Chương 1283: Đấu Tiên Đài (hạ)
Chương 1283: Đấu Tiên Đài (hạ)Chương 1283: Đấu Tiên Đài (hạ)
- Đừng đi bừa bãi! Sẽ chết người đó.
Chân Vô Danh thiếu chút nữa ba hồn xuất khiếu, vội vàng quát.
Pháp quyết của Kiếm Nhãn đã bị hắn thúc dục, muốn chết nhất chính là Tán Tiên kiếm ý hội tụ bên ngoài thân, Chân Vô Danh lấy tu vi cao thâm hóa kiếm của bản thân, dùng kiếm ý của mình ngạnh vác Tán Tiên kiếm ý, một khi xuất hiện ngoài ý muốn, Tán Tiên kiếm ý so với toàn bộ Đấu Tiên Đài thì chỉ là một sợi, nhưng cũng đủ để dễ dàng đánh chết hai vị Nguyên Anh đỉnh phong.
Vốn tưởng rằng hiện tại cùng Từ Ngôn tính toán tương liên, Chân Vô Danh tự chủ trương mượn kiếm ý tu luyện, hắn không nói trước cho Từ Ngôn biết, là tính toán đến tiên trảm hậu tấu.
Dù sao ta cũng đã bắt đầu tu luyện, không còn đường lui, trừ phi cùng nhau đồng quy vu tận, nếu không Từ Ngôn ngươi phải thành thành thật thật thay ta hộ pháp.
Đây là suy nghĩ chân thật của Chân Vô Danh, nhưng hắn không nghĩ tới Từ Ngôn còn dám đi lại, dẫn tới kinh lôi, hơn nữa kiếm trận đều tan, lại thêm một đạo kinh lôi, lấy trạng thái hiện tại của Chân Vô Danh căn bản không có khí lực ngăn cản.
Đến lúc đó hắn thật sự tan thành tro bụi.
- Từ Ngôn! Ngươi muốn chết! Ta bất quá nhân cơ hội tu luyện Kiếm Nhãn, căn bản không cần bao lâu!
Chân Vô Danh kinh hãi quát.
- Tu luyện kiếm nhãn? Ngươi sớm nói đi, ta nào biết Vô Danh huynh muốn làm gì, kiếm ý lôi đình trên Đấu Tiên Đài thật sự đáng sợ, bây giờ ta chỉ có thể nghe thấy âm thanh của Vô Danh huynh, nhìn không thấy người của Vô Danh huynh ở nơi nào.
Trong lúc nói chuyện, Từ Ngôn dừng bước, hai tay liên tục điểm, từng đạo linh lực bị phát ra, kiếm trận đang muốn vỡ tan lại một lần nữa khôi phục thành bộ dáng bậc thang. - Nhìn không thấy?
Chân Vô Danh thiếu chút nữa bị chọc tức đến hộc máu, tức giận nói:
- Ngươi mù à, ta đều có thể nhìn thấy, ngươi nhìn không thấy?
- Còn chưa nói, Vô Danh huynh hình như nói đúng rồi.
Từ Ngôn nhíu mày nhìn bốn phía, trong mắt vô thần, mờ mịt nói:
- Ta hình như thật sự nhìn không thấy, nhất định là do Đấu Tiên Đài này gây ra, lần này hỏng rồi, nếu ta không nhìn thấy, không thể khống chế được kiếm trận, không phân biệt được phương hướng, không giúp được Đạo tử, cái này như thế nào cho tốt đây, mẹ kiếp! Bây giờ ta thậm chí đang ở đâu cũng không biết, Vô Danh huynh ngươi ở đâu, ta tới tìm ngươi.
Vừa nói, Từ Ngôn giống như mù lòa nhấc chân muốn cất bước.
- Đừng nhúc nhích!
Chân Vô Danh bây giờ sắc mặt tái xanh, sau khi quát to Từ Ngôn đừng tiến lên thêm, theo lý do của người ta nói:
- Ta ở ngay đây, nếu ngươi không nhìn thấy, có thể đừng cất bước lung tung hay không?
- Không thể, nếu ta không nhìn thấy, sẽ nóng nảy, ta nóng nảy sẽ muốn đi lại lung tung, Vô Danh huynh ta nghe thấy âm thanh ngươi ở gần đó, ta tới tìm ngươi.
Từ Ngôn nói xong tới tìm ngươi, cước bộ rõ ràng di chuyển đến nơi khác, căn bản không sát cánh với Chân Vô Danh.
- Được rồi! Ta có phương pháp kiếm nhãn, người mù đều có thể tu luyện!
Chân Vô Danh xem như biết dụng ý của Từ Ngôn, lệch mũi nói:
- Đưa pháp môn tu luyện của Kiếm Nhãn cho ngươi, ngươi có thể đừng lộn xộn hay không, chờ ta tu luyện một phen chúng ta liên đi.
- Yên tâm, nhất định không loạn động.
Từ Ngôn cười hắc hắc, đưa tay hướng về phía Chân Vô Danh, chuẩn bị tiếp nhận pháp môn tu luyện kiếm nhãn.
Người ta căn bản cố ý, Chân Vô Danh không còn biện pháp, vẻ mặt đau khổ lấy ra một phần ngọc giản giao cho Từ Ngôn, dặn dò:
- Ngươi nói cướp cũng tốt, nhặt cũng được, tóm lại đừng nói ta cho ngươi, nói ta cũng không thừa nhận.
Một trong tuyệt học của Kiếm Vương Điện, kỳ công kiếm nhãn được thôi diễn ra từ Ma Kiếm chi pháp, tuyệt không phải tu sĩ tầm thường đều có thể tu luyện, mặc dù là môn nhân tam đại tông môn, không có thiên phú cùng tu vi cao tuyệt, cũng đừng hòng đạt được phần pháp môn này.
Chân Vô Danh đưa ra pháp môn kiếm nhãn tương đối thống khoái, theo hắn thấy dù sao lấy tu vi thiên phú của Từ Ngôn, nếu thật sự muốn, sau này đến Kiếm Vương điện cũng có thể thu hoạch được.
Thật ra Từ Ngôn cũng có khổ tâm.
Nếu thật sự là môn nhân của Địa Kiếm tông, hắn không cần kiếm nhãn của Chân Vô Danh, quan trọng là, Từ Ngôn căn bản cũng không phải người của Địa Kiếm tông, luyện chế đại trưởng lão thành khôi lỗi luyện hồn đại nghịch bất đạo, thật muốn tiết lộ tin tức, không trở thành mục tiêu đuổi giết của Địa Kiếm Tông cũng khó, càng đừng nói đến có được truyền thừa cái gì từ Kiếm Vương điện, trong Kiếm Vương điện còn có Thân Đồ Liên Thành đáng sợ hơn.
- Thiên tỉnh địa mục, Hoàn Vũ bát phương, lấy mắt hóa kiếm, nhìn thấu U Minh, kiếm đạo thật cổ quái, cư nhiên tu ra kiếm ý ở trong mắt.
Đạt được phương pháp kiếm nhãn, Từ Ngôn yên lặng quan sát một phen, phát giác kiếm đạo cao thâm như thế thật sự có thể nói là huyền ảo, một khi tu ra kiếm nhãn, có thể lấy kiếm ý làm đôi mắt, không chỉ có thể nhìn thấu các loại trận pháp ảo thuật, còn có nhìn ra quỷ linh tinh quái kỳ hiệu, nếu có thể tu luyện đại thành, toàn lực thúc dục có thể hình thành kiếm ý huyễn cảnh khốn sát cường địch.
Một phần kỳ môn công pháp dung nhập kiếm đạo và đồng thuật với nhau, nười sáng chế ra pháp môn này, chỉ có thể lấy kỳ tài mà xưng. - Đây chính là kiếm nhãn mà Ma Kiếm chỉ pháp diễn hóa ra, kỳ công như thế đều phi thường huyền ảo, Ma Kiếm chỉ pháp chân chính kia đến tột cùng sẽ kỳ dị đến mức nào...
Ghi nhớ pháp môn kiếm nhãn, Từ Ngôn vững chắc kiếm trận, cùng Chân Vô Danh khoanh chân mà ngồi, Chân Vô Danh đang mạnh mẽ tu luyện kiếm nhãn, Từ Ngôn thì bắt đầu cảm giác được kiếm ý khắp nơi xung quanh.
Linh thức như nước, vô hình vô chất, lại có thể cảm giác được bụi bặm nhỏ, đối với cảm giác kiếm ý loại vật vô hình này, ngược lại kém vài phần.
Cảm giác được một lúc lâu, Từ Ngôn càng trở nên kinh ngạc.
Nếu như nói Tán Tiên kiếm ý có chỗ gì đặc biệt, đó chính là rất sắc bén!
Cự kiếm sắc bén giống như chém tới trước mặt.
Hơn nữa trong kiếm ý còn tràn ngập một loại ngạo nghễ, những kiếm ý này không thích an ổn, thích dung nhập vào trong kinh lôi càng thêm xao động, tứ tán lưu lạc, khắp nơi tìm kiếm đối thủ chân chính.
- Trong kiếm ý tràn ngập ý chí chiến đấu, Đấu Tiên quả nhiên là một cuồng nhân đấu chiến.
Từ Ngôn âm thầm tán thưởng, tổ tiên Hiên Viên gia đích xác không tâm thường.
Cảm khái kiếm ý đấu tiên, Từ Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Khung.
Xuyên thấu qua mây đen, từng đạo kinh lôi như bàn long đang ấp ủ trên cao, không biết từ khi nào sẽ rơi xuống.
- Không đi cũng sẽ có kinh lôi?
Từ Ngôn có chút ngoài ý muốn, theo lý thuyết Đấu Tiên đài loại thiên tượng này là do tán tiên kiếm ý dẫn động mây đen trong hải vực gây ra, người bên ngoài tiếp cận sẽ dẫn đến biến hóa, nhưng chỉ cần bất động, theo lý thuyết hẳn là không có kinh lôi mới đúng.
Trên bầu trời chỉ có lôi quang hội tụ, tạm thời không có dấu hiệu rơi xuống, Từ Ngôn nhíu nhíu mày, phóng ra ba đạo luyện hồn quan sát bốn phía. Nhớ lại phương thức tu luyện Kiếm Nhãn phương pháp, Từ Ngôn thử vận chuyển pháp môn kiếm nhãn, mặc dù trong thời gian ngắn không cách nào tu thành, có thể mượn kiếm ý Đấu Tiên đài cũng có chỗ tốt nhất định.
Chân Vô Danh không tiếc đắc tội Từ Ngôn hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội, Từ Ngôn sao có thể không biết Tán Tiên kiếm ý nơi này không chỉ cường đại nguy hiểm, còn thập phần trân quý, lấy thiên phú của hắn, cảm ngộ một phen tuyệt đối không có chỗ xấu.
Lấy Luyện Hồn thủ hộ, Từ Ngôn cũng bắt đầu tu luyện.
Bốn phía càng thêm yên tĩnh, tất cả cuồng phong đều bị chắn ở bên ngoài kiếm trận, hai người ngồi xếp bằng trong kiếm trận, giống như đang ở trung tâm vòng xoáy phong bạo, nhìn như an toàn, trên thực tế có thể nói là tuyệt hiểm.
Trên tiểu đảo, trong giông bão, hai thân ảnh không nhúc nhích, mỗi người chìm vào cảnh giới tu luyện, có thể tu luyện hiểm trở như thế, không biết hai người này là thiên tài hay đứa ngốc.
Có lẽ đôi khi thiên tài và kẻ ngốc về cơ bản không có gì khác nhau.
Tí tách, tí tách. .
Từng giọt mưa rơi xuống, trong mây đen ngoại trừ lôi long ra, còn có mưa to, rất nhanh, mưa to trút xuống.
Một đôi giày vải thêu mây, xuất hiện trong mưa lớn, từng bước một, đi về phía kiếm trận.