Chương 1277: Đan thánh ích kỷ
Chương 1277: Đan thánh ích kỷChương 1277: Đan thánh ích kỷ
Hiên Viên Bằng nhìn ra mục đích của Chương Uyển Vân, cười cười không nói nhiều, đưa mấy người đến một khu dân cư nằm trên đảo.
Hiên Viên đảo thật lớn, bên trong trải rộng đình đài điện, nếu không phải mây đen dày đặc, có thể nói là thế ngoại đào nguyên.
Đáng tiếc giữa không trung lôi đình không ngừng, cuồng phong trên đảo không ngừng, loại thiên tượng ác liệt này nếu như ở lâu, nhất định phải nghẹn ra bệnh.
Hiên Viên đảo kỳ dị, cổ tu Hiên Viên thế gia thần bí, mặc cho tin đồn bên ngoài như thế nào, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể suy nghĩ Hiên Viên gia hiếu đấu cư nhiên sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy.
- Ta biết vì sao người của Hiên Viên gia hiếu đấu.
Bên tai Từ Ngôn vang lên truyền âm đắc ý của Chân Vô Danh.
- Nhất định là tu sĩ nhà bọn họ quanh năm tu luyện trên đảo âm u dày đặc, luôn sinh hoạt trong khí hậu ác liệt này, ai cũng sẽ trở nên tức giận càng lúc càng lớn, cho nên Hiên Viên gia bọn họ cũng càng ngày càng hiếu đấu.
Nghe Chân Vô Danh tự cho là đúng suy đoán, Từ Ngôn đi vào sân, bước vào đại điện.
Đoàn người đi tới một tòa điện cao lớn có thể nói là tao nhã, chỗ ngồi ở đây có hương có sắc, bình phong khổng lồ vẽ thúy trúc, trong ngoài đình viện trải rộng hoa cỏ, hơn nữa phối hợp đan xen.
Vừa nhìn đã biết là tỉ mỉ cắt tỉa, hơn nữa tốn tâm tư bồi dưỡng.
Dưới mái hiên tích tắc rơi xuống mưa, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy tỳ nữ cúi đầu đi qua, những tỳ nữ này được huấn luyện kỹ càng, đi đường đều không nhanh không chậm.
Đủ loại thủ đoạn, thể hiện phong phạm của đại gia tộc, nếu như Hiên Viên đảo không có tu tiên giả, cũng sẽ là một gia tộc có thể nói là khổng lồ. Vào được đại điện, lập tức nghe được âm thanh nói đùa, đã có khách đến trước.
Ngồi ở sâu trong đại điện có hai người, một vị là lão bào tóc bạc tinh thân sáng láng, một vị khác là trung niên nam tử một thân cẩm bào, hai người này nói chuyện vui vẻ, đang thưởng trà luận đạo.
- Ta coi là ai, thì ra là Chương gia lão tổ.
Nam tử áo gấm nhìn người tới, mỉm cười nói:
- Ngồi đi, vừa hay Đan thánh đại sư cũng ở đây, nói vậy Chương gia lão tổ là vì cứu người mà đến.
- Gặp qua đảo chủ, ra mắt Đan Thánh đại sư.
Đối mặt với đảo chủ Hiên Viên đảo, Chương Uyển Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí thế Hóa Thần cường giả cũng sẽ không dễ dàng biến hóa.
Chương Uyển Vân vẻn vẹn chỉ ôm quyền chắp tay là được, bởi vì nàng và đối phương đều là cùng giai, đều là cảnh giới Hóa Thần, mặc dù danh khí không bằng người ta, cũng không cần làm lễ bái kiến, bất quá Từ Ngôn cùng Chân Vô Danh thì không được, lấy tu vi Nguyên Anh, ở trước mặt Hóa Thần nếu vênh vênh khí phách, chẳng phải là khiêu khích sao.
Tính cả Lý Phi Ưng, ba người khom người thi lễ, miệng gọi là đảo chủ.
Trung niên nam tử mặc cẩm bào, chính là đảo chủ Hiên Viên đảo, cũng là gia chủ đương đại của Hiên Viên gia, có tu vi Hóa Thần đỉnh phong, xếp thứ năm trên Bách Thần Bảng - Hiên Viên Hạo Thiên.
Lão già tóc bạc đối diện Hiên Viên Hạo Thiên, chính là Đan Thánh của Huyễn Nguyệt cung, Mạc Hoa Đà.
Hai vị cao thủ top mười Bách Thần Bảng đứng trước mặt, Lý Phi Ưng lúc này ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, mặc dù Chân Vô Danh cũng cảm thấy tâm thần chấn động, không chỉ danh vọng của đối phương kinh người, hai vị Hóa Thần đỉnh phong vô tình tản mát ra uy áp cũng sẽ làm cho tu sĩ Nguyên Anh cảm thấy sợ hãi.
Trong lúc đàm tiếu có thể chấn nhiếp Nguyên Anh, đây chính là sự đáng sợ cùng cường đại của Hóa Thần đỉnh phong.
Tu sĩ Nguyên Anh chấn động, Chương Uyển Vân thì ứng đối khéo léo, sau khi gặp qua mấy vị đồng đạo, đi thẳng vào vấn đề nói tên của Đạo tử cùng với độc của Lưỡng Nghi chi nguyên trong người.
- Xem ra thế cục Tây Châu Vực sắp bắt đầu thay đổi.
Nghe được Lưỡng Nghi phái ở Hắc Thủy Đảo bày ra cạm bấy kinh thiên, Hiên Viên Hạo Thiên nhíu nhíu mày, như có điều suy nghĩ nói.
- Tây Châu vực mưa gió phiêu diêu nhiều năm, cũng nên trận bão táp tiếp theo, nơi mục nát, không phá làm sao có thể đứng sau, Kiếm Vương điện cùng Phản Kiếm Minh sớm muộn gì cũng có một trận chiến, xem bản lĩnh của mỗi người bọn họ.
Đan Thánh quét mắt nhìn đạo tử, sâu trong đáy mắt hơi lắc lư một chút, một tia thần thái cổ quái rất nhanh ẩn xuống.
Nói về thế cục Tây Châu Vực, hai vị Hóa Thần cường giả này cũng không tránh khỏi đám người Từ Ngôn, có lẽ trong mắt Hiên Viên Hạo Thiên và Mạc Hoa Đà, tu sĩ Nguyên Anh thật sự nhỏ bé đến mức không cần phải cố ý phòng bị.
- Phản Kiếm Minh đưa tay đến Bách Đảo chúng ta, không ngoài muốn khống chế tu vi của Bách Đảo Tán bán mạng, chuyện Bách Đảo chúng ta, do người của Bách Đảo chúng ta giải quyết, bất quá Đạo tử tồn tại, liên quan đến uy nghiêm của Đạo phủ, nếu Đạo tử bị độc sát, chỉ sợ không tiện giải thích với Đạo phủ.
Chương Uyển Vân đã nói rõ Lưỡng Nghi bản nguyên chi độc trong thân của Đạo tử, bất quá hai vị đảo chủ cùng Đan Thánh nhân ta không chút đề cập đến việc này, mà là đàm luận về thế cục Tây Châu vực, rõ ràng có dụng ý bỏ lại Đạo tử một bên mặc kệ ở bên trong, vì thế Chương Uyển Vân lần thứ hai đưa ra chuyện đạo tử trúng độc.
- Không dễ giải thích, chỉ sợ là Cửu Tỉnh Đảo các ngươi đi.
Đan thánh Mạc Hoa Đà vốn không quá coi trọng Chương Uyển Vân là Hóa Thần sơ kỳ, đối phương vừa nói như thế, rõ ràng muốn lấy cái mũ lớn Đạo phủ áp chế Đan Thánh là hắn.
- Đan Thánh nói lời này sai rồi, Đạo tử mấy năm gần đây đích xác ở lại Cửu Tinh Đảo ta, thế nhưng lưỡng nghi bản nguyên chi độc trong thân thể Đạo tử, là do lão tổ phái Lưỡng Nghi - Ngu Thiên Kiều gây ra, ta kính Đạo tử lòng mang thương sinh, không ngại xa vạn dặm đến đây cầu dược, mong Đan thánh có thể thi triển viện thủ, giúp đạo tử giải độc, nếu có thể bảo trụ Đạo tử bình an, Cửu Tình Đảo cùng Đạo phủ đều sẽ vô cùng cảm kích.
Chương Uyển Vân nói thập phần thành khẩn, lấy thân phận địa vị của nàng, coi như lễ ngộ có thừa, đủ tôn trọng đối phương rồi.
Dù sao Đan Thánh địa vị cao hơn nữa cũng là tu vi Hóa Thần, Chương Uyển Vân cũng không thể thấp giọng hạ khí đi cầu xin, hơn nữa nội tình Cửu Tinh đảo không thua gì Hiên Viên đảo, vô luận ở trước mặt Hiên Viên Hạo Thiên hay là ở trước mặt Đan Thánh, Chương Uyển Vân cũng không cần tự hạ thân phận.
Chương Uyển Vân suy nghĩ không sai, cách làm cùng cách nói cũng không sai, bất quá nàng sai ở không biết tính tình của đan thánh Mạc Hoa Đà người này, hoặc là nói, nàng căn bản không ngờ được Đan Thánh có thể nói có tâm cơ đáng sợ.
Nghe Chương Uyển Vân nói xong, Từ Ngôn đã biết lần này tới Hiên Viên đảo chỉ sợ sẽ không thuận lợi, bởi vì hắn nhìn thấy trong mắt vị Đan Thánh kia lộ ra vẻ khinh bỉ không chút che dấu.
- Đạo tử gì, bất quá chỉ là tiểu bối Nguyên Anh mà thôi, nếu ngươi kính Đạo tử lòng mang thương sinh, có thể dùng Nguyên Thần của ngươi hóa thành bổn nguyên lực lượng đi cứu hắn, đừng nói hóa thần không cứu được Nguyên Anh, đó là ngươi không dùng toàn lực.
Mạc Hoa Đà không mặn không nhạt hừ một tiếng, nói:
- Một tiểu bối Nguyên Anh, cho dù hắn tâm mang thương sinh, tâm địa Bồ Tát, có liên quan gì đến ta?
Vị Đan Thánh này lộ ra vẻ mặt không vui, chỉ thiếu nói những lời như Đạo tử căn bản không có tư cách để cho Mạc Hoa Đà hắn xuất thủ.
Không hiểu biết rõ vê Đan Thánh để cho Chương Uyển Vân chịu thiệt thòi, người ta không muốn hỗ trợ không nói, còn chế nhạo nàng một trận, dù sao cũng là tu vi Hóa Thần, tính tình tốt hơn nữa, bị người ta khinh bỉ trước mặt, đổi lại là ai cũng sẽ không thoải mái.
Hơn nữa câu ngươi không dùng toàn lực kia của Mạc Hoa Đà, chỉ Chương Uyển Vân có thể cứu Đạo tử, tuy rằng là sự thật, nhưng cái giá phải trả không ai có thể chịu đựng được.
Trừ phi Chương Uyển Vân không tiếc cái mạng này của mình, dùng toàn bộ tu vi cùng Nguyên Thần hóa thành một tia bổn nguyên lực, mới có cơ hội khu trừ lưỡng nghi bổn nguyên chỉ độc trong người Đạo tử.
Nguyên Thần Hóa bản nguyên loại hành động này, không nói thành công hay không, một khi vận dụng, Chương Uyển Vân cũng đừng nghĩ còn sống, nàng sẽ cứ như vậy ngã xuống.
Đan Thánh không chỉ chế nhạo Chương Uyển Vân một phen, còn chỉ cho nàng một con đường, một con đường lấy mạng đổi mạng không trở về.
Không ai sẽ dùng hành động đổi mạng, cho nên Đan Thánh rõ ràng là đang từ chối hỗ trợ, hiện tại mặc cho ai cũng có thể nhìn ra được, Đan Thánh Mạc Hoa Đà người này, không chỉ không dễ nói chuyện, còn vô cùng ích kỷ tự đại.