Chương 1302: Chân tướng
Chương 1302: Chân tướngChương 1302: Chân tướng
- Sống lại...
Lâm vào trong hồi ức Lê bà bà, cùng đi theo thân hồn nàng đến trong chuyện cũ, Từ Ngôn đồng thời thốt ra một tiếng nói nhỏ.
Câu nói giống nhau, nhưng giọng nói hoàn toàn khác biệt.
Giọng nói Từ Ngôn mang theo một loại cảm khái sống sót sau tai nạn, cảm thấy may mắn vì Hiên Viên Tuyết khởi tử hồi sinh, mà trong giọng nói Lê bà bà mang theo kinh hãi như gặp quỷ.
Anh hài nâng trong tay mặc dù đang khóc lóc, lại kém chút bị Lê bà bà ném ra, bởi vì nàng cầm không phải người sống, mà là một người đã chết.
Trong chốc lát, Từ Ngôn cảm nhận được sợ hãi bên trong thần niệm Lê bà bà, cũng đồng thời biết được bên trong thần hồn đối phương xuất hiện lo nghĩ cùng không hiểu.
Anh hài sớm đã bỏ mình trong bụng, tuyệt không có sinh cơ, như vậy giờ phút này tỉnh lại, không phải anh hài chân chính, mà là một người hoàn toàn khác.
- Đoạt xál!
Từ Ngôn kinh hô cũng không còn cách nào áp chế, tại thời khắc sắp rời khỏi khỏi hồi ức của Lê bà bà, Từ Ngôn dùng hết toàn lực thần hồn, muốn xem một chút chủ nhân của thân váy trăng xuất hiện trong phòng đến tột cùng là ai.
Trong hồi ức, Lê bà bà lòng như tro nguội cũng đang nỗ lực ngẩng đầu, nàng cũng muốn xem một chút người nào có năng lực như thế, thế mà có thể để cho tử thai phục sinh.
Ngẩng gương mặt, giãy giụa mở to hai mắt nhìn, xung quanh hoàn toàn mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một đạo thân ảnh linh lung băng lãnh quay người mà đi.
Hôi
Tiếng hơi thở nặng nề vang lên, một sợi thần niệm trốn vào trong đầu Lê bà bà cơ hồ bị hao hết, Từ Ngôn không có đi để ý tới thần hồn hao tổn, mà trong hai mắt trải rộng vẻ chấn kinh.
- Hiên Viên Tuyết chân chính còn chưa sinh ra đã chết, như vậy Hiên Viên Tuyết bây giờ, đến tột cùng là người nào...
Từ Ngôn nhìn về phía Lê bà bà mờ mịt, ngữ khí trâm trọng nói.
- Đúng vậy, Tam tiểu thư đã sớm chết, Hiên Viên Tuyết còn sống, không phải Tam tiểu thư, mà là người khác, nàng đến tột cùng là người nào vậy?
Lê bà bà thở dài nói:
- Thật muốn nhìn một chút nữ nhân mặc váy ánh trăng kia, Tam tiểu thư biến cố nhất định có quan hệ với nàng, có thể xuất hiện trong phòng dù có gia chủ đứng ở bên ngoài, tu vi cao bao nhiêu chứ...
- Sau đó thì sao, Hiên Viên Hạo Thiên nhất định phát hiện cái gì.
Ánh mắt Từ Ngôn ngưng trọng hỏi.
- Sau đó thế nào à, gia chủ sau khi trâm mặt rất lâu mới đi đến, tiếp nhận Tam tiểu thư từ trong tay của ta, ta có thể nhìn ra được, thời điểm gia chủ ôm anh hài, đang liều mạng áp chế phẫn nộ, thật giống như Tam tiểu thư không phải hắn thân sinh, lại về sau, Tam phu nhân dần dần tỉnh lại, ôm oa nhi khóc đến rối tinh rối mù, rất thương tâm, rất thương tâm.
Bên trong đôi mắt già nua vẩn đục rơi ra một giọt nước mắt, Lê bà bà giống như không biết, tiếp tục nói:
- Ta biết lần này sẽ nhiễu loạn to lớn, lại không dám nói lung tung, không dám hỏi loạn, một đêm kia ta cũng không có chợp mắt, trong đầu đều là tiếng khóc của Tam tiểu thư, thời điểm sắp bình minh, ta cảm thấy một trận mơ hồ, chẳng biết tại sao thế mà rời đi phòng xuất hiện trên biển cả.
- Cách Hiên Viên đảo rất xa rất xa, xa tới không nhìn thấy một chút xíu vết tích, ta cho là mình chết mất, đi tới địa ngục, chợt nghe có người nói chuyện ở sau lưng.
Lê bà bà hiện ra một tia cười thảm, hồi ức nói:
- Hắn nói Lê gia các ngươi vất vả, sau khi ngươi chết, những người khác của Lê gia vẫn sẽ ở trên đảo như cũ, mà lại sẽ sống càng tốt hơn.
Trong tiếng cười thảm, lần nữa có nước mắt trượt xuống, tiếng lão phụ trở nên oán hận, nói:
- Đó là tiếng của gia chủ, Hiên Viên Hạo Thiên chính miệng nói cám ơn ta, ta là một mụ, Trúc Cơ nho nhỏ, hẳn là cảm thấy nhảy cẵng vui vẻ mới đúng, thế nhưng ta nghe được gia chủ nói lời cảm tạ, bất quá là lời nói ly biệt mà thôi, ta, sẽ chết.
Tiếng cười mờ mịt dần dần vang lên, Lê bà bà cười thảm nói:
- Mạng của kẻ dưới như chúng ta, đều là của gia chủ, người ta để cho ta chết, ta liền phải chết, không có lựa chọn thứ hai, thế nhưng ta không cam tâm, ta hỏi gia chủ, Tam tiểu thư đến cùng còn sống không?
Gia chủ trầm mặc thật lâu, lắc đầu, ta cũng theo đó chìm vào đáy biển, ngay khi ta sắp chìm đến chết, bị Thôn Hải Kình đang ở đáy biển nuốt vào bên trong bụng, thế là đi tới Giao quốc, nhoáng một cái đã mấy trăm năm, những chuyện cũ kia, đều muốn quên mất không sai biệt lắm đi.
- Hiên Viên Tuyết thật đã chết rồi, như vậy Hiên Viên Tuyết hiện tại là ai đây?
Hai mi Từ Ngôn nhíu chặt, đáy mắt hiện lên một đạo hàn mang.
Lê bà bà hồi ức cùng giảng thuật, hiện ra cùng một chỗ có thể xưng là sự kiện quái dị, liên quan giữa Hiên Viên Tuyết cùng tử thai.
Lê bà bà chìm vào đáy biển trước đó chất vấn, cùng Hiên Viên Hạo Thiên lắc đầu, có thể chứng thực Hiên Viên Tuyết hoàn toàn chính xác không phải Tam tiểu thư chân chính, hoặc là nói thân thể Hiên Viên Tuyết vẫn như cũ, mà thần hồn đã bị cường giả xóa bỏ trước khi sinh ra, từ đó đổi lại hôn phách của người khác.
- Quả nhiên có người đoạt xá...
Từ Ngôn trầm giọng nói nhỏ.
Cũng chỉ có trước khi sinh ra bị diệt sạch thần hồn, mới có thể xuất hiện hiện tượng quỷ dị tử thai phục sinh, kỳ văn như thế, chỉ có đoạt xá mới có thể giải thích thông được. Xác nhận Hiên Viên Tuyết khi sinh ra đã bị người đoạt xá, thế nhưng Từ Ngôn càng thêm không hiểu là nữ tử thần bí xuất hiện trong phòng, đối phương tuyệt không phải người đoạt xá, mà giống như chủ mưu phía sau màn hiệp trợ người khác đoạt xá, vị chủ mưu này dám can đảm gạt bỏ con gái ruột của Hiên Viên Hạo Thiên - vị cường giả Hóa Thần đang chỉ ở cách mình một cánh cửa ngay từ trong bụng mẹ, từ đó đổi thành thân hồn mình cần, không nói những thứ khác, phần đảm phách này đã tuyệt không phải người thường có thể có được.
Nhất là Hiên Viên Hạo Thiên thế mà không dám truy cứu, chỉ có thể tự tay dìm biển diệt khẩu trung bộc duy nhất thấy được chân tướng.
Cường giả có thể để cho Hiên Viên đảo đảo chủ uất ức như thế, ít nhất phải có tu vi Độ Kiếp, thậm chí là, Tán Tiên...
- Huyễn Nguyệt cung!
Từ Ngôn bỗng nhiên trợn hai mắt lên, ở trong lòng lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ chủ nhân váy ánh trăng kia là chủ nhân Huyễn Nguyệt cung - Lâm Tích Nguyệt? Nàng đến tột cùng lấy thân hồn người nào chiếm cứ Hiên Viên Tuyết? Giao tình giữa Hiên Viên Hạo Thiên và Mạc Hoa Đà không ít, xem ra Hiên Viên đảo sớm có liên quan đến Huyễn Nguyệt cung.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Từ Ngôn nhanh chóng suy tính linh hồn chiếm cứ cỗ thể xác của Hiên Viên Tuyết là thần thánh phương nào.
Huyễn Nguyệt cung thần bí, ngoại trừ một Đan Thánh Mạc Hoa Đà bên ngoài, Từ Ngôn căn bản biết không nhiều, thật ra không chỉ có hắn, ngay cả Chân Vô Danh một trong tứ đại công tử kỳ tài, đều biết không sâu đối với Huyễn Nguyệt cung.
Quái vật khổng lồ có thể đánh đồng cùng Đạo Phủ và Kiếm Vương điện, từ đầu đến cuối ẩn núp trong bóng tối, để cho người ta thấy không rõ đến tột cùng, vê phần cung chủ Lâm Tích Nguyệt, ngoại trừ thân phận đạo lữ Ngôn Thông Thiên này ra, nghe đồn của Lâm Tích Nguyệt lưu truyên tại tu tiên giới ít càng thêm ít.
Người khác không biết, Từ Ngôn lại ở trong giấc mộng nhìn thấy qua Lâm Tích Nguyệt. Lâm Tích Nguyệt là một vị nữ tu dung mạo thanh lệ, giống như cũng không có chỗ quá mức xuất chúng, ngoại trừ thâm tình dành cho Ngôn Thông Thiên ra, Lâm Tích Nguyệt lộ ra hết sức bình thường.
Nhớ tới âm dung tiếu mạo của vị cung chủ Huyễn Nguyệt cung kia trong mộng cảnh, vẻ mặt Từ Ngôn đang không ngừng biến ảo, cuối cùng, một thân ảnh chia lìa trăm năm xuất hiện trong đầu, gương mặt xinh đẹp cười tươi như hoa, một thân áo đỏ như lửa.
- Hồng Nguyệt... Chẳng lẽ là tàn hồn của Hồng Nguyệt.
Thấp giọng hô bị áp chế mang theo chấn kinh không cách nào ức chế, bên trong suy đoán của Từ Ngôn xuất hiện một suy đoán hoang đường lại vô cùng có khả năng.
Chính là tàn hôn Bàng Hồng Nguyệt sau khi rời khỏi Bình Trung giới, bị cung chủ Huyễn Nguyệt cung vị chủ nhân này thu lấy, chẳng biết tại sao Lâm Tích Nguyệt không có dung hợp đạo tàn hồn này, vậy mà tìm một cỗ bản thể nhục thân, để cho nó lấy phương thức cùng loại đoạt xá trùng sinh.
Mà nhục thân bản thể bị diệt sạch thần hồn là Hiên Viên Tuyết chân chính, nói cách khác, Hiên Viên Tuyết chân chính còn chưa sinh ra đã chết, Hiên Viên Tuyết bây giờ là tàn hồn Bàng Hồng Nguyệt trùng sinh.