Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1316 - Chương 1316: Không Cho Phép Ngươi Chết

Chương 1316: Không cho phép ngươi chết Chương 1316: Không cho phép ngươi chếtChương 1316: Không cho phép ngươi chết

Linh thảo thì ra, nhưng không thấy thân ảnh Từ Ngôn.

Hiên Viên Tuyết vui mừng trong nháy mắt, sau đó gương mặt bỗng nhiên trầm xuống, quay đầu tập trung vào Thôn Hải Kình.

- Từ Ngôn đâu... Tại sao hắn vẫn chưa ral

Hiên Viên Tuyết càng ngày càng lo lắng.

- Hắn có thể đưa ra Lôi Vụ Thảo, nói rõ hắn hiện tại rất an toàn, tên kia thủ đoạn không thể tưởng tượng, chuẩn bị ở sau tầng tầng lớp lớp, yên tâm đi, Thôn Hải Kình chết Từ Ngôn đều sẽ không chất.

Chân Vô Danh sợ Hiên Viên Tuyết xúc động lại đuổi theo, vội vàng giải thích:

- Chưa từng nghe qua câu nói, người tốt sống không lâu, ác giả tai họa ngàn năm, tên kia là ác đồ, tai họa, hắn nhất định có thể sống qua ngàn năm, vạn năm không chừng cũng không chết được, hiện tại cứu Đạo Tử quan trọng, chúng ta về trước đi mới đúng.

- Ngươi trở về, ta đi tìm hắn!

Hiên Viên Tuyết căn bản không nghe lọt tai Chân Vô Danh khuyên giải, muốn truy hướng Thôn Hải Kình.

Vì cứu Từ Ngôn, Hiên Viên gia Tam tiểu thư đã định liều mạng, Hiên Viên Tuyết đúng là quyết định xông vào kình miệng, cứ như vậy có thể tìm tới Từ Ngôn, muốn vây chết trong bụng cá, vậy hai người cùng một chỗ vây chết.

Vừa muốn phi thân đuổi theo, Thôn Hải Kình xa xa bỗng nhiên phát ra một tiếng rống trầm muộn, bên trong tiếng rống của đầu Hóa Vũ hải thú này rõ ràng mang theo vẻ tức giận.

Đi vòng tròn nửa ngày dưới đáy biển, trước đó Thôn Hải Kình còn không quan tâm, dù sao nó từ đầu đến cuối đều ngao du dưới đáy biển, du lịch tới đâu cũng không đáng kể, nhưng cuối cùng xoay quanh như thế đổi thành ai cũng muốn nổi giận. Tiếng rống cùng một chỗ, cái đuôi lớn như dãy núi đột nhiên bãi xuống, dưới biển sâu lập tức xuất hiện hồng thủy ngập trời.

Cá lớn vẫy đuôi, tựa như Thần Long xoay người, lần này không sao, cá heo ở phía sau đuôi cá cách hơn một dặm trực tiếp bị nước biển dâng lên đẩy xa ra ngoài, mạch nước ngầm mang theo khí tức cường giả Hóa Vũ, Chân Vô Danh cùng Hiên Viên Tuyết ai cũng ngăn cản không nổi, hai người chỉ có thể gắt gao bắt lấy người hải độn, bị mạch nước đẩy ra không biết bao xa.

Đợi đến gió êm sóng lặng, Chân Vô Danh cùng Hiên Viên Tuyết chật vật không chịu nổi cũng tìm không được vết tích của Thôn Hải Kình nữa.

Mạch nước ngầm mãnh liệt không chỉ có cuốn đi Chân Vô Danh cùng Hiên Viên Tuyết, còn cọ rửa khí tức bản thân Thôn Hải Kình đến nửa điểm không dư thừa, hải độn phát ra tiếng kêu rên thê lương, hai cái vây cá đều bị mạch nước ngầm chấn gãy.

cái giá cho việc đuổi theo Hóa Vũ, có thể có mạng sống, nói rõ Thôn Hải Kình không tính là ác thú, nếu đổi thành Hóa Vũ Sa tộc Giao tộc khác, hai người màm gì còn mạng.

- Hóa Vũ đáng sợ, người ta bất quá lắc lắc cái đuôi, kém chút làm chúng ta chết đuối.

Chân Vô Danh lau nước biển trên mặt, trong dòng nước ngầm Hóa Vũ dâng lên, một thân linh lực không đáng giá nhắc tới.

- Không tìm được, không tìm được... Từ Ngôn!!!

Hiên Viên Tuyết đầu tiên tự cảm giác, đem linh thức tản ra đến cực hạn, sau đó khống chế hải độn trọng thương, phát giác ngay cả hải độn đều không thể truy tung đến Thôn Hải Kình, Tam tiểu thư tuyệt vọng, ánh mắt ngây ngốc ngẩn nở, ngã ngồi trên lưng hải độn.

- Hiên Viên đảo! Thôn Hải Kình quạt một cái đuôi đẩy chúng ta ra hơn nghìn dặm, đều muốn trở lại Hiên Viên đảo!

Chân Vô Danh nhìn khắp bốn phía, ngạc nhiên phát hiện Hiên Viên đảo ở phía xa, hắn mừng lớn nói: - Lần này thời gian đủ rồi, Đạo Tử được cứu rồi!

Không lo được Hiên Viên Tuyết mờ mịt, Chân Vô Danh phi thân lên mang theo Lôi Vụ Thảo chạy tới Hiên Viên đảo.

Đều đến mức độ này, có thể cứu sống một người tính một người, dù sao Chân Vô Danh đối với Từ Ngôn không chút nào lo lắng, tên vô lại kia nếu như bị ăn, Thôn Hải Kình vừa hay thay trời hành đạo.

Mang theo trọn vẹn mười gốc Lôi Vụ Thảo quay trở về Hiên Viên đảo, Chân Vô Danh lực lượng mười phần đi đến trước mặt Đan Thánh bày ra linh thảo, mười gốc linh thảo nửa gốc đều không kém, Mạc Hoa Đà thấy mà mí mắt trực nhảy.

Do thân phận hạn chế, đã nói hứa hẹn, Đan Thánh không cách nào đổi ý, mười gốc Lôi Vụ Thảo đã tập hợp đủ, Mạc Hoa Đà chuẩn bị xuất thủ luyện chế Giải Độc đan.

Lưỡng Nghi bản nguyên chi độc hoàn toàn chính xác khó giải quyết, bất quá không làm khó được vị Đan Thánh là hắn này.

- Từ Ngôn tên kia đâu, hắn thật bị Thôn Hải Kình nuốt sống?

Mạc Hoa Đà lạnh giọng hỏi một câu, trước mặt Chân Vô Danh này coi như biết tốt xấu, hắn chán ghét nhất chính là gia hỏa gọi Từ Ngôn kia.

- Hồi bẩm Đan Thánh đại nhân, Từ Ngôn hoàn toàn chính xác ở trong bụng Thôn Hải Kình, chúng ta phí hết tâm tư dùng vật liệu kiên cố bao vây lấy năm cây linh thảo, linh thảo ra, Từ Ngôn lại không ra.

Chân Vô Danh nói như thật, dù sao cũng không có gì giấu diếm, không phải là bị cá lớn nuốt tiến trong bụng à, có cái gì mất mặt chứ.

- Ha hat Tiểu tử kia vận may không tốt, thế mà bị Thôn Hải Kình nuốt, đầu cá lớn kia hiện ở nơi nào.

Mạc Hoa Đà cười lạnh hỏi thăm, Chân Vô Danh đành phải nói Thôn Hải Kình bị chọc giận, đong đưa cái đuôi to không biết bơi tới địa phương nào.

- Có thể táng thân trong bụng Hóa Vũ, cũng coi như vận mệnh của hắn.

Ánh mắt Mạc Hoa Đà có chút lắc lư một cái, không nhìn ra giải hận hay tiếc nuối, hỏi tiếp:

- Trên đường đưa Đạo Tử đến Hiên Viên đảo, các ngươi cho Đạo Tử nếm qua cái gì, đều nói hết mọi chuyện, tránh khỏi có dược hiệu khác còn sót lại, hỏng dược hiệu giải độc đan ta luyện chế.

- Chúng ta dùng yêu đan của Liên Đề, yêu đan trân quý đã trải rộng vết rách chỉ sợ vô dụng, còn có một hạt cực phẩm linh đan của Chương gia lão tổ, không biết là loại đan dược nào, trừ cái đó ra còn có một loại quả cổ quái.

Chân Vô Danh nói thật Đạo Tử nếm qua cái gì, bệnh không dối gạt y, người ta muốn luyện chế Giải Độc đan, vẫn là nên nói ra hết Đạo Tử đã nếm qua cái gì cho thỏa đáng, tránh khỏi dược hiệu Giải Độc đan xuất hiện ba động.

- Quả gì, quả của ai.

Đan Thánh bình tĩnh tiếp tục hỏi thăm.

- Từ Ngôn, lấy ra cho Đạo Tử ăn hết, có chút sinh cơ ba động, hình dạng tựa như là hồ lô nhỏ, hẳn là linh quả rất quý giá.

Chân Vô Danh nhớ lại nói.

- Linh quả hình dạng hồ lô, có nhiều lắm, đến tột cùng là chủng loại gì, trên người ngươi có không?.

Đan Thánh có chút tức giận, Chân Vô Danh thẳng lắc đầu, hắn không có hồ lô linh quả.

- Chỉ có trên người Từ Ngôn mới có loại kia linh quả?

Đan Thánh đạt được trả lời khẳng định chắc chắn, tức giận hừ một tiếng, nói:

- Trúng độc hẳn phải chết còn dám ăn linh quả lung tung, hừ! Một đám vô tri.

Dứt lời Đan Thánh nghênh ngang rời đi, Mạc Hoa Đà cao ngạo so với Hiên Viên gia đều muốn càng hơn một bậc, Chân Vô Danh không dám nhiều lời, lúc cung tiễn chỉ có thể mắng to không thôi ở trong lòng.

- Bản nguyên linh quả tinh thuần như thế, vẫn là linh quả mộc bản nguyên, Từ Ngôn kia đến tột cùng lấy được ở nơi nào, trên người hắn hẳn là còn có kiện dị bảo cường đại, nếu không căn bản ngăn không được Tán Tiên kiếm ý của Hiên Viên gia, đáng chết, sao hắn lại bị Thôn Hải Kình nuốt...

Đan Thánh đi xa mặt trầm như nước, ở trong lòng mắng thầm mình chủ quan, hết thảy làm khó dễ, mục đích thực sự là vì dẫn xuất bản nguyên linh quả.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Đạo Tử, Đan Thánh có tạo nghệ đan đạo sớm đã đăng phong tạo cực, cảm giác được khí tức bản nguyên linh quả vô cùng trân quý trên người Đạo Tử, hắn lúc này mới tận lực làm khó dễ, chỉ cần không giải độc cho Đạo Tử, người đưa Đạo Tử tới nhất định còn phải lần nữa xuất ra loại mộc bản nguyên linh quả ngay cả Đan Thánh hắn đều muốn thèm nhỏ dãi không thôi, không nghĩ tới biết được linh quả xuất xứ trên người Từ Ngôn, mà Từ Ngôn lại bị Thôn Hải Kình nuốt, Mạc Hoa Đà có thể xưng thất bại trong gang tấc, tính toán một trận không công.

Trên mặt biển, Hiên Viên Tuyết mờ mịt không biết làm sao.

Nàng không biết muốn đi chỗ nào tìm kiếm Từ Ngôn, cũng không biết Từ Ngôn đến tột cùng có thể thoát khốn hay không, nếu Từ Ngôn thật chết trong bụng cá, như vậy lần này ly biệt, sắp thành vĩnh tuyệt.

- Từ Ngôn... Ngươi nhất định phải còn sốngl!I

Quanh quẩn trên mặt biển tiếng rống, tràn đầy buồn bã.

Từng có lúc, Hiên Viên gia Tam tiểu thư cao ngạo giống như Cửu Thiên Huyền phượng, hiện ra bộ dáng yếu đuối hiếm thấy, gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ, lẩm bẩm:

- Ta không cho phép ngươi chết.......

Bụng cá, bên cạnh dung ao.

Từ Ngôn chờ đợi nửa ngày, dưới chân lắc lư một trận trở nên thân sắc bất định, Tiểu Tịch trên Long Nham không tiếp tục ảnh hưởng đến con đường Thôn Hải Kình đi nữa, vội vã chạy trốn tới bên bờ.

- Cá lớn tức giận, chúng ta can thiệp nó quá lâu, chính đang nhanh chóng du lịch hướng đáy biển.

Tiểu Tịch lo lắng nói: - Hi vọng hai vị bằng hữu kia của ngươi lấy được cái hộp.

- Có thể cảm giác được khí tức của bọn hắn, ta có lời giao cho bọn họ.

Từ Ngôn nhíu mày nói.

- Cảm giác không đến, hẳn là cách quá xa, Thôn Hải Kình một khi du động tốc độ cao nhất, không ai có thể đuổi được, trừ phi Hóa Vũ khác, hoặc là cường giả Độ Kiếp bên trong Nhân tộc các ngươi.

Tiểu Tịch lắc đầu nói.

Sớm đã dự liệu được như thế, Từ Ngôn trầm ngâm không nói.

Bây giờ chỉ có thể hi vọng Hiên Viên Tuyết cùng Chân Vô Danh lấy được hộp nhỏ, như vậy trở vê cứu Đạo Tử, nếu như không lấy được hộp nhỏ, cho dù lại đuổi theo, cũng đã không còn kịp rồi.

Làm hết sức mình nghe thiên mệnh, Từ Ngôn không thích nhất, bởi vì hắn không thích Thiên đạo.

Đến tình trạng như thế, suy nghĩ nhiều vô ích, đã tận lực, cũng không cần tự trách, Đạo Tử nếu là mạng lớn, tự nhiên có thể trốn qua một kiếp.

- Nhìn các ngươi còn may mắn hơn ta.

Từ Ngôn cười khổ một tiếng, chính hắn vận rủi đại khái tìm được nguyên nhân, là Khương Đại Xuyên bên trong bình sứ, bây giờ Từ Ngôn bắt đầu mong mỏi Khương Đại Xuyên cũng có thể đi vào mảnh thiên địa chân chính này, bởi vì chỉ có Khương Đại Xuyên đi ra từ Bình Trung giới, mới có thể mang vận rủi đi, bằng không mà nói, chỉ cần Từ Ngôn một mực mang theo bình sứ, vận rủi thuộc về Khương Đại Xuyên sẽ phải một đường như bóng với hình.

- Khương Đại Xuyên ơi Khương Đại Xuyên, ngươi cần phải tranh khẩu khí, tranh thủ sớm ngày xông ra Bình Trung giới đi.

Đứng bên cạnh dung ao, Từ Ngôn tại thâm nghĩ trong lòng:

- Ngươi không ra, ta cũng không đi ra, ngươi ở Bình Trung giới, ta tại bụng Hóa Vũ, đầu cá lớn này có khổ người đủ lớn, cảnh giới đủ cao, để nó trước nhận vận rủi đi.
Bình Luận (0)
Comment