Chương 1327: Không Có Tư Cách
Chương 1327: Không Có Tư CáchChương 1327: Không Có Tư Cách
Giữa cha con, cho dù có mâu thuẫn cũng có huyết thống ở trong đó, dưới tình huống Hiên Viên Tuyết không có chút cử động quá phận, nàng bất quá nói người mình thích ở trước mặt phụ thân mà thôi.
Cho dù không chiếm được phụ thân tán thành cùng chúc phúc, cũng không nên nghênh tới một cái tất mang theo linh lực Hóa Thần chứ.
Nếu không phải tu luyện qua Hiệp Thiên Hạ, chỉ sợ đầu Hiên Viên Tuyết sẽ vỡ vụn dưới một kích này, linh lực nổ lên trên mặt nàng tán ra ba động bốn phía, ngay cả Chân Vô Danh cùng Quân Vô Nhạc đều có thể cảm nhận được một cái tát kia đánh nặng bao nhiêu.
Chân Vô Danh lần đầu tiên nhìn thấy Hiên Viên Hạo Thiên xuất thủ, mà lại mục tiêu xuất thủ lại là con gái ruột của vị đảo chủ kia.
Hiên Viên Hạo Thiên tát mạnh, Chân Vô Danh nhìn thấy mà giật mình, hắn do dự một chút, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ:
- Đảo chủ bớt giận, Từ Ngôn mà Tam tiểu thư nói tới hoàn toàn không phải thường nhân, không chỉ có tuổi còn trẻ đã có tu vi Nguyên Anh đỉnh phong, vẫn là Tiểu sư thúc của một đám Nguyên Anh trưởng lão Địa Kiếm tông, Từ Ngôn sư thừa đại trưởng lão Địa Kiếm tông - Hoành Chí, bản thân hắn cũng thiên phú kinh người, gọi là kỳ tài có chút không đủ, không thể kém bao nhiêu nếu so với Tam tiểu thư.
Nể tình quen biết một trận, Chân Vô Danh nói một phen ý tốt tán dương.
Hắn cho rằng, nguyên do Hiên Viên Hạo Thiên nổi giận là bởi vì nữ nhi thích một gia hỏa không rõ lai lịch, chỉ cần nói rõ thân phận địa vị cùng thiên phú của Từ Ngôn, một vị tuấn kiệt tuổi trẻ như thế, ngoại trừ tâm hơi đen ra, cho dù ai cũng không nên quá mức xem nhẹ mới đúng.
Theo Chân Vô Danh thấy, Từ Ngôn xứng với Hiên Viên Tuyết.
Kiếm tông Tiểu sư thúc, cùng Tam tiểu thư Hiên Viên gia, nói thành môn đăng hộ đối cũng kém không nhiều, một người là quan môn đệ tử của Hóa Thần cường giả, một là Tam tiểu thư Cổ Bách đảo, thấy thế nào cũng xứng.
Còn cho rằng mình giúp bằng hữu, Chân Vô Danh âm thầm đắc ý mắt liếc vẻ mặt Hiên Viên Hạo Thiên, phát hiện sắc mặt vị đảo chủ này giống như trở nên càng âm trầm sau khi nghe hắn giới thiệu xong.
- Xứng?
Hiên Viên Hạo Thiên nhìn về phía Chân Vô Danh, tiếng lạnh lùng nói:
- Nữ nhi Hiên Viên gia, xứng hay không xứng là không cần người ngoài chỉ điểm, ta hiện tại nói cho các ngươi biết, gia hỏa gọi là Từ Ngôn đừng ghĩ trở thành con rể Hiên Viên gia, bởi vì hắn không có tư cách.
Hiên Viên Hạo Thiên nói lời này để không ai hiểu thấu, nếu như ngay cả Từ Ngôn loại xuất thân này cũng không có tư cách xứng với Hiên Viên Tuyết, như vậy trong thiên hạ chỉ sợ nam tử nhân tộc cảnh giới Nguyên Anh, không ai có thể xứng với nữ nhi Hiên Viên gia.
Cuồng ngạo cũng phải có hạn độ, Chân Vô Danh biết người Hiên Viên gia đều rất cuồng ngạo, nhưng dễ dàng như thế đã xóa bỏ tư cách của Từ Ngôn, không chỉ có Hiên Viên Tuyết đang bụm mặt sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu, ngay cả Chân Vô Danh đều có chút tức giận.
- Kiếm tông Tiểu sư thúc, quan môn đệ tử của cường giả Hóa Thần hậu kỳ, tu vi Nguyên Anh đỉnh phong, lại tuổi tác không lớn, nếu Từ Ngôn cũng không có tư cách xứng với Tam tiểu thư, không biết người nào mới có thể xứng với nữ nhi Hiên Viên gia, chẳng lẽ thật muốn tu vi Hóa Thần mới được?
Chân Vô Danh chắp tay ôm quyền, làm ra thái độ cầu vấn, chỉ bất quá hỏi vấn đề có chút bén nhọn.
Vô Danh công tử cũng không phải tính tình ủy khúc cầu toàn, có Đạo Tử ở đây, Hiên Viên Tuyết lại ở một bên, Chân Vô Danh liệu định Hiên Viên Hạo Thiên sẽ không làm khó người ngoài như mình, cho nên mới thay Từ Ngôn bất bình.
- Muốn xứng với Tuyết nhi, đơn giản, đạt tới đỉnh là đủ.
Hiên Viên Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, nói: - Chỉ cần Từ Ngôn kia có thể đạt tới đứng đầu cùng cấp, hắn ở Nguyên Anh, cần muốn vô địch thủ Nguyên Anh trong Thiên Hạ lại, hắn đến Hóa Thần, đứng hàng thứ nhất bên trong Hóa Thần, không đạt được đệ nhất nhân bên trong cùng cấp, đừng nghĩ có bất kỳ liên quan gì đến Hiên Viên gia taI
Phất ống tay áo một cái, gia chủ Hiên Viên gia quay người mà đi, không có lý không hỏi mấy tiểu bối, sắc mặt từ đầu đến cuối đều âm trầm, bước ra một bước đến ngoài cửa, thân hình đã biến mất không thấy gì nữa.
Khoảng cách chỗ Đạo Tử dưỡng thương rất xa, thân ảnh Hiên Viên Hạo Thiên đi ra từ trong hư không, hai bàn tay to gắt gao nắm chặt, giống như đang đè nén phẫn nộ gì đó, hắn hừ lạnh một tiếng đi ra phủ đệ, một người đi vào nghĩa trang phía sau núi.
Nghĩa trang Hiên Viên gia rất lớn, chôn vô số tu sĩ Hiên Viên gia, toà mộ viên cổ lão như Đấu Tiên Đài, đã tồn tại vạn năm.
Hiên Viên Hạo Thiên không có đi vào nghĩa trang, mà đi về phía một bên dốc núi bên ngoài nghĩa trang.
Dốc núi đón mặt trời mới mọc, rất nhiều mộ bia đứng thẳng, chôn ở chỗ này đều là người hầu của Hiên Viên gia, bọn hắn không có họ Hiên Viên, lại cả đời hầu hạ chủ gia, sau khi chết được cho phép chôn ở biên giới mộ viên Hiên Viên gia.
Đi đến gần một chỗ mộ bia thấp bé vô danh, vẻ mặt Hiên Viên Hạo Thiên trở nên phức tạp, đại thủ đặt ở trên tấm bia đá tràn đầy xoắn xuýt cùng táo bạo, còn mang bất đắc dĩ ở trong đó.
- Mấy trăm năm, khó khăn cho ngươi, bởi vì nàng tồn tại, ngươi ngược lại vào không được mộ tổ.
Ánh mắt Hiên Viên Hạo Thiên phức tạp nhìn qua bia đá, lẩm bẩm:
- Là người, thì chạy không thoát cửa tình này, ta biết cuối cùng sẽ có ngày hôm nay, thế nhưng nàng khác biệt, nàng không thể động tình, nếu nàng động tình, chỉ sợ Hiên Viên gia có nguy hiểm diệt tộc... Cho nên Từ Ngôn người này, phải chết.
Bàn tay Hiên Viên Hạo Thiên không tự chủ được vận chuyển linh lực, đỉnh bia đá phát ra tiếng răng rắc răng rắc vỡ vụn. Vang động đánh thức gia chủ lâm vào trong sát ý, Hiên Viên Hạo Thiên thu hồi linh lực, nhìn về phía bia đá cười khổ nói:
- Rất buồn cười phải không, đường đường gia chủ Hiên Viên gia, thế mà như lâm đại địch với một Nguyên Anh tu sĩ bị Thôn Hải Kình nuốt vào bên trong bụng, nếu như ngươi còn sống, nhất định sẽ chế giễu ta, thế nhưng chuyện trong nhân thế này, nhiều không như ý, khó cho chính mình...
Nhẹ nhàng võ vỗ bia đá, Hiên Viên Hạo Thiên nhìn về phía cuối cùng thiên hải, lông mày chậm rãi nhíu chặt, không biết suy nghĩ cái gì.
Nơi Đạo Tử ở, sau khi Hiên Viên Hạo Thiên đi, Chân Vô Danh vội vàng nói với Hiên Viên Tuyết:
- Ta nói sai đúng hay không? Cha ngươi có vẻ giống như rất chán ghét Từ Ngôn, chẳng lẽ Hiên Viên đảo cũng bị Từ Ngôn hố qua?
Chân Vô Danh thực sự không nghĩ ra được, vì sao Hiên Viên Hạo Thiên căm tức như thế dành cho Từ Ngôn chỉ vội vàng gặp qua một lần, cái này không giống cử động của một phụ thân bình thường.
Nhất là Hiên Viên Hạo Thiên nói đứng đầu cùng cấp mới có tư cách xứng với Hiên Viên Tuyết, thực sự không thể tưởng tượng, lấy yêu cầu của Hiên Viên Hạo Thiên, toàn bộ Chân Vũ giới có thể xứng với Hiên Viên Tuyết cũng chỉ có hai người, một là đứng đầu bách thần bảng Đan Thánh Mạc Hoa Đà, một người khác là đứng đầu Thiên Anh bảng Bao Tiểu Lâu.
Đạt tới loại cảnh giới nào, đều muốn trở thành đứng đầu cùng cấp, hạn chế như thế căn bản là một loại làm khó dễ.
- Từ Ngôn hắn, trước kia tới qua Hiên Viên đảo?
Ngay cả Đạo Tử tính tình tốt nhất đều nhìn không được, nhíu mày hỏi một câu.
Sắc mặt Hiên Viên Tuyết tái nhợt lắc đầu, một câu không nói, phi thân vọt lên thẳng đến mặt biển.
- Ngươi còn đi tìm hắn? Chân Vô Danh ở trong sân hô:
- Hắn nếu không chết nhất định có thể trở về, không đáng cả ngày đi tìm đi, tên kia mạng lớn, không chừng Thôn Hải Kình chết hắn đều không chết được.
Chân Vô Danh một mực hô mấy câu, an ủi một phen cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ, hắn cũng không muốn lại ra biển đi tìm Từ Ngôn ngay cả cái bóng đều không gặp được.
Không biết Hiên Viên Tuyết nghe được hay không nghe, thân ảnh rất nhanh biến mất trên mặt biển.
- Xem ra làm việc tốt thường gian nan a, nếu là tình cứng như vàng, lại nhiều trắc trở cũng không tính là gì.
Đạo Tử khẽ gật đầu, than thở Hiên Viên Tuyết si tình, sau đó tự nói:
- Bị Hóa Vũ hải thú nuốt vào bụng, tỉ lệ hắn còn sống sợ là không lớn.
- Không phải không lớn, mà là không có hi vọng còn sống.
Đợi đến Hiên Viên Tuyết không còn bóng dáng, Chân Vô Danh lười biếng ngồi về cái ghế, nói:
- Tên kia chết chắc, chúng ta cũng nên đi, quen biết một trận, chờ trở lại Tây Châu vực lập mộ phần cho hắn, đi hải ngoại một chuyến, kết cục táng thân bụng cá, coi như hắn không may.