Chương 1342: Vân Tiên Quân.
Chương 1342: Vân Tiên Quân.Chương 1342: Vân Tiên Quân.
Hình thái của Giác Thạch Giáp, thật ra cũng không phải Từ Ngôn cố tình làm.
Hắn vốn là người điệu thấp, làm cho mình hung hãn như vậy cũng không phải tính tình Từ Ngôn, sở dĩ luyện chế ra một cái đuôi đáng sợ, là bởi vì thực sự không có địa phương thả những răng nhọn bên trong giác hút kia, lại không tiện gỡ ra từ trên da cá, vì bảo trì xúc tu Phòng Giác Thạch hoàn chỉnh nhất, Từ Ngôn mới luyện chế ra dở dở ương ương như thế, bất quá quái giáp bây giờ thì cho dù ai nhìn thấy đều sẽ kinh hãi không thôi.
Mà mình cũng không nhìn thấy bộ dáng của mình, Từ Ngôn lơ đễnh, dùng linh lực khống chế cái đuôi lớn của giáp trụ, khi thì đâm xuống, khi thì quét ngang, bên người truyền đến tiếng gió hắc hắc, cái đuôi bọ cạp này không có có kịch độc, nhưng mà uy lực chân chính lại không thua gì pháp bảo cực phẩm.
Tế ra đao kiếm, trảm mạnh vào bảo giáp, từng tia lưa phun ra bốn phía, một khi thôi thúc Giác Thạch Giáp, năng lực phòng ngự của Từ Ngôn mạnh hơn Đại Yêu, thậm chí có thể đạt tới tình trạng Yêu Vương.
Cuốn ngược đuôi câu, treo ở trước mặt, toàn thân Từ Ngôn phun trào sát khí tựa như hung thần hàng thế, nhất là khi tấm mặt nạ màu trắng lấy răng nhọn Phòng Giác Thạch chế tạo xuất hiện, khí thế cả người Từ Ngôn biến thành vô cùng âm trầm, lại vô cùng kinh khủng.
Mặt nạ như đầu lâu, trắng toát trắng toát, khóe mắt rủ xuống, khóe môi vểnh lên, câu lên một nụ cười quỷ quyệt làm người ta sợ hãi, giờ khắc này, Quỷ Diện nhiều năm trước hoành hành Thiên Bắc lần nữa xuất hiện.
- AI
Một tiếng kinh hô, Tiểu Tịch đang bưng chén trà vào bị dọa sợ làm đổ linh trà tự tay ngâm cho phò mã, nhìn thấy Quỷ Diện âm trầm cùng Giác Thạch Giáp kinh khủng, Tiểu Tịch nghĩ rằng chỗ ở của mình xuất hiện quái vật.
Bên trong một trận vang động răng rắc răng rắc, Giác Thạch Giáp đi vào bản thể của Từ Ngôn, Quỷ Diện cũng biến mất không thấy gì nữa, thân ảnh phò mã văn nhã cùng nụ cười hòa ái hiện ra.
- Công chúa chớ sợ, một thân giáp trụ mà thôi.
Từ Ngôn vừa cười vừa nói.
- Thật là dọa người, giáp trụ kia nhìn thật hung, nhất định rất lợi hại!
Tiểu Tịch gặp Từ Ngôn hoàn hảo không chút tổn hại, cũng yên lòng, hiếu kì dò hỏi.
- Đương nhiên lợi hại, có thể xưng đao thương bất nhập.
- Có lợi hại bằng pháp môn luyện thể mà tiểu đạo sĩ tu luyện hay không? Còn có tiểu đạo sĩ lúc nào mới có thể tìm được lão đạo sĩ đây, à, còn có còn có, nương tử của hắn có thể chính là vị Linh Nhi công chúa điêu ngao kia hay không? Các nàng đều bị vây ở bên trong một nhà tù to lớn gọi là Tình Châu, lúc nào mới có thể thoát khốn? Sư huynh gặp nạn còn sống hay không? Còn có Vương Bát Ca cùng Bàn Cửu đệ, ta thích bọn hắn nhất!
Tiểu Tịch liên tiếp hỏi thăm, Từ Ngôn nghe thấy, liên tục cười khổ, không có cách, đành phải tiếp tục giảng đạo:
- Tiểu đạo sĩ cần tham gia một lần giao đấu giữa tu sĩ nhân tộc, chỉ cần hắn có thể đạt được hạng nhất, có thể bạn cũ cứu về, vê phân Hồng Nguyệt cùng Linh Nhi công chúa...
Từ Ngôn trầm mặc lại, nhìn thật sâu đôi mắt ngây thơ của Giao Nhân công chúa, nói:
- Các nàng sớm muộn gì cũng sẽ xông ra lồng giam, các nàng sẽ không chất...
Hơn nửa năm ở chung, Tiểu Tịch từ nghe được rất nhiều cố sự trong miệng phò mã.
Nhất là cố sự của vị công chúa nhân tộc gọi là Linh Nhi kia, nàng nghe được mê mẩn nhất, sau đó lại quấn Từ Ngôn bảo hắn kể chuyện về tiểu đạo sĩ, thẳng đến khi tiểu đạo sĩ rơi vào biển cả vô biên, tung tích đều không rõ, Từ Ngôn mới tính như kể xong. Bởi vì tiểu đạo sĩ là chính hắn, cố sự tiếp theo ngay cả hắn đều không rõ ràng, lại giảng thuật thế nào đây.
Công chúa ngây thơ, cho rằng tiểu đạo sĩ chỉ là người trong chuyện xưa, càng quên đi sớm muộn cũng có một ngày, phò mã của nàng sẽ rời bỏ nàng mà đi.
Có lẽ Tiểu Tịch không có quên ước hẹn mười tháng, nàng chỉ không đành lòng nghĩ tới phân biệt thôi.
Ngư Phúc thành vô cùng náo nhiệt như cũ, đèn đuốc sáng trưng, phò mã gia vẫn như cũ cả ngày ngồi ở bên cạnh ụ đá, phân biệt chữ viết không trọn vẹn.
Hao phí mấy tháng thời gian, Từ Ngôn mới nhận biết ra bốn phần công pháp chiếm cứ rất ít, nhìn qua mảng lớn trống không trên ụ đá, Từ Ngôn càng ngày càng muốn biết, không biết chữ viết đã di thất đến nơi nào.
Ụ đá là một nửa không trọn vẹn, bất quá chữ viết biến mất tuyệt không phải không có dấu vết tìm kiếm, lấy Từ Ngôn suy tính, mảng lớn chữ viết biến mất cùng một nửa ụ đá, đều bị va chạm gây nên.
Quá khứ đã đi qua, không biết bao nhiêu năm trước, có đồ vật gì rơi xuống bụng cá, đụng bay một nửa ụ đá, đè mất một mảng lớn chữ viết.
- Đến tột cùng là cái gì đụng ụ đá, không giống như tảng đá, chẳng lẽ lại là vật sống? Nếu như đồ vật va chạm ụ đá vẫn tồn tại như cũ, có thể tìm tới chữ viết bị san bằng của ụ đá trên người của đối phương hay không...
Mỗi khi nghĩ tới đây, Từ Ngôn đều sẽ suy đoán có một loại quái vật khổng lồ rơi vào bụng cá, một đường mạnh mẽ đâm tới đến nơi này, thế là đụng gãy ụ đá, san bằng chữ viết trên ụ đá.
- Tảng đá bình thường rất không có khả năng, không có lực đạo lớn như vậy, trừ phi thứ này sẽ tự mình nhấp nhô, chẳng lẽ lại là xác rùa đen?
Ụ đá cực kỳ kiên cố, nếu không phải lực lượng to lớn, căn bản đụng không gảy, Từ Ngôn suy đoán có thể là một đầu rùa lớn bị Thôn Hải Kình nuốt vào bên trong bụng, trong lúc hoảng sợ đại hải quy một đường lăn lộn chạy trốn, dù sao rút vào trong vỏ thì có thể càng lăn càng nhanh, càng lăn lực lượng càng lớn, thẳng đến đâm vào bên trên ụ đá.
- Nếu thật là rùa lớn gây nên, như vậy, chữ viết di thất trên ụ đá, thật có khả năng tìm ra ở trên mai rùa ngoại giới.
Từ Ngôn thở dài, lắc đầu hất ra loại ý nghĩ không thiết thực này, biển cả lớn như vậy, tìm một đầu rùa biển trên lưng có chữ viết nói nghe thì dễ.
Nói không chính xác chuyện đụng gãy ụ đá là hàng ngàn hay hàng vạn năm trước, lỡ như đại hải quy chết sớm chỉ còn cái mai rùa, không biết chôn ở nơi nào dưới đáy biển.
Tự giễu một phen sức tưởng tượng thiên mã hành không của mình, Từ Ngôn tiếp tục nhìn chằm chằm ụ đá.
Cho dù có mảng lớn chữ viết biến mất, trên ụ đá ngoại trừ bốn phần pháp môn ra, vẫn như cũ tồn tại một chút chữ viết mơ hồ, trong quá trình Từ Ngôn vất vả phân biệt, hắn lờ mờ thấy được Ma Võ chi pháp càng cao thâm hơn, cùng một chút vết tích của một vị cổ tiên.
- La Hán, Kim Cương, La Sát, Bồ Đề, Thanh, Trọc, Bất Bại, Quy Khư...
Vượt qua mảng lớn khu vực trống không, ngón tay Từ Ngôn nối liền mấy chữ viết vô cùng mơ hồ với nhau.
Đi... Mưa thô to không nguồn. ... Gắn bó.
Loạn muôn đời... ... Không sợ.
Một thân... Chính khí.
Nửa đời Xuân Thu... ... Hí. ... Tiên Quân. ... Chiến... ... Ngày về.
- Tiên Quân? Chẳng lẽ tiền bối khắc xuống chữ viết là một vị Tiên Quân, họ là Vân?
Bên trên trống không ụ đá, Từ Ngôn dốc hết toàn lực chỉ có thể phân biệt ra được những chữ viết cổ mang theo ý này, đến tột cùng những chữ viết này đang ghi chép cái gì, lại không được biết.
Chỉ có thể đại khái suy đoán ra cường giả khắc xuống chữ viết là một vị Tiên Quân nhân tộc họ Vân, bởi vì chỉ có Nhân tộc Chân Tiên hoặc Tán Tiên mới có danh xưng Tiên Quân, Yêu tộc cùng Ma tộc sẽ không tự xưng Tiên Quân.
- Vân Tiên Quân, ngươi từ chỗ nào mà đến, lại đi đến nơi nào, kỳ nhân sáng chế Ma Võ, Ma Luyện, Ma Kiếm chi pháp, tất nhiên là chí cường chân chính bên trong Nhân tộc, lại chỉ thua kém Ma Đế Vân Thiên Quân một chữ.
Từ Ngôn không biết chủ nhân của Ma Võ chi pháp đến tột cùng là ai, đã không cách nào khảo chứng, như vậy thì gọi hắn là Vân Tiên Quân đi, tục danh như thế rất huyền ảo, xứng đáng cho thân phận đại cường giả.
- Mưa thô to không nguồn, loạn muôn đời, một thân... Chính khí, nửa đời Xuân Thu, hí, Tiên Quân, chiến, ngày vê...
Tự nói những câu chữ đơn độc, mặc dù không nhìn ra ụ đá ghi chép cái gì, Từ Ngôn lại có một loại cảm giác tối tăm, hắn tựa hồ có thể tưởng tượng đến một vị Tiên Quân từ phương xa mà đến, chỉ vì đại chiến với cường địch, không hỏi ngày vê.
Bởi vì Từ Ngôn có thể cảm nhận được trong câu chữ trên ụ đá ẩn ẩn bay ra một loại chiến ý kỳ quái.
Loại chiến ý kia có chỗ khác biệt với sự sắc bén của đấu tiên, thu liễm đến sắc sảo không giương, như là liệp sát giả âm thầm, một khi xuất kiếm, thẳng tiến không lùi, cho đến trảm phá Thiên Địa.