Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1284 - Chương 1284: Tay Ăn Chơi

Chương 1284: Tay ăn chơi Chương 1284: Tay ăn chơiChương 1284: Tay ăn chơi

Hiên Viên đảo, bãi biển.

Nhìn Từ Ngôn cùng Chân Vô Danh leo lên Đấu Tiên đài, cuối cùng biến mất giữa bão táp mây đen, sắc mặt Hiên Viên Hạo Thiên thủy chung không tốt lắm.

Đan Thánh mượn đao giết người là một, chân chính làm cho hắn không thích, là Đấu Tiên đài đang nhốt Hiên Viên Tuyết, một đứa trẻ làm cho hắn chán ghét thậm chí căm hận nhất.

- Vô tri không đáng sợ, đáng sợ chính là vô tri còn không sợ.

Mạc Hoa Đà đứng ở trên bãi cát lạnh lùng nhìn vê phía Đấu Tiên đài, nói:

- Lôi Vụ Thảo dễ hái như vậy sao, Thiên Lôi dễ chịu như vậy sao, Tán Tiên kiếm ý là dễ ngăn cản như vậy sao, hừ, tu sĩ bây giờ như thế nào đều có thêm tật xấu không biết lượng sức, và hậu quả của việc đó là sẽ hại chết người.

Đan Thánh châm chọc khiêu khích, Chương Uyển Vân nghe được mặt trầm như nước.

- Không biết tự lượng sức, dù sao cũng tốt hơn thấy chết không cứu, cũng tốt hơn tự cho mình bất phàm.

Chương Uyển Vân lạnh lùng nói, Đan Thánh thì cười lạnh một tiếng, căn bản không để ý tới.

Mạc Hoa Đà sẽ không so đo với một nữ nhân, càng không để Chương Uyển Vân vào mắt, hơn nữa trong mắt vị Đan Thánh này, hai tu sĩ Nguyên Anh đi lên Đấu Tiên đài, hôm nay chết chắc.

Đấu Tiên đài của Hiên Viên đảo, trình độ đáng sợ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Tán Tiên kiếm ý trên đó càng mạnh đến mức có thể xóa bỏ Hóa Thần, Nguyên Anh đi vào trong đó, có thể nói là phải chết không thể nghi ngờ.

Ở bên ngoài nhìn không thấy tình huống Đấu Tiên đài, Đan Thánh lại tin tưởng mười phần, tiểu bối miệng lưỡi lợi hại kia rất nhanh sẽ cùng đường, một khi đi vào tuyệt lộ, cỗ khí tức Mộc Linh bổn nguyên ngay cả Đan Thánh hắn cũng phải khiếp sợ, liền có lẽ còn xuất hiện.

Vô luận là Chương Uyển Vân lo lắng, Đan Thánh âm thầm tính kế, hay là Hiên Viên đảo chủ đang âm thầm không vui, có thể nói là mỗi người đều có tâm tư, nhưng không giống như bọn họ, ánh mắt Quân Vô Nhạc thủy chung bình tĩnh an bình, yên lặng nhìn Đấu Tiên đài, trong mắt Đạo tử không có chờ mong, cũng không có tuyệt vọng, giống như giếng cổ không sóng.

Người sắp chết có kịch độc trong người, trừ phi tâm tình đã đạt tới trình độ sóng gió không sợ, nếu không rất khó làm được an bình như thế, kỳ nhân đến từ Đạo phủ, không ai biết trong lòng hắn nghĩ gì.

Đấu Tiên đài, trung tâm kiếm trận.

Mắt trái của Chân Vô Danh khi thì lóe ra kiếm quang, khi thì ảm đạm vô thần, ánh sáng trong hốc mắt sáng bóng không diệt bất định.

Mượn Tán Tiên kiếm ý, vị kỳ tài tu kiếm này của Nhân Kiếm tông không tiếc thân ở tuyệt hiểm, cũng muốn phá vỡ bình cảnh, tu thành kiếm nhãn thông suốt.

Danh vọng của Chân Vô Danh thật ra không dễ dàng.

Hắn là thiên tài chân chính, nhưng thiên tài trên thế gian là đếm không xuể, muốn từ thiên tài xuất sinh đến thiên kiêu, cần có sự khắc khổ vượt xa người thường, thậm chí trên can đảm cũng phải vượt xa người thường.

Kiêu tử, thiên chi kiêu tử - con cưng của trời.

Có thể trổ hết tài năng từ trong vô số đồng môn, được tông môn trưởng lão thưởng thức, coi trọng, thẳng đến dốc hết toàn lực tông môn bồi dưỡng, thật ra ít người biết Chân Vô Danh đã trả giá vất vả như thế nào trong đây.

Thiên Kiêu cũng là người, thiên kiêu có thiên phú cao hơn nữa, nếu không có một trái tim kiên trì để mình tu luyện, hay có thể nói là tàn nhẫn, cũng sẽ không có chuyện gì thành.

Làm bạn với thiên kiêu, chỉ có thể là khắc khổ. Rốt cục, Chân Vô Danh ở trên thiên anh lôi hót lên một tiếng làm kinh người, giết vào vị trí thứ tư, trở thành cường giả thứ tư trong Nguyên Anh nhân tộc, liên tiếp ba lần, không ai có thể lay động địa vị của hắn.

Danh tiếng của Vô Danh công tử như vậy, lưu truyền cả Tây Châu Vực.

Chân Vô Danh xem như thiên kiêu chân chính, cho nên một khi hắn bắt được cơ hội tăng lên thực lực của mình, cho dù mạo hiểm cực lớn, cũng sẽ không bao giờ ngừng tiến lên phía trước.

Lần này bị Từ Ngôn lừa lên Đấu Tiên đài, Chân Vô Danh cư nhiên thấy được cơ hội tu thành kiếm nhãn, rốt cục để cho hắn ngược lại hố Từ Ngôn một lần, tuy rằng đưa ra pháp quyết tu luyện kiếm nhãn, nhưng cũng đáng giá.

Chỉ cần tu thành kiếm nhãn, Chân Vô Danh có lòng tin đánh bại Đinh Vô Mục, trở thành top ba Thiên Anh Bảng.

Đôi mắt kia của Đinh Vô Mục là chỗ Chân Vô Danh kiêng ky, Phi Vũ Kim Đồng đáng sợ, hắn đã lĩnh giáo qua, có một lần Thiên Anh lôi bại trên tay Đinh Vô Mục, chính là bởi vì không ngăn cản được huyền ảo đồng thuật của đối phương.

Phi Vũ Kim Đồng của Đinh Vô Mục có thể dùng hai mắt thi triển ảo thuật cường đại, vây giết cường địch, Kiếm Vương Điện cũng không phải không có đồng thuật mạnh hơn.

Cho nên sự tồn tại của Kiếm Nhãn thủy chung vẫn là một phần tiếc nuối của Chân Vô Danh.

Hắn mười phần rõ ràng phần công pháp kỳ dị này cường đại cỡ nào, chỉ cần tu thành phương pháp kiếm nhãn, Phi Vũ Kim Đồng của Đinh Vô Mục sẽ không đáng sợ.

Dùng toàn bộ tâm thần chìm vào trong tu luyện, Chân Vô Danh không hổ là thiên kiêu, cư nhiên còn có tâm tư tính toán nếu mình tu thành kiếm nhãn, xếp hạng trên Thiên Anh lôi có lẽ thật sự có thể giết vào top ba, chỉ là hắn quên quên một vị, mà vị bị lãng quên kia đang ngồi bên cạnh hắn, lúc này bỗng nhiên mở hai mắt ra.

Từ Ngôn cũng đang tu luyện, nhưng hắn phóng ra ba đầu luyện hồn lại cảnh cáo xung quanh, lúc này ở trong thị giác luyện hồn, bên ngoài kiếm trận xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhắn.

Đó là một cô gái trẻ tuổi, mặc quần áo đơn giản, tay phải đeo một đôi găng tay da, dưới chân là một đôi giày vải thêu mây, cả người có vẻ sạch sẽ lưu loát, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, đôi mắt to đang mang theo địch ý nhìn chằm chằm hai người trong kiếm trận.

- Tiểu Sương!

Từ Ngôn liếc mắt một cái nhận ra cô gái bên ngoài kiếm trận, lại là Hiên Viên Tuyết, hắn vội vàng tản ra pháp quyết, đứng dậy đi tới gân đối phương.

- Sao ngươi lại ở Đấu Tiên đài? Chúng ta tới tìm Lôi Vụ Thảo, dùng để đổi đan thánh xuất thủ, Đạo tử trúng lưỡng nghỉ chỉ độc, là do Hóa Thần phân thân của Lưỡng Nghi phái gây ra, Bách Đảo dĩ nhiên rung chuyển, Phản Kiếm Minh của Tây Châu vực đánh chủ ý vào trên người tu sĩ Bách Đảo.

Nhìn thấy Hiên Viên Tuyết, Từ Ngôn kinh ngạc, trong lòng không khỏi cao hứng vạn phần, chỉ cần Hiên Viên Tuyết tương trợ, hy vọng Đạo tử được cứu sẽ càng lớn.

- Vốn định đến Hiên Viên đảo tìm ngươi, không ngờ gặp phải đủ loại phiền toái, đúng rồi. Ngươi hẳn là biết Lôi Vụ thảo chứ, chỉ cần hái được mười gốc lôi vụ thảo, là có thể cứu được Đạo tử, chờ Đạo tử bình an ta sẽ đến gặp ngươi trò chuyện, hiện tại mau dẫn chúng ta đi tìm Lôi Vụ thảo.

Đối mặt với Hiên Viên Tuyết, Từ Ngôn cũng không khách khí.

Lúc trước một màn liều mạng cứu giúp ở Vãng Sinh Động, cũng không phải là làm ra vẻ, Hiên Viên Tuyết cũng không có khả năng lấy mạng mình bồi vào.

Nàng thật sự thích Từ Ngôn, điểm này Từ Ngôn cũng biết, Từ Ngôn càng hoài nghi Hiên Viên Tuyết cùng Bàng Hồng Nguyệt có quan hệ rất lớn, lúc này mới ra biển tìm kiếm Hiên Viên đảo, không ngờ dọc theo đường đi gặp phải âm mưu của phái Lưỡng Nghị, từ đó lấy bộ dáng như vậy đến đích.

Từ Ngôn không quan tâm bản thân mình chật vật, hắn cho rằng Hiên Viên Tuyết cũng sẽ không để ý, lần này gặp nhau, đối phương hẳn là mừng rỡ nhào vào trong ngực mình. Từ Ngôn đoán đúng một nửa, khi hắn mở kiếm trận ra một lối, Hiên Viên Tuyết đích xác nhào tới, chỉ là theo cô gái nhào tới, còn có thanh ti đoản kiếm.

Cô gái lạnh mặt, trong ánh mắt chỉ có địch nhân, vọt vào kiếm trận, khẽ quát to:

- Thanh Ti, Bách Trảm!

Tạch tạch tạchIIII !I

Thanh T¡ đoản kiếm huyễn hóa thành trăm đạo kiếm quang như tơ, hướng Từ Ngôn quấn quanh mà đi, một chiêu Thanh T¡ Bách Trảm này, là tuyệt kỹ của Hiên Viên Tuyết, một khi bị trăm đạo thanh ti quấn lấy, Nguyên Anh hậu kỳ cũng phải uống hận xuống hoàng tuyên.

Kiếm quang đánh úp lại, Từ Ngôn bất ngờ cả kinh.

- Mở cho tai

Trong tiếng gầm nhẹ, Từ Ngôn khống chế Bách Kiếm của Chân Vô Danh, đồng dạng hóa thành trăm đạo kiếm quang, kiếm trận dẫn lôi trong nháy mắt chuyển hóa thành kiếm quang đầy trời, cùng Thanh T¡ Bách Trảm va chạm vào một chỗ.

Tiếng gầm gừ không dứt bên tai, trong kiếm quang bay tán loạn, cô gái linh hoạt lướt qua từng đạo phi kiếm, lộ ra cánh tay mảnh khảnh, tú quyền nhìn như nhu nhược, lại mang theo tiếng xé rách không khí.

Bành!!

Lấy chưởng đón tiếp, Từ Ngôn cùng Hiên Viên Tuyết mỗi người lui về hai bước, tại chỗ nổ lên một vòng xoáy gió.

- Tuyết Nhi! Ngươi làm sao vậy, vì sao lại ra tay với ta?

Từ Ngôn nhíu chặt hai hàng lông mày, lên tiếng chất vấn.

- Tuyết nhỉ?

Hiên Viên Tuyết lạnh lùng, tức giận nói:

- Vô duyên vô cớ leo lên thánh địa Hiên Viên gia ta không nói, còn nói lời cuồng ngôn gọi ta là Tuyết Nhi, hỗn đãng ngươi, thật sự muốn chết.
Bình Luận (0)
Comment