Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1299 - Chương 1299: Lê Bà Bà

Chương 1299: Lê bà bà Chương 1299: Lê bà bàChương 1299: Lê bà bà

Vốn tưởng rằng mình nên rơi xuống biển, hoặc là chìm xuống đáy biển, khi thân hồn Từ Ngôn từ Tử Phủ trở về, bên tai hắn xuất hiện tiếng của một nữ nhân.

Xung quanh có chút u ám, trong góc rải rác mấy viên dạ minh châu kém chất lượng, nhìn đường viền hẳn là một gian phòng ốc cũ nát, chẳng qua mặt đất có chút chấn động.

Ở bên cạnh Từ Ngôn, một lão phụ gầy gò đang ngồi, đầu đầy tóc xám, nếp nhăn trên mặt chồng chất lên, nhìn tuổi sợ không được trên dưới trăm tuổi.

- Tiểu bảo bối, ngươi ngàn vạn lần đừng chết, đừng chết nha...

Lão phụ rất lo lắng thì thầm, thỉnh thoảng vỗ một cái, giống như muốn đánh thức Từ Ngôn.

- Tiểu bảo bối?

Từ Ngôn ngồi dậy, hắn có thể cảm giác được lão phụ vẻn vẹn chỉ có khí tức ba động trình độ Trúc Cơ, hơn nữa sắp hết dầu tắt đèn, sống không được mấy ngày.

- Lão nhân gia, ngươi gọi ai là bảo bối đây.

Đối mặt với hoàn cảnh quỷ dị, Từ Ngôn nhìn như bình tĩnh, trên thực tế linh thức bị hắn thúc dục đến cực hạn, Bách Quỷ bắt đầu vờn quanh, Hỏa Bạt sắp xuất hiện, thậm chí ngay cả linh bảo Long Thiệt Cung cũng dưới sự thúc dục của Từ Ngôn phát ra tiếng kêu run.

Không lo lắng lão phụ trước mặt, khiến Từ Ngôn như lâm đại địch là căn nhà cổ quái trống trải u ám này.

Dưới cảm giác của Từ Ngôn, một loại khí tức ngay cả hắn cũng phải run rẩy tồn tại ở bốn phương tám hướng, hơn nữa vượt xa Hóa Thần.

Hai chữ Hóa Vũ hiện lên trong đáy lòng Từ Ngôn, làm cho hắn càng thêm kinh ngạc chính là, cư nhiên không cách nào xác nhận con Yêu tộc Hóa Vũ không cách nào địch nổi này đến tột cùng ở nơi nào, thật giống như trên dưới trái phải đều bị khí tức hóa vũ bao vây, ngay cả nửa điểm lối thoát cũng không có.

- Bảo bối ngươi sống lại! Sống lại! Tuyệt vời, tuyệt vời!

Lão phụ đầu tiên là cả kinh, ngay sau đó vỗ hai tay, cười giống như hài tử, mặt nhăn nheo giống như đều nở rộ theo.

- Đa tạ quan tâm, ta vốn cũng không chết.

Từ Ngôn nhìn quanh bốn phía, không có lộn xộn, mà không dấu vết hỏi thăm, nói:

- Bà bà, đây là chỗ nào, ngươi là người nào?

Vừa hỏi, Từ Ngôn càng nghi hoặc.

Nơi này đích thật là một gian phòng cổ quái, không có bàn ghế, thậm chí không có cửa sổ, ngược lại tôn tại một cửa ngõ, cửa phòng cực kỳ cổ quái, tựa như tâng một vải, nhìn không thấy bên ngoài, chỉ có thể ngửi thấy mùi tanh đầy phòng.

- Ta là Lê bà bà, Tam tiểu thư như thế nào ngay cả ta cũng không nhận ra nha.

- Lúc ngươi sinh ra chính là ta đỡ đẻ, oa nhi đáng thương, sinh ra không có hô hấp, dọa bà bà sợ không nhẹ, linh hồn đều muốn bay lượn... Di, là một nam oa tử, ngươi không phải Tam tiểu thư, không phải...

Lão phụ dụi dụi mắt, hiện tại mới nhìn ra đối phương là một thanh niên, mà không phải đứa bé mới sinh.

Lão phụ rất thất vọng, lẩm bẩm bốn phía tìm kiếm bảo bối trong miệng nàng, tìm lung tung ở trong phòng.

- Tam tiểu thư. Hiên Viên Tuyết? Từ Ngôn bỗng nhiên cả kinh, buột miệng nói.

- Đúng vậy đúng vậy, lão gia chúng ta đã sớm định sẵn tên của Tam tiểu thư, Băng, Bằng, Tuyết, Côn, Băng và Bằng đã được dùng, đứa con thứ ba này, nếu là nam oa tử thì gọi là Hiên Viên Côn, nếu là nữ oa tử gọi là Hiên Viên Tuyết, Tam tiểu thư nhất định là một mỹ nhân, mẹ nàng đều đẹp như vậy, lớn lên nhất định không tệ được, không tệ được. Tam tiểu thư cũng không thể chết, nếu ngươi chết, lão bà tử ta cũng sẽ mất mạng, ngàn vạn lần đừng chết, đừng chết... Khụ khụ khụ.

Lê bà bà nói những lời không giải thích được, chờ nàng lục lọi đến mệt mỏi, tự mình ngồi trên mặt đất, thỉnh thoảng ho khan.

Lê bà bà không có thương thế gì, vị lão phụ dầu tắt đèn khô héo này, thật sự là quá già, tóc tai bù xù thoạt nhìn đã gần đất xa trời.

Nếu là người khác nghe lão phụ điên điên khùng này nói tất nhiên sẽ không để ý, cho rằng lão phụ bị điên, hồ ngôn loạn ngữ, nhưng lời nói về Tam tiểu thư, Từ Ngôn nghe thấy nói vậy thì chấn động.

Lúc trước Từ Ngôn cũng cho rằng Lê bà bà đang nói lung tung, nhưng nghe nói bốn chữ Băng, Bằng, Tuyết, Côn, hiển nhiên Lê bà bà cực kỳ hiểu rõ về Hiên Viên gia.

Biết được tên con của Hiên Viên Hạo Thiên, có thể biết được chút thân phận.

Là lão bộc của Hiên Viên gia, hay là thân thích?

Từ Ngôn ở trong lòng âm thầm suy đoán, theo hắn thấy Lê bà bà rất có thể là lão bộc của Hiên Viên gia.

Vô luận ở phàm giới hay tu tiên giới, kết cấu thế gia đại khái giống nhau, trong thế gia cỡ lớn đều tồn tại một ít hạ nhân chuyên môn chiếu cố nữ quyến, dù sao thế gia tu tiên giới cũng không cách nào cam đoan tất cả mọi người trong gia tộc đều là tu sĩ, cũng sẽ tồn tại số lượng lớn phàm nhân, ngay cả Hiên Viên thế gia cổ xưa cũng giống như vậy.

Nếu đã nói đỡ đẻ cho Hiên Viên Tuyết, như vậy Lê bà bà hẳn là được chủ nhân tín nhiệm, loại lão bộc này thậm chí đã mấy đời làm nô lệ, trở thành người hầu trung thành nhất trong thế gia.

Một bên suy đoán, một bên chờ đợi đối phương nói thêm chút manh mối, qua một lúc lâu, Lê bà bà chỉ lặp lại những lời đừng chết đừng chết, Từ Ngôn nghe nói vậy khẽ nhíu mày.

Phòng xá quái dị, càng làm cho Từ Ngôn nghi ngờ, linh thức của hắn cảm giác không được bên ngoài phòng là địa phương nào, chỉ có thể cảm giác được dưới mặt đất hơi chấn động thủy chung không có dừng lại, giống như dưới lòng đất tồn tại vật sống gì đó.

Điều khiến Từ Ngôn khó hiểu nhất, thật ra vẫn là vách tường bốn phía. Nếu không cảm giác được địa phương ngoài phòng quá sâu, Từ Ngôn cẩn thận cảm giác được một phen phòng xá, cuối cùng hắn có thể kết luận, bốn vách tường của quái phòng này bao gồm mái che cùng mặt đất, đều dùng một loại khí tức cổ quái như cá thịt kiến tạo mà thành.

Đợi không tới Lê bà bà lẩm bẩm ra manh mối khác, Từ Ngôn ngược lại nghĩ ra một suy đoán hoang đường.

Chính hắn đang ở trong bụng một con cá lớn, hơn nữa con cá lớn này, rất có khả năng đạt tới trình độ Hóa Vũ.

- Không có khả năng xui xẻo như vậy chứ, ta cũng không phải Khương Đại Xuyên...

Từ Ngôn kinh nghỉ bất định âm thầm trầm ngâm, lúc này Lê bà bà nghỉ ngơi đủ rồi, lại bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, lấy ra một cái dây đeo vốn nên là màu vàng hiện giờ biến thành màu xám, lại tìm ra lược không biết là cái gì làm thành.

Cầm dây đeo cùng lược đến gần Từ Ngôn, không khỏi phân biệt nói thay Từ Ngôn chải tóc, Lê bà bà cười nói:

- Người già luôn quên chuyện, ngươi nhìn ta đều quên mất, bọn họ bảo ta trang điểm cho phò mã gia, hôm nay, là ngày đại hỉ của Giao quốc công chúa, phò mã gia là thân thể trời ban, cũng không thể làm rơi uy phong nhân tộc chúng ta mới được, đừng nhúc nhích, tóc này còn chưa buộc lên đâu.

Từ Ngôn không phải muốn động, mà lại bị lời nói của vị lão phụ này làm cho cả kinh thiếu chút nữa bay lên.

- Phò mã gia? Thân thể trời ban? Công chúa Giao quốc?

Từ Ngôn không hiểu sao lại hỏi:

- Lê bà bà, lão nhân gia ngài rốt cuộc là người của Hiên Viên gia, hay là người của Giao Quốc, nơi này đến tột cùng là địa phương nào?

- Nơi này là Giao quốc, ta không phải người của Giao quốc, trong Giao quốc không có người, bọn họ đều là yêu tộc.

Lê bà bà nhìn bốn phía, cố ý hạ thấp giọng nói bên tai Từ Ngôn: - Người ở đây rất hung dữ, nhưng ngàn vạn lần đừng chọc giận bọn họ.

- Nếu là Giao quốc, Lê bà bà làm sao đến nơi này?

Từ Ngôn không thể làm gì được hỏi, chỉ cần Lê bà bà có thể nhớ tới nơi kỳ dị này như thế nào, hắn mới có thể mượn cơ hội suy tính ra mình đến nơi này như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment