Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1275 - Chương 1275: Đừng Bao Giờ Chết

Chương 1275: Đừng bao giờ chết Chương 1275: Đừng bao giờ chếtChương 1275: Đừng bao giờ chết

Sự tồn tại của Mịch Thiên Trận, liên quan đến Thiên Linh Bảo.

Lúc ở Tam Tài điện, Từ Ngôn không nhìn thấy trận đồ, trên người Hồng Chí càng không có trận đồ, vốn tưởng rằng trận đồ của Mịch Thiên Trận cứ như vậy thất truyền, không nghĩ tới trong tay Chương Uyển Vân lại chiếm được nửa tấm.

Từ khi lao ra khỏi Bình Trung giới, Từ Ngôn cũng không về được, hắn đã thử qua nhiều lần, ngay cả bình sứ cũng không thể câu thông, nói gì về Tình Châu.

Mà Mịch Thiên Trận tồn tại, để cho Từ Ngôn thấy được một phần hy vọng.

Một hy vọng có thể giao tiếp với giới hạn trong bình.

Mặc dù chỉ có nửa tấm trận đồ, mặc dù thần hồn xuất khiếu quá mức hung hiểm, tóm lại là một tia có thể hy vọng.

Thu lại trận đồ, Từ Ngôn không biết vì sao nhớ tới quan tài bằng đồng chôn ở sâu trong lòng đất Địa Kiếm Tông.

- Hồng Chí sẽ không vứt bỏ trận đồ chân chính, nửa tấm trận đồ còn lại, sẽ bị hắn giấu ở nơi nào, Đằng Vân Sơn, quan tài bằng đồng...

Từ Ngôn ở trong lòng lẩm bẩm, sinh ra một suy đoán quái dị, quan tài bằng đồng sâu trong nghĩa trang Địa Kiếm Tông, có thể là do Hồng Chí để lại.

- Trong quan tài bằng đồng, rốt cuộc có cái gì?

Đem tâm thần yên lặng, vứt bỏ tạp niệm, vận chuyển Nguyên Anh tâm pháp, Nguyên Thần quy vào Tử Phủ.

Trong Địa Kiếm tông nhất định còn cất giấu bí ẩn không ai biết, tông môn khổng lồ hơn một ngàn năm, làm sao có thể đơn giản, Từ Ngôn không muốn thăm dò chuyện quan tài bằng đồng, ít nhất trước khi cứu sư huynh cùng Vương Khải Hà Điền, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Thần quy Tử Phủ, chủ Nguyên Anh chậm rãi mở hai mắt ra.

Trên Tử Phủ sơn, ba đạo nguyên anh có thế đứng vững, trên đỉnh núi lơ lửng, mỗi một đạo nguyên anh đều tản ra linh lực ba động bàng bạc, nguyên anh thứ hai và thứ ba đã vô cùng ngưng thật, cơ hồ không khác gì chủ nguyên anh.

Ở giữa ba nguyên anh có một đoàn vầng sáng vô hình đang dần hình thành, lúc sáng lúc tối, vô cùng mờ ám, chỉ có từ Ngôn vị chủ nhân Tử Phủ này mới có thể cảm giác được sự tồn tại của vầng sáng.

Tam anh tụ thần, thân quang chợt hiện ra.

Muốn phá vào Hóa Thần Cảnh, cần tam anh hội tụ, một lần nữa quy về một thể, từ đó hình thành tử phủ thần quang, đến lúc đó có thể Hóa Thần đại thành, đạt được lực lượng càng tăng cường hoành.

Từ Ngôn đã là Nguyên Anh đỉnh phong, khoảng cách hóa thần nhìn như không xa, trên thực tế còn có một đoạn đường rất dài để đi.

Vầng sáng ảm đạm giữa tam anh báo hiệu khoảng cách hóa thần còn sớm, trên thế gian, tu sĩ Nguyên Anh rất nhiều, nhưng Hóa Thần chung quy cũng không có bao nhiêu, loại thiên kiêu như Chân Vô Danh, nhiều năm trước cũng đã là Nguyên Anh đỉnh phong, vẫn như cũ không nắm chắc đột phá Hóa Thần.

Muốn trở thành Hóa Thần, không chỉ muốn tu vi tích lũy, còn cần cực phẩm linh đan phụ trợ, cộng thêm kinh nghiệm bản thân cùng linh lực tỉnh thuần mới có thể có cơ hội phá cảnh thành công.

Trở thành Hóa Thần, là giấc mơ của tất cả Nguyên Anh, Từ Ngôn cũng không ngoại lệ.

Một bên khát vọng trở nên mạnh mẽ hơn, một bên còn phải thừa nhận đủ loại phiền toái, Nguyên Anh của Từ Ngôn ở Tử Phủ sơn hiện ra một tia cười khổ, tự nhủ:

- Xem ra Chân Võ giới không hoan nghênh ta, luôn phiền toái không ngừng, lần này còn thiếu Đạo tử một phần nhân tình to bằng trời, không biết có thể trả lại được hay không...

Bên trong Tử Phủ thì thâm, người ngoài tự nhiên không nghe được, Từ Ngôn nói xong, bỗng nhiên nâng ánh mắt lên, nhìn về phía bình sứ nhỏ xinh phiêu phù phía trên ba nguyên anh. Bình sứ ẩn chứa Tình Châu giới, cũng giống như năm đó không bắt mắt chút nào, cành khô trên đó giống như lại gầy đi vài phần.

- Không phải là giấu bình sứ ở Tử Phủ, có nhược điểm gì chứ?

Từ Ngôn trầm ngâm, thần sắc biến ảo bất định, tự nhủ:

- Trong bình sứ có Giới Tình Châu, hàng tỷ sinh linh ngược lại không có gì, bất quá Khương Đại Xuyên nếu như không chết, chẳng phải là hắn cũng ở trong bình, mà bình trong Tử Phủ ta, cứ như vậy, có thể vận mệnh của hắn đều tính trên đầu ta hay không?

Nghĩ tới đây, Từ Ngôn sợ hãi cả kinh.

Suy đoán này của hắn chẳng qua chỉ là tùy ý suy nghĩ mà thôi, nhưng ngẫm lại, cũng không phải không có khả năng, vừa nghĩ tới Khương Đại Xuyên xui xẻo uống nước lạnh cũng có thể gayz răng, Từ Ngôn đã cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Khương Đại Xuyên không tính là cái gì, trăm năm không thấy, cho dù tên kia thiên phú đủ, nhiều nhất là cảnh giới Thân Văn, đặt ở Chân Võ giới sẽ không sai biệt lắm cùng Nguyên Anh tâm thường.

Khương Đại Xuyên đối với Từ Ngôn hôm nay mà nói, không cần lo lắng, nhưng xui xẻo trên đỉnh đầu Khương Đại Xuyên thật sự quá đáng sợ, về sau vẫn là lưu bình sứ lại ở Thiên Cơ phủ là tốt rồi.

Vật liệu trân quý hơn nữa, nếu như có khả năng mang đến xui xẻo vô cùng, ai còn dám bỏ vào trong túi, dù sao Thiên Cơ phủ cũng bảo hiểm như nhau, nếu như ngay cả Thiên Cơ phủ cũng không giữ được, Từ Ngôn chỉ sợ cũng không giữ được tử phủ không gian.

Hạ quyết tâm, Từ Ngôn lúc này mới thở dài một hơi.

- Khương Đại Xuyên tên kia tuy rằng xui xẻo liên tục, mạng của hắn ngược lại đủ cứng rắn, hơn trăm năm mà thôi, hẳn là không chết được, không chừng thật có thể tu thành thần văn, nếu như hắn có thể phá vỡ thiên địa Tình Châu đến Chân Võ giới...

Vừa suy nghĩ Khương Đại Xuyên thân mang vận xui kinh thiên đi tới Chân Võ giới nhất định sẽ diễu võ dương oai, lông mày Từ Ngôn nhướng lên vài cái, hắn thật sự nghĩ không ra vị quỷ quái kia đứng giữa phiến thiên địa chân chính này, nếu như còn có thể tiếp tục xui xẻo mà nói, Khương Đại Xuyên phải sụp đổ đến mức nào.

Lắc đầu, không nghĩ nhiều đến cố nhân Bình Trung Giới, bởi vì Từ Ngôn biết, đến Hiên Viên đảo không cần hai ngày, mà một khi nhớ lại, thời gian hai ngày, không chừng sẽ không đủ.

Bình Trung Giới không chỉ có Khương Đại Xuyên, còn có Tam tỷ của hắn, còn có tu sĩ Tiền Tiền Tông Thiên Quỷ Tông, còn có Sở Linh Nhi, còn có rất nhiều chuyện cũ.

Nhẹ giọng thở dài, bỏ qua quá khứ.

Từ Ngôn vốn không phải là người thích hồi ức, hắn thích hơn, là nhìn về phía trước, mà không phải nhìn lại.

Nâng tay gọi bình sứ tới, Từ Ngôn cảm giác được khí tức ảm đạm trên cành cây khô, lại mở ra Thiên Cơ phủ, lục lọi tìm ra rất nhiều linh thảo thuộc họ mộc, chất đống dưới cành khô.

Ác chiến liên tiếp với Phản Kiếm Minh, tuy rằng mỗi một lần đều tuyệt hiểm, hơi sơ suất, ngay cả Từ Ngôn cũng phải lâm vào nơi vạn kiếp bất phục, nhưng sau ác chiến, cũng có chỗ tốt kinh người.

Tiêu diệt phái Vô Tướng, lại giết sạch cao thủ Lưỡng Nghi phái, chiến lợi phẩm từ Từ Ngôn có thể nói là kinh người, túi đựng đồ của Nguyên Anh cao thủ thì có gần trăm cái, túi đựng vật của tu sĩ Kim Đan thì càng đếm không xuể.

Tìm ra số lượng lớn Mộc linh thảo từ trong chiến lợi phẩm, Từ Ngôn thử khôi phục linh khí cho cành khô.

Hơn trăm loại mộc linh thảo, thời gian ăn cơm, tất cả đều bị cành khô hấp thu, một chút cũng không còn, bất quá khí tức của cành khô vẫn như cũ một chút cũng không thay đổi, tựa như vật chết, nếu không phải lá trên cùng có tia màu xanh lục, bất cứ ai cũng sẽ cho rằng đây là một nhánh cây đã sớm héo rũ.

- Xem ra Mộc Linh Thảo tâm thường không có tác dụng gì, chỉ có thu thập bản nguyên Mộc Linh mới được, tiểu đầu gỗ, ngươi có được không?

Từ Ngôn nhẹ giọng hỏi, cành khô không hề im hơi lặng tiếng, không biết qua bao lâu, một mảnh lá xanh duy nhất hơi lay động một chút. Âm thầm, Từ Ngôn giống như nghe được tiếng cười yếu ớt của cô gái, hồn nhiên như một đứa trẻ.

- Ngàn vạn lần đừng chết, ngàn vạn lần đừng chết nha...

Từ Ngôn nâng bình sứ, cẩn thận cảm giác cành cây khô, lo lắng nói:

- Chờ cứu sư huynh bọn họ, ta sẽ tìm được đủ linh thảo mộc bản nguyên, nhất định để cho ngươi sống lại!

Sự tồn tại của tiểu đầu gõ, đối với Từ Ngôn mà nói cũng giống như người nhà của mình.

Năm đó thủ hộ ở Thông Thiên Hà, lao ra Bình Trung giới tương trợ, sau khi đến Vãng Sinh động phá vỡ thiên địa cấm chế, nếu không phải bổn nguyên lực của tiểu đầu gõ, Từ Ngôn tuyệt đối chống đỡ không nổi.

Có thể nói, không có tiểu đầu gỗ tồn tại, Từ Ngôn đã chết đã lâu.

Cho đến bây giờ, Từ Ngôn cũng không rõ vì sao tiểu đầu gỗ có thể tương trợ vô điều kiện đối với mình như thế, thậm chí không tiếc vận dụng bổn nguyên lực lượng, không sợ chính nàng biến mất, loại tình cảm này chỉ có người nhà mới có thể làm được, cho nên Từ Ngôn xem tiểu đầu gỗ trở thành người nhà của mình, một ngày nào đó, hắn sẽ để cho nữ hài như muội muội kia, một lần nữa xuất hiện trong thiên địa.

Thời gian vội vàng, trong nháy mắt.

Bên ngoài, phía trước Lam Linh Thủy Mẫu, một hòn đảo khổng lồ hình trăng tròn dần dần xuất hiện đường viền, không đến hai ngày, Hiên Viên đảo, đã đến.
Bình Luận (0)
Comment