Chương 1326: Gia chủ chất vấn
Chương 1326: Gia chủ chất vấnChương 1326: Gia chủ chất vấn
Hiên Viên thế gia cổ lão, nghỉ lại trên Hiên Viên đảo vạn năm, bên trên đảo có thành trấn khổng lồ, tất cả chi mạch lớn của Hiên Viên gia đều ở lại trong đó, bất quá có thể ở trong phủ đệ chủ gia, chỉ có huyết mạch dòng chính mới được.
Phủ đệ Hiên Viên gia rất rộng lớn, to lớn giống như sơn trang, địa phương Đạo Tử dưỡng thương là khu vực đãi khách, một lần nuôi liên nửa năm, Chân Vô Danh cũng bồi nửa năm.
Nửa năm trước, Đan Thánh luyện chế được giải dược, Quân Vô Nhạc rốt cục chuyển nguy thành an, không biết là dược hiệu giải dược không quá đủ hay Lưỡng Nghi bản nguyên chỉ độc quá mức đáng sợ, ăn hết Giải Độc đan, Đạo Tử như cũ trọng thương không dậy nổi, khôi phục thời gian nửa năm mới dần dần chuyển tốt lại, nhưng vô cùng suy yếu như cũ.
- Nhất định là lão già kia giở trò xấu, Giải Độc đan thiếu hai cân.
Chân Vô Danh tức giận bất bình nói, âm thanh rất thấp, chỉ có Đạo Tử đang hoạt động gân cốt trong sân mới có thể nghe thấy.
Chân Vô Danh không biết Đan Thánh đi hay chưa, nói chuyện sau lưng người đứng đầu Bách Thần bảng dù sao cũng không tốt, bị nghe được không tránh khỏi phải gặp người ghi hận.
- Có thể sống là đủ rồi, người chết chìm, như thế nào ghét bỏ một gốc rơm rạ đây.
Quân Vô Nhạc mỉm cười, thư giãn gân cốt, cũng không quá quan tâm bản thể hư nhược.
- Đạo gia các ngươi rộng lượng, phần cừu oán này ta nhớ kỹ! Về sau lão già kia cầu đến trên đầu ta, xem ta như thế nào làm khó dễ hắn, hừ.
Chân Vô Danh tức giận hừ một tiếng, hắn nhà nhàn nhã nhãn nằm ở trên ghế dựa lớn, nắm trong tay một mâm nho, vừa ăn một hạt, không đợi nôn da ra đã thấy Hiên Viên Tuyết đi tới từ ngoài viện.
Ực ực một tiếng, chùm nho ngay cả dây đều bị nuốt vào bụng, Chân Vô Danh nhắm mắt, vội vàng dặn dò.
- Cứ nói ta ngủ thiếp đi, mười ngày nửa tháng đều tỉnh không được!
Loảng xoảng một tiếng, cửa sân bị đá mở, Hiên Viên Tuyết trầm mặt sải bước tiến đến, cử động tùy tiện như thế mười phần một khí thế của chủ nhà.
Phủ đệ Hiên Viên gia, Hiên Viên Tuyết lúc đầu cũng là chủ nhân, chỉ bất quá giọng nói đãi khách lại không hề hữu hảo, trầm giọng nói:
- Tỉnh không được cũng đừng tỉnh, viện này làm mộ địa cho ngươi cũng rất tốt.
Tam tiểu thư vừa đến, Đạo Tử chỉ còn lại xấu hổ cười khổ, hai vị này là thứ hai cùng thứ tư Thiên Anh bảng, khuyên được người này sẽ phải đắc tội một người khác, vẫn là không nói lời nào mới tốt.
- Ngươi nghĩ ta nguyện ý ở chỗ này, còn không phải Đan Thánh lão già kia hại chúng tai
Chân Vô Danh cũng không vờ ngủ, lập tức nhảy dựng lên, kéo Đạo Tử liền đi, nói:
- Đi đi đi, chủ nhân người ta đuổi chúng ta, chúng ta cũng biết tốt xấu, rời khỏi Hiên Viên đảo thôi, chúng ta về Cửu Tỉnh đảo đi dưỡng thương càng tự tại.
Thật ra nếu không phải không dám đoán chắc Lưỡng Nghi chỉ độc của Đạo Tử phải chăng đã được giải trừ, Chân Vô Danh cùng Đạo Tử cũng sẽ không lưu lại Hiên Viên đảo nửa năm lâu, nếu thật sự có thừa độc, đều có thể đi tìm Đan Thánh lý luận.
Chân Vô Danh giả bộ muốn đi, nhưng đại môn đã bị chặn lại, Hiên Viên Tuyết chắp tay sau lưng đứng tại cửa ra vào, ánh mắt thanh lãnh, nói:
- Theo ta ra biển, sau khi tìm tới hắn, các ngươi lại đi.
- Hiên Viên Tuyết, ngươi đây là ép buộc!
Chân Vô Danh kêu to một tiếng quái dị, nói:
- Nửa năm nay ta chí ít cùng ngươi ra biển mười lần, lúc này mới vừa trở về ba ngày không đến lại muốn ra biển, hải vực lớn như vậy, ở đâu tìm đầu kia lớn kia, kia là Hóa Vũ Thôn Hải Kình, cũng không phải một đầu cá con. Chân Vô Danh bất đắc dĩ, thật ra không riêng gì ăn nhờ ở đậu cùng Đan Thánh luyện đan thiếu cân hai, bất đắc dĩ lớn nhất của hắn là vị Tam tiểu thư Hiên Viên gia khó chơi này.
Từ khi gom góp đủ Lôi Vụ Thảo, đạt được Giải Độc đan, Chân Vô Danh cách mỗi mấy ngày sẽ bị Hiên Viên Tuyết chộp tới ra biển, mục đích ra biển chỉ có một, chính là tìm kiếm Từ Ngôn.
Đi tìm một đầu hải thú Hóa Vũ trong hải vực mênh mông, đều muốn khó hơn mò kim đáy biển, tìm không thấy còn tốt, tìm được làm sao bây giờ, chẳng lẽ đi vào trong bụng Hóa Vũ cứu Từ Ngôn?
Chân Vô Danh quyết định chủ ý không xuất hiện ở biển, ra biển cũng là tốn công vô ích, còn không bằng nằm trong sân nhìn đám mây.
- Hắn và ngươi cùng chung hoạn nạn, hắn vì cứu Đạo Tử mà bị nuốt vào bụng cá, nam nhân các ngươi không phải để ý nhất tình huynh đệ à, vì sao hắn đang ở bên trong bụng cá nguy cơ tứ phía, các ngươi lại có thể chẳng quan tâm.
Hiên Viên Tuyết cũng không yếu thế, trừng mắt lên phát ra chất vấn của bản thân, một phen nói đến âm vang hữu lực.
- Tam tiểu thư nói sai, ta cùng tên kia mới vừa biết nhau không có mấy ngày, giao tình của chúng ta không tới trình độ xưng huynh gọi đệ.
Chân Vô Danh mặt không đỏ tim không đập nhanh giải thích:
- Ta cùng Từ Ngôn không tính quá quen, không giống Tam tiểu thư, các ngươi lưỡng tình tương duyệt, chỉ sợ sẽ nói chuyện cưới gả, các ngươi rõ ràng nhất, nếu như Tam tiểu thư nóng vội, ngài tự mình đi tìm đi, vị phu quân kia của ngươi mạng lớn, nhất định không chết được.
Dù sao da mặt đủ dày, Chân Vô Danh quyết định chủ ý không xuất hiện ở biển, nhắm lại hai mắt bày ra bộ dáng nhìn nửa chết nửa sống trên ghế dựa lớn, hắn hạ quyết tâm ăn vạ.
Gặp hai người tranh cãi, Đạo Tử nghe được dở khóc dở cười, vừa muốn giảng hòa, bỗng nhiên ánh mắt nhìn về phía cổng. - Lưỡng tình tương duyệt, nói chuyện cưới gả?
Thân ảnh cao lớn chẳng biết lúc nào xuất hiện ở ngoài cửa, mang theo một cỗ cảm giác áp bách cất bước đi tới, giọng nói sâm nhiên nói:
- Nữ nhi Hiên Viên gia đều có phu quân, vì sao ngay cả ta cũng không biết đây.
Thân ảnh cao lớn đi vào viện chính là gia chủ Hiên Viên gia, chủ nhân của nơi đây. Hiên Viên Hạo Thiên trong lúc vô tình nghe được lí do thoái thác nửa đùa nửa thật của Chân Vô Danh, ánh mắt lập tức trầm xuống, vẻ khiếp sợ dâng lên trong đáy mắt lại bị hắn gắt gao áp chế xuống, đổi thành gương mặt hoàn toàn lạnh lùng như trước đây.
- Gia chủ, hắn đang nói bậy, nữ nhi không có phu quân, chỉ có một vị hảo hữu tri kỷ.
Hiên Viên Tuyết chợt nghe âm thanh của phụ thân, gương mặt xinh đẹp lập tức trắng bệch, cúi đầu giải thích.
Trong Hiên Viên gia, địa vị của gia chủ là không cần chất vấn, Hiên Viên Hạo Thiên tốt so với đế vương nhân gian, ngay cả con cái ruột cũng cung kính vạn phần, cái giá cho việc ngỗ nghịch gia chủ, chính là gia pháp trừng phạt.
- Hảo hữu nói chuyện cưới gả? Hắn là ai?
Hiên Viên Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, trên mặt đất dưới chân lập tức sinh ra một trận gió lốc, tứ tán ra.
- Ra mắt đảo chủ.
Chân Vô Danh cũng không dám giả chết ở trên ghế dựa lớn, cùng Đạo Tử chào hỏi.
Quét mắt nhìn hai người, Hiên Viên Hạo Thiên vốn muốn thăm viếng Đạo Tử một phen, nhìn một chút thương thế của Quân Vô Nhạc như thế nào, Đạo Tử ở Hiên Viên đảo điều dưỡng nửa năm, rõ ràng bị Đan Thánh hố, điểm này, trong lòng Hiên Viên Hạo Thiên biết rõ, lại không cách nào đâm thủng.
Bị kẹp ở giữa Huyễn Nguyệt cung cùng Đạo Phủ, Hiên Viên Hạo Thiên vốn là đủ lo nghĩ, tính toán thương thế Đạo Tử khôi phục được không sai biệt lắm, lúc này mới dự định nhìn, dù sao Hiên Viên đảo cũng không muốn đắc tội Đạo Phủ.
Vừa đến nơi này, đã nghe đến một tin tức để Hiên Viên Hạo Thiên kinh hãi, hắn đã không còn tâm tư quan tâm thương thế của Đạo Tử, ngược lại nhìn chằm chằm Hiên Viên Tuyết, chất vấn.
- Hắn gọi Từ Ngôn, tu sĩ Nguyên Anh bị Thôn Hải Kình nuốt vào bụng kia, vì cứu Đạo Tử, hắn không tiếc đối mặt Đấu Tiên kiếm ý, nam nhi có tình có nghĩa như thế, chẳng lẽ không cho phép nữ tử chúng ta động tâm?
Đối mặt với gia chủ chất vấn, Hiên Viên Tuyết do dự thật lâu, rốt cục ngẩng đầu lên, ánh mắt ngưng trọng nói tình yêu của mình, nàng lại không là tiểu hài tử, Tam tiểu thư tu luyện mấy trăm năm, thích ai không nên bị phụ thân của mình hạn chế.
Một màn nữ nhi chống đối phụ thân, nhìn như phổ thông, thế nhưng kết quả lại ngoài dự liệu của mọi người.
Balll
Tiếng bạt tay thanh thúy vang lên, đầu Hiên Viên Tuyết nghiêng qua một bên, khóe miệng tràn ra vết máu, cũng giống như vị phụ thân lạnh lùng của nàng, đập vào mắt không khỏi kinh tâm.