Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1315 - Chương 1315: Linh Thảo Ra

Chương 1315: Linh thảo ra Chương 1315: Linh thảo raChương 1315: Linh thảo ra

Giao Nhân tộc thế mà có thể ảnh hưởng phương hướng Thôn Hải Kình tiến lên, Tiểu Tịch nói lời này để Từ Ngôn rất giật mình.

Cứ việc không hoàn toàn khống chế, có thể thay đổi một chút hướng đi cũng tốt, chí ít đừng để Thôn Hải Kình cách Hiên Viên đảo càng ngày càng xa.

- Làm sao cải biến phương hướng Thôn Hải Kình? Chỉ cần để nó vòng quanh đi là được, Thôn Hải Kình một khi bơi ra quá xa, hai người phía ngoài chỉ sợ không có thời gian trở về.

Từ Ngôn nói như vậy, Tiểu Tịch không đang do dự, gật đầu nói:

- Ta thử một chút, chỉ có ta mới có thể cải biến phương hướng đi của Thôn Hải Kình, công chúa Giao Nhân tộc có huyết mạch viễn cổ hải thú, loại này huyết mạch được Thôn Hải Kình tán thành, ta có thể miễn cường coi như một loại đồng tộc nhỏ bé trong mắt Thôn Hải Kình, mà không phải xen lẫn Giao Nhân.

Hoàng tộc huyết mạch bên trong Giao Nhân nhất định bất phàm, điểm này Từ Ngôn đã sớm biết, nếu không Tiểu Tịch cũng không phải công chúa.

Nhưng hắn nhưng không biết Tiểu Tịch thế mà có thể câu thông cùng Thôn Hải Kình, thậm chí đạt tới trình độ ảnh hưởng đầu Hóa Vũ hải thú này.

Đã đáp ứng Từ Ngôn, Tiểu Tịch lập tức động thủ, trước đạp lên Long Nham, một vài Giao Nhân trên Long Nham gặp công chúa đi lên lập tức lui xuống.

Trưởng ấu tôn ti, trong Giao Nhân tộc đồng dạng tồn tại, tại Giao quốc ngoại trừ Yêu Vương trưởng lão, công chúa thân phận cao nhất.

Từ Ngôn vốn định đuổi theo Long Nham, nhìn có hay không có chỗ có thể giúp đối phương, thế nhưng không đợi hắn đạp vào Long Nham, long hồn trong mắt trái lần nữa ngo ngoe muốn động, táo bạo mà tràn ngập phẫn nộ long hống lên trong đầu Từ Ngôn.

Vì không cho Tiểu Hắc tiếp tục hao phí lực lượng thần hồn, Từ Ngôn dừng bước, đứng bên cạnh dung ao chờ đợi. Từ khi cắn bị thương Tiểu Tịch, Tiểu Hắc ngay cả linh lực Từ Ngôn đều áp chế không nổi, thế mà có thể xuyên thấu qua linh lực Từ Ngôn cảm giác được đang ở gần Long Nham.

- Chẳng lẽ bên trong Long Nham có vật liệu gì? Nếu không Tiểu Hắc sẽ không hội táo bạo như vậy.

Từ Ngôn không vận dụng được mắt trái, nhìn không thấu Long Nham chân tướng, đành phải kiềm chế tâm thần, yên lặng đợi Tiểu Tịch thi pháp.

Đứng trên đỉnh Long Nham, Giao Nhân công chúa chắp tay trước ngực, nhắm hai mắt lại, giống như đang cầu nguyện cái gì, lại hình như đang ngâm xướng ca dao cổ lão.

Từ Ngôn thậm chí có thể cảm giác được một loại khí tức không linh phun trào trên người Tiểu Tịch, loại khí tức này mười phần quái dị huyền bí, tựa như một loại kêu gọi đến từ Hoang Cổ, hoặc nói là, kêu to.

Rống.

Hắc Long bất an trở nên càng ngày càng nóng nảy bắt đầu chuyển động, cách linh lực bàng bạc của Từ Ngôn, Tiểu Hắc như cũ có thể cảm giác được ngoại giới xuất hiện khí tức, đột nhiên, Từ Ngôn đọc hiểu dấu hiệu của Hắc Long.

- Thiên địch?

Để Tiểu Hắc xao động như thế, tuyệt đối là thiên địch tiến đến, Từ Ngôn không hiểu thấu nhìn một chút Giao Nhân công chúa trên Long Nham, không rõ ràng đến cùng Long Nham để Tiểu Hắc phẫn nộ, hay Tiểu Tịch để Hắc Long trở nên lo lắng.

Hắc Long hồn càng xao động, khí tức toàn thân sẽ tiêu hao càng nhanh, Từ Ngôn không có cách nào, đành phải thu long hồn vào Thiên Cơ Phủ, lại đưa Thiên Cơ Phủ vào Tử Phủ sơn.

Hai tầng giam cầm, Tiểu Hắc rốt cục yên tĩnh trở lại, xoay quanh thành một vòng khói đen bên trong Thiên Cơ Phủ, như ẩn như hiện.

Ngoại giới, đáy biển. Hải độn đang bơi với tốc độ cực nhanh đi theo phía sau Thôn Hải Kình, từ đầu đến cuối khoảng cách Thôn Hải Kình không đến một dặm, Hiên Viên Tuyết đứng trên lưng Hải độn, không nháy mắt một chút nhìn chằm chằm cá lớn xa xa.

Đã nửa ngày trôi qua, cái hộp nhỏ Từ Ngôn nói tới vẫn không có xuất hiện.

- Đừng nóng vội, không chừng hôm nay Thôn Hải Kình còn chưa tới thời điểm đi ngoài, nhìn nó có thể ăn như vậy, ngay cả nước biển đều nuốt, cũng nhanh thôi, chờ một chút đi.

Từ khi cách xa Thôn Hải Kình, thần hồn Chân Vô Danh đã trở về cơ thể, mặc dù cách không tính quá xa, nhưng dù sao cũng muốn an toàn hơn nhiều so dừng ở bên cạnh đầu hải thú này đại hống đại khiếu trước đây không lâu.

Hiên Viên Tuyết từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm cá lớn xa xa, ngay cả lời Chân Vô Danh nói giống như đều không nghe thấy, nàng nặng nề tự nói:

- Thôn Hải Kình cải biến phương hướng, đầu cá lớn này lượn quanh một vòng tròn rất lớn, cũng không tiếp tục du động vào biển sâu.

- Đi vòng?

Chân Vô Danh nghe được khẽ giật mình, kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ là Từ Ngôn còn có thể khống chế Hóa Vũ yêu tộc? Ta cũng không tin hắn một Nguyên Anh tu sĩ có thể để cho Hóa Vũ hải thú cải biến du động phương hướng, Thôn Hải Kình quả nhiên đang đi vòng vèo!

Chân Vô Danh cẩn thận phân biệt một chút, phát hiện quái vật khổng lồ phía trước nhìn như đang đi tới trước, lại có chút lệch trái, cự ly ngắn còn không nhìn ra cái gì, một khi du động, thay đổi phương hướng bên trong hải vực sẽ rất lớn lắm, chí ít có thể vòng trở về hơn năm trăm dặm.

- Nhất định có cao nhân đang giúp hắn, trong bụng Thôn Hải Kình cũng chưa chết, nói rõ hắn có chỗ kỳ ngộ.

Chân Vô Danh không khỏi tắc lưỡi ghen ty nói:

- Sao hắn lại luôn có kỳ ngộ chứ, sao ta lại cuối cùng đi theo không may đây? - Mau ra đây đi, Từ Ngôn, ta muốn ngươi chính miệng giảng thuật một lần kinh nghiệm phát sinh ở Vãng Sinh động.

Dôi mi thanh tú của Hiên Viên Tuyết lần nữa nhíu lên, lẩm bẩm:

- Ta nhớ tới một chút đoạn ngắn mơ hồ, lại không cách nào nhớ lại toàn bộ ký ức, ngươi đã nói muốn giúp ta khôi phục đoạn ký ức di thất này, ngươi muốn cần nói lời giữ lời mới được.

Hiên Viên Tuyết đã có thể kết luận mình đích thật thiếu thốn một đoạn ký ức, mà đoạn này ký ức di thất này, dưới cái nhìn của nàng có khả năng có quan hệ đến phụ thân Hiên Viên Hạo Thiên.

Có lẽ là một loại trừng phạt, Hiên Viên Tuyết không có oán hận gia chủ, nàng chỉ muốn mau sớm nhớ lại đoạn này ký ức, nhớ lại kinh nghiệm quen biết cùng Từ Ngôn.

Càng lo lắng, thời gian trôi qua sẽ trở nên càng chậm.

Trải qua chờ đợi dài dằng dặc về, trước mắt Hiên Viên Tuyết như cũ không có thân ảnh Từ Ngôn, nàng dần dần trở nên bất an.

Từ ki ra biển bắt đầu, thời gian đã qua hai ngày, cho dù Thôn Hải Kình khi thì sẽ quấn một vòng lớn, nhưng khoảng cách giữa Thôn Hải Kình và Hiên Viên đảo vẫn như cũ trở nên càng ngày càng xa.

Từ Ngôn đã từng không tiếc chấn vỡ yêu đan Liên Đề Thú, nhờ vào đó áp chế độc lực trong người Đạo Tử, tăng thêm sinh cơ của Linh Lung Quả, Đạo Tử mới có thể miễn cưỡng chống đỡ cho tới bây giờ, theo kịch độc bắn ra, một ngày sau, thiên kiêu Đạo Phủ đến từ Đông châu, sẽ ngã xuống ở Thương Hải.

Hiên Viên Tuyết đang nóng nảy, Chân Vô Danh cũng bắt đầu lo lắng.

Trải qua gian nguy, liều mạng mới đến mười ốc Lôi Vụ Thảo, giờ muốn tận mắt thấy Đạo Tử chết đi, chẳng phải phí công nhọc sức.

- Đan Thánh lão già kia, biết luyện đan có gì đặc biệt hơn người! Gia hỏa tư lợi, chờ bản công tử thành tựu Hóa Thần, nhất định tìm hắn chiến một trận trên Bách Thần bảng! Chân Vô Danh cắn răng nghiến lợi mắng, dù sao nơi này là hải vực không người, Mạc Hoa Đà cũng nghe không được.

- Sắp không có thời gian rồi, Từ Ngôn ngươi đến cùng lúc nào ra, không quay lại, Đạo Tử sẽ muốn mất mạng.

Trong lúc Chân Vô Danh lo lắng nói thầm, hắn chợt thấy phía sau cái đuôi Thôn Hải Kình có một cái vật liệu cực nhỏ chìm vào đáy biển, nếu không phải bây giờ cách mặt biển không xa, phía dưới tia sáng chiếu rọi, vật liệu nho nhỏ phản chiếu một chút ánh sáng, Chân Vô Danh còn không nhìn ra có cái gì chìm xuống.

- Đó là cái gì? Chìm xuống, ta đi xem một chút!

Chân Vô Danh nói xong vận dụng phương pháp thủy độn, phân thủy mà đuổi tới.

Không bao lâu, Chân Vô Danh một lần nữa trở về trên người cá heo, trong tay nhiều một hộp lớn chừng bằng móng tay, hộp rất tàn phá không chịu nổi, cơ hồ chỉ còn lại có một tầng, giống như bị lực lượng gì đó ăn mòn đến sắp vỡ vụn.

Thận trọng mở ra cái hộp nhỏ, bên trong là một túi trữ vật tiểu xảo, một sợi linh thức đảo qua, Chân Vô Danh vui mừng quá đỗi, hoảng sợ nói:

- Năm gốc Lôi Vụ Thảo! Từ Ngôn quả nhiên nói được thì làm được, linh thảo ra đến rồi.
Bình Luận (0)
Comment