Chương 1296: Thân tình lạnh lùng
Chương 1296: Thân tình lạnh lùngChương 1296: Thân tình lạnh lùng
Rời khỏi Đấu Tiên Đài, Hiên Viên Tuyết không có trở vê Hiên Viên đảo, mà là đuổi theo phương hướng Từ Ngôn bay ra, Hiên Viên Hạo Thiên nhìn hết hành động của nàng vào trong mắt, ánh mắt vị đảo chủ này nhất thời trâm xuống.
Đấu Tiên Đài bị mây mù cùng kiếm ý bao vây, người bên ngoài mặc dù Hóa Thần cũng nhìn không thấu đến tột cùng, nhưng một khi rời khỏi Đấu Tiên Đài, Hiên Viên Hạo Thiên cùng Mạc Hoa Đà tự nhiên có thể nhìn rõ ràng.
Đầu tiên là Từ Ngôn bị đánh bay, ngay cả đại trận của Hiên Viên đảo cũng bị đánh văng ra, có thể nói là trong nháy mắt ngàn dặm bay không có bóng dáng, sau đó Chân Vô Danh vọt ra, Hiên Viên Tuyết cư nhiên cũng đồng thời xuất hiện, xem ra hình như còn muốn dọc theo phương hướng Từ Ngôn bay đi đuổi theo, ánh mắt Hiên Viên Hạo Thiên nhìn chằm chằm nữ nhi của mình, trong mắt hổ không có chút thân tình nào, ngược lại bắt đầu dâng lên một cỗ cảm giác lạnh lùng khó hiểu.
Thật giống như cô gái tên là Hiên Viên Tuyết kia, không phải nữ nhỉ ruột thịt của Hiên Viên Hạo Thiên hắn vậy.
Vừa rồi đến vùng ven hải đảo, Hiên Viên Tuyết bị Hiên Viên Bằng ngăn lại.
Hiên Viên Bằng kiểm tra đại trận nhìn thấy sắc mặt gia chủ xa xa không tốt, vội vàng thấp giọng nói:
- Chắc Tam muội đã thu thập đủ Lôi Nha rồi, đừng quên ngươi còn đang bị phạt, phụ thân đại nhân đang ở trên đảo, ngươi muốn đi nơi nào.
- Ta...
Đáy mắt Hiên Viên Tuyết hiện lên một tia lo lắng, lại bị nàng đè xuống, cúi đầu nói:
- Ta muốn đi giải sầu, thu thập đủ Lôi Nha rồi.
- Thu thập đủ rồi đi tìm phụ thân phục mệnh đi.
Hiên Viên Bằng nhìn ra đáy mắt Hiên Viên Tuyết lộ ra lo lắng, hắn nhíu nhíu mày, nói: - Có người ngoài đến Hiên Viên đảo sinh sự, chỉ sợ tâm tình phụ thân đại nhân không tốt, Tam muội không phải hài tử, đừng chọc lão nhân gia tức giận mới đúng, đi thôi, chúng ta trở về.
Nhìn bầu trời xa xa đã sớm không thấy tung tích của Từ Ngôn, cô gái hung hăng nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé, chỉ có thể lo lắng ở trong lòng.
Hiên Viên Tuyết bị ngăn ở trong đại trận, bởi vì nàng là người của Hiên Viên gia, Chương Uyển Vân cũng không phải hậu bối của Hiên Viên gia.
Sau khi Chân Vô Danh loạng choạng rơi xuống đảo, nói tập hợp đầy đủ mười gốc lôi vụ thảo, Chương Uyển Vân mừng rỡ quá đỗi, biết được trên người Từ Ngôn có một nửa linh thảo khác, nàng lập tức cất người bay lên, đuổi thẳng về phía Từ Ngôn.
Có Hóa Thần cường giả đi tìm, Từ Ngôn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hiên Viên Tuyết lúc này mới yên tâm vài phần.
Rơi xuống đảo, Hiên Viên Tuyết đi tới trước mặt gia chủ, tỉ mỉ thi lễ, sau đó buông tay mà đứng, thủy chung cúi đầu.
- Lôi Nha đâu?
Âm thanh của Hiên Viên Hạo Thiên trống rỗng mà vô tình, ánh mắt nhìn về phía Đấu Tiên Đài, nhíu mày báo hiệu vị gia chủ này đang trầm ngâm hoặc nghi hoặc về cái gì đó.
Hiên Viên Tuyết lấy ra trăm viên Lôi Nha, dùng hai tay trình lên, Hiên Viên Hạo Thiên vẻn vẹn nhìn lướt qua, không để ý tới Hiên Viên Tuyết nữa.
- Hai thằng nhóc kia làm sao có thể thu thập đủ mười gốc Lôi Vụ Thảo?
Từ khi nghe Chân Vô Danh nói hái đủ Lôi Vụ Thảo, khuôn mặt già nua của Đan Thánh đã trở nên âm trầm như nước, nói:
- Tán tiên kiếm ý của Hiên Viên gia có thể đánh chết Hóa Thần, mức độ kiếm ý ba động như vậy, Hạo Thiên huynh, chỉ sợ ngươi, ta đều không ngăn được đi, hai tiểu bối Nguyên Anh bọn họ cư nhiên có thể này hái được Lôi Vụ Thảo ở dưới kiếm ý có thể chém giết Hóa Thần, có thể là có người hỗ trợ hay không. Trong lúc nói chuyện Mạc Hoa Đà nhìn chằm chằm Hiên Viên Tuyết, dụng ý của Đan Thánh không cần nói cũng biết.
Đây rõ ràng là đang chất vấn Hiên Viên Hạo Thiên, có phải người của Hiên Viên gia giúp Từ Ngôn cùng Chân Vô Danh hái được đủ Lôi Vụ thảo hay không, nếu không dựa vào hai người ngoài căn bản không có khả năng sống sót rời khỏi Đấu Tiên Đài từ Dưới Tán Tiên kiếm ý cường hoành như vậy.
Vốn là một lần dễ dàng mượn đao giết người, Mạc Hoa Đà tuyệt đối không ngờ, Từ Ngôn cùng Chân Vô Danh không chỉ còn sống rời khỏi Đấu Tiên Đài, còn thành công thu thập đủ mười gốc Lôi Vụ Thảo, hơn nữa làm cho hắn kinh ngạc chính là, ngay khi Từ Ngôn bay ra Đấu Tiên đài, hắn hình như cảm giác được một loại khí tức kỳ dị, giống như dị bảo hiện thế, chỉ là trong nháy mắt lại biến mất, nửa điểm khí tức cũng không còn.
Đánh cuộc một khi thất bại, Mạc Hoa Đà phải xuất thủ luyện chế Giải Độc đan, một quả giải độc đan không tính là cái gì, Đan Thánh để ý chính là thể diện của mình cùng tính kế càng sâu.
Hiên Viên Hạo Thiên vốn không thích Đan Thánh mượn đao giết người, vừa nghe Đan Thánh chất vấn như thế, Hiên Viên Hạo Thiên thiếu chút nữa hiện ra vẻ phận nộ ở trên mặt.
Không tiện vạch mặt với Đan Thánh, Hiên Viên Hạo Thiên lại giận không tha, hung hăng trừng mắt nhìn Hiên Viên Tuyết ở một bên, quát:
- Ngươi tự mình nói rõ ràng cho Đan Thánh, hai người ngoài đi lên Đấu Tiên đài, ngươi có giúp bọn họ hái linh thảo hay không.
Hừ lạnh một tiếng, Hiên Viên Hạo Thiên hướng về phía Đan Thánh, nói:
- Nếu nàng giúp người ngoài hái Lôi Vụ thảo, mặc cho Đan Thánh trách phạt.
Một câu mặc cho trách phạt, Mạc Hoa Đà nghe được đều sửng sốt, Hiên Viên Bằng nghe được nhíu mày không nói, Tuyết Hiên Viên nghe được, mặt như giấy trắng.
Ở trước mặt vị gia chủ Hiên Viên gia này, Hiên Viên Tuyết hình như ngay cả hạ nhân cũng không bằng, cư nhiên có thể bất cứ lúc nào giao cho người ngoài trách tội. Trái tim cô gái vốn yên tĩnh như nước chết, giống như tờ giấy trắng nhuộm đầy băng sương, dần dần chìm xuống mặt nước, rơi xuống đáy nước.
Trong lúc nhất thời Hiên Viên Tuyết cảm giác được xung quanh mình trải rộng bóng đen, rốt cuộc nhìn không thấy nửa điểm quang minh, người nhà lạnh lùng, còn đáng sợ hơn so với người ngoài vô tình, thân tình bị phụ thân tự tay xé rách, làm trong lòng Hiên Viên Tuyết như bị đao cắt.
Tại sao?!
Hiên Viên Tuyết rất muốn lớn tiếng rống ra áp lực nhiều năm không cam lòng.
Tại sao ta phải đối mặt với sự thờ ơ từ khi sinh ra?
Hai tay gắt gao nắm chặt, móng tay trắng bệch, không hề có màu máu, vốn định lớn tiếng nghi ngờ, dũng khí vừa rồi lấy ra của Hiên Viên Tuyết lại bị một tin đồn lưu truyền trong gia tộc đánh cho rời rạc.
Nghe đồn, mẹ đẻ của nàng, tam phu nhân của Hiên Viên Hạo Thiên, có huyết mạch ngoại tộc.
Chỉ lưu truyền tin đồn ở Hiên Viên gia, không có bất kỳ người nào dám ở trước mặt gia chủ nhắc tới một câu, nhưng Hiên Viên Tuyết nhiều năm như vậy đã có chút nghe thấy.
Tuy rằng hạ nhân tôi tớ của gia tộc khi lén nghị luận đều sẽ tránh chủ gia, nhưng linh thức cùng thính giác của Hiên Viên Tuyết, theo cảnh giới của nàng càng ngày càng mạnh, khi nàng nghe được đoạn tin đồn này, cơ hồ tâm thần chấn động.
Cổ tu thế gia coi trọng huyết mạch truyền thừa nhất, con cháu ruột thịt hậu bối nhất định phải có được huyết mạch thuần túy nhất của Hiên Viên gia, mà Hiên Viên Tuyết sinh ra, phá vỡ một phần cấm ky của Cổ Tu thế gia.
Nghe đồn, là huyết mạch Hiên Viên Tuyết xuất hiện của dị tộc, làm cho mẹ đẻ của nàng buồn bực không vui, cuối cùng buông tay.
Hiên Viên Tuyết thậm chí vụng trộm nghe được lời đồn càng thêm ác độc, nói mẫu thân nàng lừa gạt gia chủ, khi Hiên Viên Tuyết còn nhỏ, Hiên Viên Hạo Thiên trong lúc say rượu không thể nhịn được nữa, tự tay đánh chết Tam phu nhân. Tin đồn lưu truyền ở Hiên Viên đảo trở thành ác mộng của Hiên Viên Tuyết, nàng càng trở nên an tĩnh, nàng thích quên thân phận của mình, quên mình không phải tam tiểu thư Hiên Viên gia, mà là nha hoàn tên Tiểu Sương...
Đối mặt với sự lạnh lùng vô tình của phụ thân, Hiên Viên Tuyết cắn chặt răng bạc, không chịu thừa nhận mình đã giúp người ngoài đoạt được Lôi Vụ Thảo, Đan Thánh tuy nói muốn mượn thanh đao này của Hiên Viên gia giết chết Từ Ngôn cùng Chân Vô Danh, nhưng hắn cũng sẽ không chuyển sát tâm đến Hiên Viên Tuyết.
Dù sao cũng là Tam tiểu thư của Hiên Viên gia, Đan Thánh chất vấn một câu cũng không làm khó Hiên Viên Tuyết nữa, Mạc Hoa Đà cho rằng Hiên Viên Hạo Thiên đẩy khuê nữ của mình ra, bất quá chỉ là khổ nhục kế mà thôi, không biết trong lòng vị gia chủ mặt lạnh kia, trăm năm trước đã dâng lên sát ý đối với nữ nhi của hắn.
- Quên đi, nha đầu này là nữ nhi của Hiên Viên gia, sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ người ngoài, xem ra hai tiểu tử thúi kia vận khí không tệ, cư nhiên có thể hái được mười gốc Lôi Vụ Thảo.
Đan Thánh nhìn Đạo tử đã ngất xỉu, đưa ánh mắt nhìn về phía xa xa, nói:
- Tuy nói linh thảo đến tay, còn mạng sống hay không thì nói khác, một mạng đổi một mạng, hừ, thật sự là tiểu bối hành sự theo cảm tính.
Đan Thánh không có biện pháp khác, đành phải chờ từ Ngôn có thể sống sót trở về hay không, trong tay Chân Vô Danh cũng không có đủ Lôi Vụ thảo.
Trong lúc nói chuyện, Đan Thánh cùng Hiên Viên Hạo Thiên dần dần phát hiện ra một hiện tượng kỳ quái, Đấu Tiên đài không người, kiếm ý hóa hình vốn nên dần dần yên lặng, bỗng nhiên bộc phát ra kiếm ý càng mạnh hơn.
Trường kiếm cổ xưa trong tay lão giả vốn là kiếm ý ngưng tụ, hiện giờ lại càng trở nên ngưng đọng, lôi điện lóe ra hai mắt nhìn chằm chằm xa xa, phương hướng kiếm phong chỉ, giống như xuất hiện cường địch chân chính.