Chương 1274: Một nửa trận đồ
Chương 1274: Một nửa trận đồChương 1274: Một nửa trận đồ
Thân là Hóa Thần, Chương Uyển Vân tự nhiên biết mục đích và quyết định của Hồng Chí, bởi vì nếu đổi lại là nàng, lúc sắp chết chỉ sợ cũng sẽ giống nhau.
Trước khi đại hạn đến, bế quan sinh tử, chỉ cần không có người phá cửa mà vào, cũng không ai biết người bế quan là chết hay sống, thủ đoạn như thế ở trong nhất lưu tông môn không tính là hiếm thấy, càng là trưởng bối tông môn tu vi cao, càng sẽ lựa chọn chết như thế.
Bởi vì bọn họ thời điểm chết đi, người khác cũng không biết, cứ như vậy, sẽ làm cho tu tiên giới lầm tưởng vị Hóa Thần này vẫn tồn tại ở tông môn như trước, chỉ là bế sinh tử quan mà thôi.
Hành động như thế, có thể nói là một loại thủ đoạn mà trưởng bối tông môn thường dùng để bảo hộ tông môn, nhất là thời điểm trong tông môn lại không có Hóa Thần.
Chương Uyển Vân vừa nghe Từ Ngôn nói, biết Hồng Chí chỉ sợ đã ngã xuống, chỉ truyền ra một tiếng thở dài.
Nàng làm sao biết được, kết cục và kinh nghiệm của Hồng Chí, bất quá chỉ là vị thanh niên lần đầu gặp mặt phía sau nàng một tay bịa ra giả dối mà thôi.
Có thể lấy giả loạn thật, cũng không phải bịa ra một kết cục, mà là tạo ra một phần kết cục có không gian tưởng tượng rất lớn, hơn nữa đơn giản đến mức có thể làm cho người khác tự mình suy đoán kết cục.
Trong kết cục này, nhân vật do Từ Ngôn thủ vai, là một đệ tử tâm tư đơn thuần lại may mắn, chỉ cần hắn diễn không có sơ hở, sẽ không ai có thể nhìn thấu trận cục này.
Trừ phi thi thể của Hồng Chí được xách ra.
Chương Uyển Vân cảm khái, Từ Ngôn thì dưới sự giảng giải thiện ý của đối phương đổi thành thần sắc như có điều suy nghĩ, khi thì bi khổ, khi thì nghi hoặc.
- Không cần suy nghĩ nhiều, có lẽ ngươi sư tôn có thể vượt qua kiếp nạn này. Chương Uyển Vân an ủi một câu, nói:
- Ta cùng ngươi sư tôn người quen biết rất nhiều năm trước, khi đó sư tôn ngươi từng xuất ra nửa tấm trận đồ, cầu ta chỉ điểm, tu vi của hắn so với ta cao hơn, lại khiêm tốn đến mức giống như học sinh học tập, thật sự làm cho người ta kính nể.
Nhớ lại chuyện cũ của cố nhân, Chương Uyển Vân chậm rãi kể lại.
- Ta tỉnh thông trận pháp, không giỏi đánh nhau, thích nhất là một ít trận đồ cổ quái, khi ta nhìn thấy nửa tấm trận đồ của sư tôn ngươi, kinh ngạc như thiên nhân, suốt một năm mới nhìn thấu một hai, trận này cực kỳ huyền ảo, có thể truy tìm được chí bảo trong thiên địa, người khống chế trận này, đã thần du thiên ngoại, nhưng cũng hung hiểm vạn phần, hơi sơ sẩy, một đi không trở về.
Hồi tưởng lại nửa tấm trận đồ năm đó nhìn thấy, Chương Uyển Vân cho tới bây giờ đều tràn ngập rung động, nói:
- Sư tôn ngươi đã từng nói qua, hắn sẽ thử một phen nhập trận, không nghĩ tới hắn quả nhiên vận dụng đại trận, đáng tiếc, trận đồ chỉ có một nửa, nếu như có toàn bộ trận đồ, chỉ sợ sư tôn ngươi cũng sẽ không...
'Sẽ không ngã xuống' mấy chữ này, Chương Uyển Vân không nói rõ, trên gương mặt tú mỹ lại nổi lên vài phần bi ý.
Trong mắt Chương Uyển Vân, cái chết của Hồng Chí hoàn toàn là do mở ra tòa đại trận kỳ dị kia, trận đồ không trọn vẹn còn chưa hoàn toàn phá giải, một khi mạnh mẽ mở ra, sẽ có khả năng rơi vào trong đó, vĩnh viễn cũng không trở về được, mặc dù may mắn trở về, cũng đến lúc sắp chết, không còn lực hồi thiên.
Nghe đối phương kể lại, Từ Ngôn lúc này mới biết chân tướng.
Thì ra vị lão tổ Chương gia Chương Uyển Vân này có giao tình không tệ với Hồng Chí, hơn nữa Chương Uyển Vân tinh thông trận đạo, thích nhất là chuyên nghiên cứu một ít trận đồ, Hồng Chí bởi vậy được Chương Uyển Vân chỉ điểm.
Lấy cảnh giới cao hơn đối phương lễ hiền hạ sĩ, lại xuất ra trận đồ kỳ lạ mà đối phương thích chuyên nghiên cứu, Hồng Chí tự nhiên sẽ được toại nguyện, Từ Ngôn tính toán mục đích chân chính của Hồng Chí năm đó, đối với chương Uyển Vân kể lại có chút không yên lòng.
Trên mặt Chương Uyển Vân chỉ có một tia bi ý, cũng không có vẻ lưu luyến, chứng tỏ nàng cùng Hồng Chí không có quá nhiều liên quan, chỉ là giao tình bằng hữu.
Nhìn Chương Uyển Vân, Từ Ngôn thu hồi suy nghĩ, hiện ra một loại biểu tình khiếp sợ, tự trách:
- Thì ra sư tôn xuất hiện ở Hóa Cảnh là đang thăm dò kỳ trận, trách không được lúc lão nhân gia thoát khốn mệt mỏi như thế, sớm biết như thế, lúc trước không nên để sư tôn truyền tu vi cho ta...
Tự trách đã vô dụng, trong mắt Chương Uyển Vân hiện giờ, Hồng Chí ngã xuống đã thành chuyện tất nhiên.
Chung quy vẫn là bạn cũ, giao tình vẫn còn, Chương Uyển Vân thấy phần tự trách của Từ Ngôn xuất phát từ trong lòng, âm thầm gật gật đầu, trong lòng tự nhủ Hồng Chí ngược lại thu một đệ tử quan môn trọng tình trọng nghĩa.
Do dự một chút, Chương Uyển Vân lấy ra một phần trúc giản cổ xưa, đưa cho Từ Ngôn, nói:
- Xem như là vật về nguyên chủ đi. Sư tôn ngươi năm đó lưu lại nửa tấm trận đồ, hắn không có lấy đi, thủy chung bị ta bảo quản, nếu nhìn thấy đệ tử quan môn của Hồng Chí, nửa tấm trận đồ này truyền cho ngươi là thích hợp, cũng quên đi một chuyện tâm sự của ta.
Đối với phần thu hoạch ngoài ý muốn này, Từ Ngôn cũng không nghĩ tới, lúc tiếp nhận trúc giản kinh ngạc cũng không phải giả vờ, mà là biểu tình chân thật, Chương Uyển Vân nhìn ở trong mắt càng thêm thuận lý thành chương.
- Đa tạ tiền bối!
Từ Ngôn chân thành ôm quyền thi lễ, trận đồ người ta cho không, sao có thể không bái tạ một phen.
Nói xong chữ tạ, Từ Ngôn lại có chút đồng tình với vị Chương gia lão tổ này.
Hồng Chí rõ ràng có cả trận đồ, lại lấy ra nửa tấm ra làm bộ cầu chỉ điểm, không phải là không muốn để cho Chương Uyển Vân nắm giữ Mịch Thiên trận sao, nếu thật sự có nửa tấm trận đồ, lấy cái loại Hóa Thần lão tổ như Hồng Chí, há có thể dễ dàng đi mạo hiểm?
Tâm cơ của Hồng Chí, dùng trên người bạn thân, Chương Uyển Vân còn không biết chút nào, nếu biết vị cố hữu kia của nàng đang lợi dụng nàng mà thôi, không biết vị lão tổ Chương gia này sẽ có cảm nghĩ như thế nào.
Nếu là nửa tấm trận đồ của Hồng Chí, Từ Ngôn sao có thể không cần, sau khi cảm ơn trực tiếp thu lại.
Chương Uyển Vân không nói nhiều, giống như tâm tình không tốt lắm, phất tay mở ra một con đường, ý bảo Từ Ngôn trở về chỗ cũ.
Dọc theo đường đi do Hóa Thần cường giả mở ra, Từ Ngôn trở vê chỗ Chân Vô Danh và Lý Phi Ưng.
- Chương tiền bối tìm ngươi có chuyện gì?
Chân Vô Danh vừa thấy Từ Ngôn trở về, lập tức tò mò hỏi thăm, Lý Phi Ưng ở một bên cũng dựng lỗ tai lên nghe.
- Chương tiền bối hỏi một phen tình hình gần đây của sư tôn ta, thì ra Chương tiền bối cùng sư tôn ta là bạn cũ nhiều năm trước.
Từ Ngôn giải thích đơn giản một phen, cũng không nói chuyện trận đồ.
- Cư nhiên còn có quan hệ như thế, hai vị trưởng bối nếu là cố hữu, vậy Cửu Tinh Đảo cùng Địa Kiếm Tông chúng ta phải thân thiết nhiều lắm mới được, ha ha.
Lý Phi Ưng ha ha, dù sao bằng hữu cũng không ngại nhiều, nhiều bằng hữu nhiều con đường mà, chiến lực của Từ Ngôn hắn rất có cảm xúc, có thể kéo vào quan hệ cùng loại hạng người chiến lực kinh người này, tự nhiên lợi lớn hơn hại.
- Ta cũng không nghĩ tới sư tôn cùng Chương tiền bối là bạn cũ, xem ra ta cùng Cửu Tỉnh Đảo có duyên, đầu tiên là làm quen với Lý đảo chủ, lại gặp Chương tiền bối.
Từ Ngôn nói hai câu, đi tới gần con đường trong góc.
Lúc này sắc mặt Đạo tử tái nhợt như tờ giấy, khí tức yếu ớt, hai tay cùng ngực giống như trong suốt, thoạt nhìn nhìn thấy mà giật mình, ngay cả yêu đan niêm phong trên người Đạo tử cũng thay đổi màu sắc, nhìn kỹ trên đó trải rộng vết nứt.
Liên Đề Yêu Đan vốn có thể giải bách độc, ở trước mặt lưỡng nghi bản nguyên chỉ độc cơ hồ vô dụng, có thể thấy được bản nguyên chỉ độc đáng sợ.
Lần thứ hai lấy ra một quả Linh Lung quả cho Đạo tử ăn, thấy đối phương hiện lên một chút sinh cơ, Từ Ngôn khóa chặt mi đầu.
Ngay cả Yêu Đan cộng thêm Linh Đan của Chương Uyển Vân cũng rất khó giảm bớt độc lực trùng kích tâm mạch, đối với sự tồn tại của bản nguyên chi độc, Từ Ngôn càng thêm kinh hãi, nhưng lại có chút khó hiểu, bởi vì hắn từng ở trong Bình Trung giới tay không hái bản nguyên mộc độc.
Cảm giác được trên người đạo tử lưỡng nghi bản nguyên chi độc đáng sợ, Từ Ngôn có thể kết luận nếu như mình trúng lưỡng nghi bản nguyên chỉ độc, tuyệt đối sẽ không tốt hơn so với Đạo tử bao nhiêu.
Chẳng lẽ Bản nguyên mộc độc của Tình Châu Giới là giả?
Chênh lệch giữa hai giới, không thua gì đáy giếng cùng bầu trời, bản nguyên Mộc Độc của Tình Châu giới thật có khả năng không tính là lực lượng bổn nguyên.
Nghĩ tới đây, Từ Ngôn cũng thoải mái, ngược lại dùng linh thức quan sát nửa tấm trận đồ vừa rồi đạt được.