Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1300 - Chương 1300: Giao Nhân Tộc

Chương 1300: Giao Nhân tộc Chương 1300: Giao Nhân tộcChương 1300: Giao Nhân tộc

- Làm thế nào để đến Giao quốc... Để cho ta suy nghĩ đã.

Lê bà bà có chút kinh nghi, bà cũng muốn nhớ lại vì sao mình lại đi tới nơi kỳ dị này, vì sao lại trở thành tôi tớ ngoại tộc.

Thấy hỗn độn trong mắt lão phụ tản ra vài phần, hiện ra một chút thanh minh, Từ Ngôn cũng theo đó chờ đợi.

Bên ngoài quái phòng có tồn tại uy áp đáng sợ, ngăn cản cảm giác của Từ Ngôn, muốn biết rõ nơi này đến tột cùng là nơi nào, rốt cuộc có phải là bụng cự thú hay không, chỉ có thể lấy được manh mối từ trong miệng Lê bà bà.

Đối với cánh cửa giống như băng gạc kia, Từ Ngôn không có hành động thiếu suy nghĩ, nếu không cảm giác được cảnh tượng ngoài cửa, tùy tiện xông ra ngoài ai biết sẽ gặp phải thứ gì đáng sợ hơn.

Trong sự chờ mong của Từ Ngôn, Lê bà bà bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn lại, hỏi:

- Ta vừa nói nơi này là nơi nào đến, như thế nào lại quên đây.

Vừa rồi còn nói là Giao quốc, Lê bà bà cố gắng nhớ lại một lúc lâu, kết quả ngay cả những gì nói lúc trước cũng quên mất.

Thở dài, Từ Ngôn lấy ra một viên Duyên Thọ Đan lấy từ Chân Vô Danh, đan này có thể kéo dài ba năm, Từ Ngôn còn lại chín viên, lúc ấy Chân Vô Danh đưa cho hắn khôi phục mấy sợi tóc bạc dùng, Từ Ngôn cũng không ăn.

Thiếu mấy chục năm thọ nguyên mà thôi, Từ Ngôn ngay cả một chút cảm giác cũng không có, cho nên loại Duyên Thọ Đan của Chân Võ giới này bị hắn lưu lại.

- Bà bà, ngươi vừa rồi nói, nơi này là Giao quốc.

Từ Ngôn ôn hòa nói, chờ Lê bà bà bừng tỉnh đại ngộ nga một tiếng, tay vừa nhấc lên, đánh một hạt Duyên Thọ Đan vào trong miệng đối phương.

Bị ép ăn đan dược, Lê bà bà đầu tiên sửng sốt, tiếp theo oán giận nói: - Oa tử ngươi, có kẹo thì tự mình ăn, bà bà già rồi, không ăn đồ ngọt, cái răng này, cũng không còn mấy viên... Giao quốc, đúng rồi nơi này là Giao quốc! Ngươi được coi là thân thể trời ban, ta phải giúp ngươi thu thập một phen, đừng quá lôi thôi, đỡ cho những yêu tộc kia khinh thường Nhân tộc chúng ta.

Duyên Thọ Đan vào bụng, Lê bà bà già nua không chịu nổi bỗng nhiên chiếm được thọ nguyên ba năm, thần trí của nàng cũng theo đó thanh minh không ít.

- Giao quốc là nơi nào, là ở dưới đáy biển?

Từ Ngôn thăm dò hỏi.

- Giao quốc à, là quốc độ của Giao Nhân tộc, ở trong bụng cá, chúng ta hiện tại đang ở trong bụng cá lớn đấy.

Lê bà bà thở dài, nói:

- Con cá lớn này gọi là Thôn Hải Kình, nghe nói lợi hại như cường giả Độ Kiếp của nhân tộc, nếu đã bị nuốt vào, cũng đừng hòng đi ra ngoài nữa, cũng may trong bụng cá lớn không gian thật lớn, ngay cả Giao Nhân tộc cũng có thể sinh sôi nảy nở ở đây, không kém hai chúng ta.

Từ Ngôn giật giật khóe miệng, lẩm lẩm:

- Trên đường phi hành ngủ thiếp đi, đảo mắt mà thôi.

- Xui xẻo thúc giục, những người trẻ tuổi các ngươi, trước khi biết đi thì đã chạy, không biết nhảy thì nhất định phải bay trước, bay cũng không bay tốt, đường cũng không nhìn, lần này hay rồi, bay vào trong bụng cá, làm bạn với lão bà tử như ta.

Đối mặt với sự oán giận của Lê bà bà, Từ Ngôn á khẩu không nói nên lời.

Đừng nhìn lão phụ nhân già nua, nói cũng không phải không có đạo lý, chẳng qua Từ Ngôn không phải phi vào bụng cá, mà là bị Đấu Tiên kiếm ý đánh vào bụng cá.

Từ Ngôn sẽ không giải thích tranh cãi cái gì cùng một lão phụ nhân, cười gật gật đầu, nói:

- Bà bà nói đúng, sau này lúc phi hành ta nhất định chú ý là được, may mắn trong bụng cá có thể gặp được bà bà, bằng không ngay cả nơi này là địa phương cũng không biết, đúng rồi bà bà, ngươi vừa rồi nói phò mã gia, thân thể trời ban, công chúa Giao quốc, đều có ý gì?

Thân thể trời cùng công chúa Giao quốc hai chữ này, Từ Ngôn không quan tâm, duy chỉ có phò mã gia kia nghe có chút thấm người.

- Giao quốc lấy công chúa làm đầu, công chúa của Giao Nhân Tộc khi mười tám tuổi sẽ cử hành lễ trưởng thành, ở thế giới Giao Nhân tộc có một truyền thuyết xinh đẹp, nếu như vào ngày lễ trưởng thành của công chúa, Thôn Thiên Kình nuốt chửng một thanh niên Nhân tộc, như vậy vị thanh niên này sẽ trở thành thân thể trời ban, báo hiệu là phò mã trời ban cho.

Từ khi ăn Duyên Thọ Đan, Lê bà bà rõ ràng thanh minh hơn rất nhiều, kể lại:

- Lúc đầu trong lễ trưởng thành của công chúa Giao Nhân tộc, sẽ xuất hiện dũng sĩ của Giao Nhân tộc lấy tranh đấu quyết định ra đệ nhất dũng sĩ, ai trở thành đệ nhất dũng sĩ, có tư cách trở thành phò mã, cùng công chúa ân ái bạc đầu, nếu xuất hiện thân thể trời ban, như vậy dũng sĩ Giao Nhân tộc dũng mãnh cũng không cách nào trở thành phò mã, cho nên, ngươi mới là người được trời chọn, cũng chính là thân thể trời ban.

Nghe Lê bà bà giải thích, Từ Ngôn lấy ra một pháp bảo loại gương đồng không biết lấy được từ trên người địch nhân nào, vẻ mặt đau khổ nhìn nửa ngày.

- Vận rủi vào đầu? Nhìn không ra nha.

Thu hồi gương đồng, Từ Ngôn thật cẩn thận hỏi:

- Lê bà bà, hôm nay, không phải là lễ trưởng thành của công chúa Giao Nhân Tộc đó chứ?

- Không phải sao, bằng không ta làm sao sẽ được an bài giúp ngươi trang điểm, hôm nay, chính là ngày đại hỉ ngươi cùng công chúa Giao Nhân tộc thành thân.

Lê bà bà nói xong tiếp tục giúp Từ Ngôn chải tóc, Từ Ngôn thì hai mắt thẳng tắp, bắt đầu suy đoán nguồn gốc của xui xẻo.

Vốn là lúc liều mạng ở Đấu Tiên Đài đã đủ xui xẻo rồi, Đấu Tiên kiếm ý cư nhiên hoàn toàn thức tỉnh, nếu không phải Từ Ngôn liều chết đoạt một gốc Lôi Vụ thảo cuối cùng, Đạo tử tất phải chết không thể nghi ngờ.

Còn tưởng rằng mười gốc lôi vụ thảo đến tay, Đạo tử có thể được cứu, không nghĩ tới lúc mình bị đánh bay, cư nhiên bị Hóa Vũ Hải tộc Thôn Hải Kình nuốt vào bụng, không chỉ như thế, còn trở thành phò mã của Giao quốc, vừa nghĩ tới yêu tộc kỳ lạ cổ quái như người cá, Từ Ngôn đã cảm thấy vạn lần bất đắc dĩ.

- Xui xẻo như thế nào không ngừng, bình sứ đã bị lấy ra khỏi Tử Phủ, đặt ở Thiên Cơ phủ, cho dù Khương Đại Xuyên chưa chết, phần xui xẻo này cũng không nên chuyển lên đầu ta chứ?

Từ Ngôn âm thầm suy tư, càng cảm giác được một phen Thiên Cơ phủ, khi hắn nhìn thấy bình sứ lơ lửng trong một gian phòng lớn, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

Bình sứ đích xác không có ở Tử Phủ, nhưng Thiên Cơ phủ còn bị mang theo trên người, cho nên nói bình sứ căn bản chưa từng rời khỏi Từ Ngôn, nếu muốn chân chính vứt bỏ xui xẻo, chỉ sợ phải ném bình sứ ra xa mới được.

Từ Ngôn sao có thể vứt bỏ bình sứ, không nói tiểu đầu gõ, ức vạn sinh linh ở Tình Châu giới đó làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ, trong bình sứ chứa chính là quê hương của Từ Ngôn hắn.

Cũng được, xui xẻo liền xui xẻo, nếu Khương Đại Xuyên chưa chết, Từ Ngôn sao có thể e ngại cái gọi là xui xẻo.

Không suy nghĩ nhiều, Từ Ngôn tiếp tục hỏi:

- Bà bà, Giao Nhân Tộc có bao nhiêu nhân mã, mạnh nhất là tu vi gì, vì sao chúng lại muốn lấy thanh niên Nhân tộc làm thân thể trời ban?

- Tự nhiên là sùng bái Nhân tộc, phàm là yêu tộc sinh ra thần trí, phần lớn là như thế, Giao Nhân tộc cho rằng gả cho Nhân tộc có thể thu hoạch được truyền thừa huyết mạch thông minh hơn, nếu không nói như thế nào Nhân tộc chúng ta mới là linh hồn của vạn vật.

Ngữ khí Lê bà bà mang theo kiêu ngạo, nói:

- Trong Giao Nhân Tộc có không ít đại yêu, công chúa sinh ra đã có cảnh giới đại yêu, không sai biệt lắm là một trong những người mạnh nhất trong Tộc, đương nhiên, những dũng sĩ kia cũng rất lợi hại.

- Giao Nhân tộc có Yêu Vương hay không? Con Thôn Hải Kinh phải do bọn họ kiểm soát hay không?

Từ Ngôn hỏi ra vấn đề mình lo lắng nhất.

- Giao Nhân tộc chỉ có một vị trưởng lão già nua có cảnh giới Yêu Vương, so với ta còn già hơn, về phần Thôn Hải Kình, cũng không phải Giao Nhân Tộc có thể khống chế, Giao Nhân Tộc cùng Thôn Hải Kình là quan hệ đồng sinh, Giao Nhân Tộc Người phụ trách giúp Thôn Hải Kình thanh lý một ít đá ngầm cát còn sót lại trong bụng, mà Thôn Hải Kình sẽ che chở cho Giao Nhân tộc.

Biết được thực lực đại khái của Giao Nhân tộc có liên quan đến Thôn Hải Kình, Từ Ngôn hiểu rõ trong lòng.

Một đầu Yêu Vương già nua, cư nhiên còn già hơn so với Lê bà bà, hẳn là không còn bao nhiêu chiến lực, chỉ cần Giao Nhân tộc không cách nào hiệu lệnh cho Thôn Hải Kình, như vậy ở chỗ này chỉ có một vị lão Yêu Vương tọa trấn cái gọi là Giao quốc, tình cảnh của Từ Ngôn cũng không tính quá mức hung hiểm, ít nhất còn có chỗ trống để đi.

Đại khái hiểu được một phen thế giới này, Từ Ngôn chuyển sang vấn đề chính, hỏi:

- Nếu năm đó Hiên Viên Tuyết do Lê bà bà đỡ đẻ, như vậy Tam tiểu thư rốt cuộc đã chết hay còn sống?

Khi Từ Ngôn hỏi ra câu hỏi này, hắn có thể cảm giác được hai tay lão phụ đang chải tóc mình run lên.
Bình Luận (0)
Comment