Chương 1329: Nhân tộc công chúa cố sự.
Chương 1329: Nhân tộc công chúa cố sự.Chương 1329: Nhân tộc công chúa cố sự.
Sau khi giao dịch hội kết thúc, các Giao Nhân dũng sĩ cũng không có đi, từng người càng thêm chờ đợi nhìn chằm chằm Từ Ngôn, chờ nghe những cố sự thần kỳ kia.
- Tên như ý nghĩa, Nữ Nhi đảo lấy nữ tử làm chủ, mọi người trên Nữ Nhi đảo này thân thể to lớn, giống như cự nhân, nhất là đảo chủ, có thể so với Nhân Hùng, lực vô cùng lớn, hung mãnh dị thường.
Từ Ngôn tiếp tục lấy giảng cố sự trước đó.
- Sau khi dẫn Vô Danh công tử lên Nữ Nhi đảo, ta đại chiến một trận, sau đó giả bộ không địch lại, động tĩnh đánh nhau đưa tới đảo chủ Nữ Nhi đảo, đảo chủ gặp Vô Danh công tử một thân sát khí, lập tức đánh nhau, hai người thế lực ngang nhau, chiến long trời lở đất.
- Lúc này, một đầu Đại Yêu Minh Thử chuyên ăn lòng người ngửi được mùi huyết tinh, xuất hiện tại biên giới chiến trường, Minh Thử lúc đầu muốn thôn phệ ta, bị ta dẫn tới chiến trường, bên trong hỗn chiến, Đại Yêu Minh Thử thế mà đánh lén Vô Danh công tử, từ đó Ma tu Vô Danh trở thành thái giám Vô Danh, tu vi sụt giảm, trốn ở Nữ Nhi đảo không dám xuất hiện tại Tu Tiên Giới, cả ngày bị khi làm lao động nô dịch, kết cục vô cùng thê thảm.
- Phò mã thật lợi hại!
- Phò mã giỏi dùng kế sách! Nhất định là tài tử bên trong nhân tộc.
- Phò mã thủ đoạn thông thiên, thế mà vây chết Ma tu Vô Danh cường đại tại Nữ Nhi đảo.
- Phò mã, câu chuyện tiếp theo chúng ta nói là về cái gì.
Đối mặt với một đám giao nhân dũng sĩ chờ mong không thôi, Từ Ngôn cười cười quay người mà đi, đi rất an ổn, vỗ túi trữ vật, trong miệng cười dài nói:
- Lần sau chúng ta giảng chính là một người trời sinh vận rủi, gọi là Đại Xuyên, trải qua hết nguy hiểm đại giang nam bắc, chư vị cần phải hết sức thu thập vật liệu mới được na, bằng không giao dịch hội coi như không mở được. Mang chờ đợi về linh đan cùng chuyện xưa, một đám giao nhân dũng sĩ rối rít hô 1o.
- Phò mã yên tâm! Chúng ta chắc chắn sẽ thu thập đồ tốt.
- Ta biết một chỗ có rất nhiều tảng đá tỏa sáng, ta đi tìm ngay.
- Phò mã thích nhất cát vàng cùng san hô, mấy ngày nay Thôn Hải Kình hẳn là có thể nuốt vào một chút, ta cũng đi tìm.
Trong lúc nhất thời, trong phòng lớn người đi nhà trống, tất cả giao nhân dũng sĩ đều thành thủ hạ của Từ Ngôn, phụ trách đi khắp Giao quốc tìm kiếm vật liệu.
Dựa vào những dũng sĩ giao nhân tộc, Từ Ngôn thu hoạch càng ngày càng kinh người, duy chỉ có khối Long Nham kia, hắn nghĩ hết biện pháp cũng túm không được, giống như mọc rễ trong dung ao, cuối cùng Từ Ngôn bất đắc dĩ từ bỏ.
- Đại Xuyên là ai vậy, có thể trước giảng cho ta một chút hay không, phò mã thích ném ra ngoài kíp nổ, lại không nói, trêu đến người khác nóng vội.
Trên đường, Tiểu Tịch đi theo ở mỗi lần giao dịch hội phồng lên miệng nhỏ, nhìn như oán trách, bên trong một đôi mắt to lại thủy chung không che giấu được sự hiếu kì.
- Đại Xuyên là cái ác nhân, ác nhân rất hung.
Từ Ngôn mắt nhìn giao nhân công chúa bên cạnh, ánh mắt hơi hơi biến hóa, nói:
- Nếu như Công chúa ưa thích nghe cố sự, ta kể cho ngươi một cố sự của công chúa Nhân tộc, vị công chúa kia ngây thơ hoạt bát giống như ngươi, lại luôn đi bốn phía gây tai hoạ.
- Tốt lắm tốt lắm!
Tiểu Tịch thích nghe nhất phò mã kể chuyện xưa! Cố sự của Công chúa nhất định thú vị, nàng kêu cái gì?
Tiểu Tịch tràn ngập mong đợi hỏi thăm.
- Nàng gọi Sở Linh Nhi, đến từ một quốc độ cổ xưa tên là Đại Phổ... Hai đầu lông mày Từ Ngôn ẩn ẩn nổi lên một tia đau thương, có lẽ cố nhân sớm đã qua đời, cho dù Luân Hồi đến Chân Vũ giới, lại thật là Sở Linh Nhi?
Đã mất đi trí nhớ của kiếp trước, Luân Hồi như thế hoàn toàn chính xác xem như tân sinh, nhưng theo Từ Ngôn, loại Luân Hồi tân sinh này, đã không phải là mình.
Nhớ tới Sở Linh Nhi có khả năng Luân Hồi thành Tiểu Tịch, Từ Ngôn luôn có thể nghĩ đến liên quan giữa bản thân cùng Ngôn Thông Thiên.
Đến tột cùng là Thông Thiên tiên chủ luân hồi, hay là một Vô Cực nhân ma cũng không tính là sinh mệnh?
Rốt cục mình là cái gì, Từ Ngôn không biết, cũng không muốn biết, bởi vì một khi biết được chân tướng, hắn sợ mình sẽ bị lạc bên trong mờ mịt mà chân tướng mang đến, tìm không thấy đường ra, thần hồn có lẽ như vậy mà yên lặng.
Nơi Công chúa ở cực kỳ rộng rãi, cùng loại Thiên Cơ Phủ, chỉ là có chút kiềm chế.
Một khi xuất hiện nỗi lòng ba động, vô luận người phàm hay là tu sĩ đều sinh ra loại tâm tình phiền muộn này, bên trong không gian phong bế như bụng cá, phiên muộn sẽ bị vô hạn phóng đại, cho đến hình thành cảm xúc sụp đổ.
Từ Ngôn dù sao không phải phàm nhân, lấy tâm cảnh cùng tu vi của hắn, không đến mức cảm giác được sụp đổ, chỉ là có chút tâm thần không yên mà thôi.
Hô...
Thở một hơi thật dài, dứt bỏ bực bội trong tâm tư, Từ Ngôn khẽ nở nụ cười, nhìn qua Tiểu Tịch đang ngồi ở trên một nửa ụ đá trong sân, chậm rãi giảng.
- Tiểu công chúa Tên là Sở Linh Nhi, là một vị công chúa nhỏ tuổi nhất Hoàng tộc Đại Phổ, trời sinh linh động nghịch ngợm, nàng có một vị hoàng tỷ, trưởng công chúa đoan trang rộng lượng, tại thời điểm một lần Đại Phổ cùng thông gia Đại Tề đối địch, trưởng công chúa lúc đầu gả đến Đại Tề, bị vị tiểu công chúa kia đánh tráo, Sở Linh Nhi tự mình leo lên xe xuất giá, như vậy đi xa Đại Tề...
Chuyện cũ như gió, thổi qua trăm năm tuế nguyệt, lần đầu tiên gặp nhau trong hạp cốc, âm dung tiếu mạo của vị tiểu công chúa kia giống như đang ở trước mắt. - Từ Ngôn, Ngôn Thái Bảo!
Trong hồi ức, nữ hài xinh đẹp thân mang bảo giáp, đang cười khanh khách.
- Ta có bảo giáp của mẫu thân hộ thân, Tề quốc Thái Tử không đụng tới ta, hi vọng vị cha nuôi Quỷ Vương Môn của ngươi kia cũng đưa cho ngươi bảo giáp, bằng không mà nói, ngươi đợi đến bị các chính phái của Đại Phổ ăn đến không còn sót lại một chút cặn đi, lạc lạc lạc lạc.
Không chỉ có cổ linh tinh quái, còn điêu ngoa ngang ngược, công chúa nho nhỏ gan to bằng trời, thay tỷ hòa thân, đi xa nước khác, nhớ lại nụ cười kia, cũng nhớ lại từng hồi trắc trở theo huyết sắc đại nạn mà đến, Từ Ngôn bỏ không thở dài.
Đảo mắt đầu bạc, lại quay đầu, đã là trăm năm.
Hồi ức đều sẽ làm người ta sinh lòng cảm khái, không chỉ có Từ Ngôn, giao nhân công chúa nghe đến mê mẩn, ngồi ở trên tảng đá theo bản năng bãi động đuôi cá, chóp đuôi gõ lấy ụ đá, phát ra tiếng động rất nhỏ.
Tiểu Tịch nghe đến say mê, nhưng thời gian dần trôi qua, nàng phát hiện Từ Ngôn giảng thuật đến càng ngày càng chậm, cuối cùng dứt khoát ngừng lại, không nói lời nào, nhìn trừng trừng mình.
Chẳng lẽ là phò mã mê say khi nhìn ta, cũng như ta say mê khi nghe hắn nói cố sự?
Tiểu Tịch nháy mắt to, trong đầu đầy ngọt ngào, gương mặt xinh đẹp nổi lên một tia ửng đỏ, có chút đắc ý, cũng có chút thẹn thùng, chỉ bất quá đợi nửa ngày, phò mã còn là một bộ thất thần.
Thuận ánh mắt Từ Ngôn, Tiểu Tịch nhìn nhìn đuôi cá của mình, thế là giao nhân công chúa có chút tức giận, chu cái miệng nhỏ nhắn không chịu để ý tới đối phương.
Giao nhân và Nhân tộc giống nhau y hệt, duy nhất khác biệt chính là không có hai chân, chỉ có một cái đuôi cá, điểm này là địa phương Tiểu Tịch bất đắc dĩ, thật ra nàng rất muốn giống như Từ Ngôn, sinh ra tứ chi, càng hâm mộ nữ tử Nhân tộc có đi đứng, nếu như có thể có hai chân, có thể thỏa thích chạy nhảy.
Vì che giấu đuôi cá, Tiểu Tịch thích mặc váy dài, mặc dù như thế vẫn có thể nhìn thấy chóp đuôi, mà ánh mắt Từ Ngôn hiện tại liền nhìn chòng chọc vào đuôi cá của giao nhân công chúa.
Ngột ngạt đều muốn tiêu tan, Tiểu Tịch kinh ngạc phát hiện phò mã vẫn là bộ dáng nhìn chằm chằm, thế là không hiểu nhảy xuống ụ đá, đứng bên cạnh Từ Ngôn.
Trong phủ đệ trống trải, công chúa và phò mã cùng một chỗ nhìn trừng trừng một nửa tảng đá lớn bị xem như cái ghế, không hiểu thấu ngẩn người.
Không biết qua bao lâu, một hơi thật sâu bị Từ Ngôn thở ra, hắn đi mấy bước đến gần ụ đá, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận phân biệt.