Chương 1295: Trời ban chỉ thân
Chương 1295: Trời ban chỉ thânChương 1295: Trời ban chỉ thân
Tình Châu, Thông Thiên hà khô cạn.
Trên mặt sông, thân ảnh bay vút qua mang theo khí tức cuồng bạo, Khương Đại Xuyên dùng tốc độ cực nhanh đến Thiên Bắc.
Đến Thiên Bắc, tùy tiện tìm mấy thế lực yêu tộc, sau khi bỏ lại một tảng cự thạch hắc thiết, Khương Đại Xuyên đại mã kim đao ngồi trên tảng đá, quát to:
- Chiếu theo dáng vẻ lão tử điêu khắc, trong vòng một tháng không điêu khắc được pho tượng cao mười trượng, đồ sạch Yêu tộc các ngươi.
Một đám yêu tộc như Viên Hầu Sơn Miêu bị dọa sợ đến mức khiếp sợ phát run, vị Điện chủ Hung điện này không chỉ nổi tiếng ở Thiên Nam, hung danh cũng hiển hách ở Thiên Bắc, yêu tộc bị hắn đánh chết không có trăm vạn cũng không sai biệt lắm.
Đây chính là sát tinh, sát thủ, ngay cả ngạc tộc hung tàn nhất vừa nhắc tới ba chữ Khương Đại Xuyên cũng phải đón gió mà chạy.
Một nữ tử Miêu tộc run rẩy cống hiến linh quả, bị Điện chủ Hung điện há một ngụm nuốt vào, lại cầm lấy linh tửu do Hầu tộc ủ ra rót vào một cái bình lớn.
Nấc đủ một cái, cảm thụ linh quả nổ lên linh khí tỉnh thuần trong bụng, phối hợp với linh tửu, Khương Đại Xuyên cảm thấy tu vi của mình hình như tăng lên một tia.
- Quả không tệ, linh tửu cũng không độc, đi, còn có bao nhiêu, lấy ra tất cả.
Một câu phân phó, nữ tử yêu tộc vội vàng đi xuống chuẩn bị bảo vật, thứ tốt cho đi ra ngoài không quan trọng, chỉ cần vị hung thần này không hạ sát thủ diệt tộc thì cũng mạnh hơn với tất cả cái gì.
- Lão tử cũng có thể vô duyên vô cớ lấy được chỗ tốt, ha ha! Mẹ nó, ông trời quả thật bị mù.
Khương Đại Xuyên dựa nghiêng vào đá xanh, một bên nhìn yêu tộc bận rộn chế tạo pho tượng hắc thiết, một bên nhàm chán nói thầm:
- Hai năm nay thế nào cũng không xui xẻo, xui xẻo đã đi đâu? Không xui xẻo, cảm thấy có chút không quen...
Nghĩ không ra vì sao xui xẻo của mình hình như biến mất không thấy, Khương Đại Xuyên lại buồn phiền không lý do.
Cũng không phải là rời khỏi vận xui sẽ có chỗ xấu gì, mà là đang hoài nghi có phải vận xui tích lũy ở nơi nào hay không, lần nữa sẽ đến một mảng lớn.
Dấu hiệu xui xẻo, khiến Khương Đại Xuyên, vị Điện chủ Hung điện đã vô địch ở Nam Bắc Tình Châu này có chút kiêng ky, không biết bình sứ che đậy che khuất một phương thế giới, cũng đồng thời che đậy vận mệnh của hắn.
Liên quan đến điểm xui xẻo này, thật ra Từ Ngôn nhìn thấu hơn Khương Đại Xuyên.
Hắn đã có điều phát hiện, thứ mang đến xui xẻo cho mình, có thể chính là tên hỗn đản Khương Đại Xuyên kia, mà bản thân Khương Đại Xuyên ở Tình Châu giới, Tình Châu giới ở trong bình sứ, bình sứ lại bị Từ Ngôn giấu ở Tử Phủ, cho nên tính tới tính lui, vận xui của Khương Đại Xuyên có khả năng rơi vào trên đầu Từ Ngôn.
Gần đây vận xui liên tục, làm cho Từ Ngôn nhìn ra một ít manh mối, vì thế không lâu trước, hắn lấy ra bình sứ khỏi Tử Phủ, thu vào Thiên Cơ phủ.
Vốn tưởng rằng cứ như vậy sẽ không dính xui xẻo của Khương Đại Xuyên, không biết bình sứ không ở Tử Phủ, nhưng vẫn bị hắn mang theo trên người.
Cho nên, xui xẻo vẫn như cũ...
Thế giới Tử Phủ, Từ Ngôn cảm giác tiểu đầu gỗ biến thành cành khô một phen, phát giác một mảnh lá xanh duy nhất trên cành khô, còn ảm đạm hơn một chút so với lúc trước.
Không giống với long hồn trong mắt trái dần dần suy yếu, khí tức của cành khô giống như vận dụng một lần sẽ yếu hơn một mảng lớn, lại vận dụng vài lần, chỉ sợ lá xanh duy nhất cũng phải điêu linh, đến lúc đó tiểu đầu gỗ sẽ chết đi.
Nguyên Anh trầm mặt, suy tư đối sách.
Trong lúc Từ Ngôn suy nghĩ, chờ sau khi cứu được Đạo tử, thu thập linh thảo mộc bản nguyên sẽ trở thành ưu tiên hàng đầu, nếu không tiểu đầu gỗ một khi biến mất, không chỉ Từ Ngôn sẽ mất đi một thân nhân quan trọng, có lẽ ngay cả Tình Châu giới cũng phải phát sinh kiếp nạn không thể tưởng tượng nổi.
Thần quy Tử Phủ, Từ Ngôn trong lúc nhất thời quên kiểm tra bản thể, thật ra bản thể của hắn chỉ cần rời khỏi Đấu Tiên kiếm ý, cũng sẽ không xảy ra nguy hiểm gì, nói nhiều rơi xuống mặt biển, cho dù gặp phải đại yêu cũng cắn không nổi.
Khi thần hồn của Từ Ngôn trầm ngâm trên núi Tử Phủ, bản thể của hắn đã bị một con cự kình nuốt chửng, theo nước biển ùng ục đến bụng cự kình, cuối cùng ở trong một mảnh thế giới tối đen như mực bị sóng cổ quái vọt lên bờ.
Một trận tiếng xào xạc từ xa truyên đến, âm thanh như lướt rất nhanh đến gần, mơ hồ nhìn thấy một ít đuôi cá cực lớn đang đứng thẳng đứng lên, vây quanh bên người Từ Ngôn.
- Nam tử nhân tộc! Dung mạo cũng coi là thanh tú, chỉ là bị thương rất nặng.
- Hôm nay là lễ trưởng thành của công chúa, trời ban thân nếu xuất hiện ở chỗ này, báo hiệu phò mã trời ban, những tộc nhân khác không cần tranh.
- Công chúa của Giao Nhân tộc ta vì sao lại muốn gả cho một Nhân tộc nhỏ yếu? Dũng sĩ của Giao Nhân tộc ta! Ta muốn giết hắn, truyền thuyết trời ban phò mã sẽ tan vỡi
- Không được! Đây là quy củ của Giao Nhân tộc, ngày công chúa trưởng thành lễ, nếu có thanh niên Nhân tộc xuất hiện giao nhân, tức là trời ban cho thân thể, quy củ của Giao Nhân tộc, chúng ta không thể tự mình phá hư.
- Ai biết hắn có phải là kẻ trộm mưu đồ đã lâu hay không.
- Bắt trước, mang về, hết thảy đều do trưởng lão định đoạt.
Đuôi cá kéo đất dần dần biến mất âm thầm, ngay cả Từ Ngôn bị xông lên bờ cũng biến mất không thấy.
Hiên Viên đảo.
Đấu tiên kiếm ý thức tỉnh, dẫn động thiên địa dị tượng, trong phạm vi trăm dặm của Hiên Viên, biển xanh sinh ra sóng to gió lớn, sóng ác ngút trời cao tới trăm trượng, lúc rơi xuống mang theo tiếng núi hô biển gầm.
Trên bầu trời Hiên Viên đảo, thân ảnh Hiên Viên Bằng đang đứng giữa không trung, ở trước mặt hắn, trên đại trận hộ đảo xuất hiện một lỗ thủng hình người.
- Bản thể đủ mạnh, ngay cả hộ đảo đại trận cũng có thể đập ra một cái động lớn, tên kia hẳn là chưa chết.
Quay đầu nhìn về phía hình dàng lão giả giơ kiếm hướng lên trời trên Đấu Tiên Đài, khóe mắt Hiên Viên Bằng giật giật, tự nhủ:
- Có thể làm cho kiếm ý của lão tổ thức tỉnh, xem ra bọn họ hái được mười gốc Lôi Vụ Thảo, tốc độ nhanh như vậy, chẳng lẽ nha đầu Tuyết Nhi kia giúp người ngoài? Lấy tính tình của nàng, không nên để ý tới nam tu sĩ xa lạ mới đúng...
Hiên Viên Bằng lấy tu vi Hóa Thần vẫn nhìn không thấu Đấu Tiên Đài đang trải rộng Tán Tiên kiếm ý, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Đấu Tiên hóa hình, thân hình lão giả kia, cường giả Hiên Viên gia từ gia chủ xuống phàm nhân, không có bất kỳ người nào dám khiêu chiến.
Trên Đấu Tiên Đài, Chân Vô Danh bây giờ mới hiểu được cái gì gọi là nghé con mới sinh không sợ hổ, hắn hiện tại xem như chân chính kiến thức được tồn tại mạnh nhất Hiên Viên gia, kiếm ý hóa hình lão giả, với kiếm khí kinh thiên hiện giờ có thể trảm Hóa Thần thậm chí Độ Kiếp, căn bản không phải là tồn tại mà tu sĩ Nguyên Anh có thể ngăn cản.
Sợ hãi, Chân Vô Danh lại cảm thấy may mắn không thôi.
Liều mạng lại có kết quả, là mười gốc lôi vụ thảo đến tay, Từ Ngôn bay ra rõ ràng không chết, Đạo tử xem như được cứu.
- Đây chính là chỗ cường đại của Tán Tiên, một đạo kiếm ý mà thôi, có thể mạnh mẽ đến mức này, xem ra ta còn kém quá xa, Đấu Tiên, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ vượt qua ngươi trên kiếm đạo!
Chân Vô Danh bị kích phát ra ý chí chiến đấu mãnh liệt, trong mắt trái của hắn lóe lên kiếm quang mờ ẩn, nhãn kiếm rốt cục cũng được tu thành, dưới mắt kiếm, hắn có thể càng rõ ràng nhìn ra lực lượng cường đại ẩn chứa trong Đấu Tiên kiếm ý hóa hình. Xung quanh nổi lên cuồng phong, Chân Vô Danh không dám ở lại lâu, kéo bản thể ngự kiếm mà lên, muốn rời khỏi Đấu Tiên Đài.
Đấu tiên kiếm ý thức tỉnh, cả tòa Đấu Tiên Đài chỉ sợ đều phải trở thành nơi kiếm khí tàn sát bừa bãi, nếu không đi cũng không đi được, nhưng trước khi bay lên, Chân Vô Danh trong lúc vô tình nhìn lướt qua nhà đá phía sau, mí mắt hắn giật giật.
Nhãn kiếm vẫn đang thúc dục như trước, ở trong mắt trái của Chân Vô Danh, hai mắt tượng đá trong nhà đá giống như chớp chớp một cái.
Không kịp kiểm tra tiền bối Hiên Viên gia vốn đã nên ngã xuống, Chân Vô Danh kinh nghỉ bất định vội vàng bay lên trời.
- Tiếp lấy!
Hiên Viên Tuyết cơ hồ cùng Chân Vô Danh đồng thời bay lên, ném bốn gốc Lôi Vụ Thảo cho Chân Vô Danh, nếu để cho gia chủ biết được nàng giúp người ngoài hái Lôi Vụ thảo, chỉ sợ sẽ bị nghiêm khắc trách phạt.
Tiếp nhận linh thảo, Chân Vô Danh gật đầu cảm ơn Hiên Viên Tuyết, trong lòng còn sợ hãi bay ra khỏi Đấu Tiên Đài, chợt quay đầu lại nhìn lại, trong lôi quang liên thiên nối địa, kiếm khí của lão giả càng thêm mãnh liệt.
Đấu Tiên Đài, quanh thân lão giả tản ra vô cùng vô tận kiếm ý, hơi ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, dê râu giật giật, giống như đang thở dài.
Tuy rằng tỉnh lại, lại không có đối thủ, kiếm ý hóa hình cô độc thoạt nhìn có chút tiêu sái.