói không nên lời, cuối cùng vẫn là Vương Ngữ Hải nói chân tướng về dị thú.
Trong hải vực có một loại kỳ thú tên Cửu Anh, trú tại biển sâu, am hiểu thủy hỏa lực, hung danh hiển hách, có cảnh giới Yêu Vương, một khi xuất hiện, thiên lý hải vực sẽ biến thành tử địa.
Cửu Anh dị thú sinh ra có chín đầu, mỗi một đầu có thể so với Giao Long, là hung thú biển sâu chân chính, bởi vì âm thanh gầm lên giống như trẻ con khóc lóc mà được đặt tên.
Về phần Liên Đề, là con trai của Cửu Anh, quái mãng biển sâu trình độ đại yêu, đầu sinh sừng thịt, kêu như trẻ con, kêu lên tất sẽ liên tục không ngừng.
Cửu anh trăm năm sinh con, một lần chỉ sinh ra một con non Liên Đề, một khi Liên Đề chết, sẽ phát ra tiếng kêu thê thảm, có thể truyên khắp mười vạn dặm, Cửu Anh Yêu Vương nghe được kêu thảm thiết, nhất định nổi lên mặt nước đuổi giết, báo thù cho ấu thú.
Phần lớn hải thú đều có thói quen bảo vệ con mình, đừng nói là hải thú, yêu thú trên đất liền cũng giống như thế, giống như nhìn thấy hổ báo nuốt chửng con non nhà mình, nhất định điên cuồng trả thù.
Cửu Anh là Yêu Vương, có thể so với Hóa Thần tu sĩ, giá trị căn bản không thể đánh giá, càng không có mấy cường nhân có thể độc đấu một đầu Cửu Anh, nhưng Liên Đề thì không.
Liên Đề là cảnh giới đại yêu, tu sĩ Nguyên Anh có thể đấu, nếu có thể bắt được nó, mới là thiên tài địa bảo chân chính.
Thân thể Liên Đề là một trong những tài liệu luyện chế linh bảo, chỉ cần điểm này, đủ để nói rõ giá cả của Liên Đề, bất quá sau khi tu tiên giới bắt được Liên Đề, bình thường sẽ tách nó ra bán, ngay cả xương nhục da sừng cũng là tài liệu khó có được, giá trị kinh người, một đầu Liên Đề đổi lấy mười kiện cực phẩm pháp bảo tuyệt không phải nói dối, quý trọng nhất chính là yêu đan của Liên Đề, nếu có thể được yêu đan Liên Đề, tu sĩ cũng không sợ bách độc.
Thân là người đứng đầu Lâm Uyên Đảo, Vương Ngữ Hải hiểu rõ thú biển rộng hơn nhiều so với Chân Vô Danh, trải qua một phen kể lại, Từ Ngôn mới biết được dị thú Liên Đề này quả thật trân quý.
- Luyện chế linh bảo, nhiều nhất đến trình độ linh bảo, không có tu vi Hóa Thần, không ai dám thử luyện chế linh bảo.
Mang theo một tia khiếp sợ, Từ Ngôn thấp giọng nói.
- Địa Linh Bảo cũng không tệ rồi, ngay cả ta cũng không dùng được, Hóa Thần cũng luyện không được, linh bảo phần lớn xuất phát từ tay tu sĩ Độ Kiếp, hoặc là Tán Tiên.
Chân Vô Danh xoa xoa mặt chân, tức giận nói.
- Dị thú Liên Đề, luyện chế linh bảo thật đáng tiếc, nuôi trong tay mới đúng.
Nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, Từ Ngôn không đề cập đến động vật biển, mà là cùng vị Lý Tài của đảo Văn Khúc kia đẩy chén đổi chén.
Vô luận phân chia Liên Đề bán hay là luyện chế thành linh bảo, Từ Ngôn xem ra cũng không bằng coi đó là một phần nắm chắc, chỉ cần gặp phải nguy cơ sinh tử, trước tiên có thể dẫn tới yêu vương Cửu Anh điên cuồng, chẳng qua phải tính khoảng cách tốt, vượt qua mười vạn dặm, ngay cả tiếng kêu rách hầu, chỉ sợ Cửu Anh cũng không nghe thấy.
Tin tức Văn Khúc đảo truy bắt dị thú, chỉ có thể tính là mới lạ, Từ Ngôn sau khi nghe xong vứt nó ra sau đầu, hắn hiện tại phải đối mặt chính là linh tửu yến của Hắc Thủy đảo, cùng hội bán hàng kế tiếp. - Trong rượu có cổ quái không?
Từ Ngôn một bên cùng Lý Tài nói chuyện vui vẻ, một bên lấy linh thức truyền âm hỏi Chân Vô Danh.
- Không cách nào xác định, bất quá linh tửu của Hắc Thủy Đảo nhất định có vấn đề.
Chân Vô Danh thập phần khẳng định lấy truyền âm đáp.
- Tại sao lại thấy thế?
Từ Ngôn không dám dễ dàng vọng động long hồn suy yếu, nếu không dùng mắt trái nhất định có thể nhìn ra kỳ quỷ.
- Lấy kinh nghiệm nhiều năm của ta.
Chân Vô Danh truyền âm mang theo giọng đắc ý.
Không có thời gian để ý đến Chân Vô Danh, Từ Ngôn nhìn lướt qua trên quảng trường rậm rạp chằng chịt tu sĩ hải đảo xa xa, lên tới vạn người tụ hội, nếu như Hắc Thủy Đảo thật sự động tay động chân ở trong rượu, không cần nhiều, một ngày sau tất cả mọi người nơi này sẽ trở thành nanh vuốt của Hắc Thủy Đảo.
Dùng độc lực khống chế người khác, phương thức này đơn giản trực tiếp nhất, cũng dễ dàng thành công nhất, ai dám không nghe hiệu lệnh, trực tiếp để cho hắn độc phát bỏ mình.
Sau lưng Hắc Thủy Đảo tất nhiên là phái Lưỡng Nghi, Từ Ngôn không nhìn thấy bóng dáng Đường Nhạc Sơn, quyết định nên động thủ trước là tốt nhất.
- Ta đi Hắc Thủy Hồ, xem có thể đem nó thu hay không.
Từ Ngôn truyền âm vào tai Chân Vô Danh.
- Ngươi ta liên thủ, vừa lúc để cho tên biến thái chết tiệt kia nếm thử thống khổ bổn công tử gặp phải.
Tiếng cười đắc ý của Chân Vô Danh vang lên trong tai Từ Ngôn.
Với thực lực của Từ Ngôn và Chân Vô Danh, hai vị này nếu liên thủ, ngay cả Bao Tiểu Lâu cũng phải lui về, huống chỉ một Đường Nhạc Sơn xếp hạng không vào top 10.
Hạ quyết tâm thu nước độc của hồ Hắc Thủy, Từ Ngôn tìm kiếm thời cơ rời đi.
Lúc này trên quảng trường xa xa có một phần đám người, một vị quái nhân mặc kim giáp xuất hiện trong tầm mắt mọi người, người này dung mạo trên dưới bốn mươi tuổi, một thân kim khôi kim giáp, thân hình to lớn, thoạt nhìn uy phong lãm lẫm, đi theo phía sau là bốn vị Nguyên Anh cao thủ, cũng phân biệt mặc giáp mạn.
- Đảo chủ Hắc Thủy Đảo, Vu Độc.
Vương Ngữ Hải nhìn thấy người này từ xa, ánh mắt trở nên sắc bén, giống như gặp phải đại địch, thấp giọng nói:
- Vụ Độc có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, thích mặc giáp trụ, nghe nói tổ tiên của hắn là một vị tướng quân Tây Châu vực, không biết vì sao lưu lạc ra nước ngoài, sau đó rơi xuống đất bị bắt làm rễ, sinh sôi nảy nở xuất phát từ gia đình cùng Hắc Thủy đảo nhất mạch, cho nên Vu Độc hy vọng người khác gọi hắn là Vu tướng quân, mà không phải là Vu đảo chủ.
- Ngược lại là một tướng quân uy phong, đáng tiếc không có danh hào gì.
Chân Vô Danh bĩu môi, hắn vừa nói như vậy, Lý Tài cùng hai vị tán tu Kim Đan nghe được da đầu đều tê dại.
Nguyên Anh trung kỳ Hắc Thủy đảo chủ, ở trong Bách Đảo được coi là đỉnh đỉnh đại danh, nếu như cái này còn chưa có danh hào, bọn họ thật không biết cái gì gọi là có danh hào.
Với ánh mắt Vô Danh công tử, Nguyên Anh trong thiên hạ hắn tự nhiên không có để mắt tới mấy người, ngay cả Đường Nhạc Sơn xếp hàng top 20 hắn cũng khinh thường, có thể coi trọng Vu Độc của Nguyên Anh trung kỳ mới là quái sự.
Cường giả tự nhiên có kiêu căng của cường giả, cũng không phải Chân Vô Danh tự đại, mà là ở trước mặt hắn, một đảo chủ Hắc Thủy Đảo, đích xác cái gì cũng không tính.
- Người ta tốt xấu gì cũng là đảo chủ cường nhân, không có danh hàu cũng mạnh hơn nhiều so với tu sĩ Kim Đan chúng ta. Từ Ngôn trừng mắt nhìn Chân Vô Danh, bảo hắn câm miệng, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Lưỡng Nghi phái, sơ suất không được.
- Từ trưởng lão nói không sai, Vu Độc người này am hiểu độc công nhất, nghe nói vu độc dùng độc chỉ đạo đã lô hỏa thuần thanh.
Vương Ngữ Hải ở một bên cẩn thận nhắc nhở hai người.
Giả bộ thành một bộ dáng Kim Đan tu sĩ, Chân Vô Danh đã thập phần không kiên nhẫn, hiện giờ nghe nói hai người đều có ý giáo huấn hắn ở trong đó, hắn rất không thích, hừ một tiếng nói:
- Cao thủ dùng độc nhiều rồi, ta không ăn không uống cũng được, hắn ở độc còn có thể phóng độc trong không khí sao.
Nói xong, Chân Vô Danh nói không được nữa, bởi vì hắn nhớ tới đích xác có vài loại độc lực đáng sợ có thể trôi nổi trong không khí, hơn nữa không thể dễ dàng phát hiện.
- Trong không khí hẳn là không độc, nếu lấy năng lực của ngươi ta cũng không cảm giác được, vị đảo chủ đại nhân này có thể thần kỳ.
Từ Ngôn Đừng nhìn Lý Tài nói có cười, lúc trước hắn cũng không nhàn rỗi, một bên quan sát thế cục một bên cẩn thận cảm giác xung quanh, nếu như vậy còn có thể trúng độc, vậy chỉ có thể bội phục độc chi đạo của Vu Độc.
- Ít nhất ba bốn mươi vị Nguyên Anh rải rác bốn phía, hẳn đều là người của phái Lưỡng Nghi, xem ra trận linh tửu yến này quả nhiên có vấn đề.
Nhìn lướt qua đỉnh một tòa mộc lâu cách đó không xa, một gia hỏa nhìn như bình thường nhưng mơ hồ lưu chuyển khí tức Nguyên Anh, Từ Ngôn truyền âm vào tai Chân Vô Danh và Vương Ngữ Hải.
Chân Vô Danh thật ra cũng chú ý tới gần đó có mấy cao thủ Nguyên Anh xa lạ ẩn núp, không quá bất ngờ, Vương Ngữ Hải sau khi nghe xong lại càng thêm cẩn thận, thời khắc nào cũng chuẩn bị tế xuất pháp bảo.
Đỉnh Mộc Lâu của Từ Ngôn tuy rằng có mười bàn tiệc rượu, ngược lại không có tu sĩ xa lạ có trình độ Nguyên Anh, Đảo chủ Hắc Thủy Đảo hiện thân, cũng báo hiệu trận linh tửu yến này chính thức bắt đầu. Thừa dịp náo nhiệt nhất, Từ Ngôn định rút người rời đi.
Hắc Thủy Hồ trên Hắc Thủy Đảo mới là mục tiêu của hắn, bất quá không đợi đứng dậy, từ dưới Mộc Lâu đi tới một đạo thân ảnh, người này mặc đạo bào, một thân tóc ngắn, khi hắn leo lên nóc nhà, Chân Vô Danh bên cạnh Từ Ngôn đột nhiên biến sắc, đáy mắt có một cỗ kinh ngạc xẹt qua.