Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1343 - Chương 1343: Cũng Không Phải Là Quân Vô Tình

Chương 1343: Cũng Không Phải Là Quân Vô Tình Chương 1343: Cũng Không Phải Là Quân Vô TìnhChương 1343: Cũng Không Phải Là Quân Vô Tình

Chữ viết trên ụ đá lờ mờ khó phân biệt, mảng lớn mảng lớn trống không như đêm tối, che giấu manh mối vị Vân Tiên Quân kia để lại.

Ụ đá vẫn như cũ, chữ viết không trọn vẹn trên đó đều bị Từ Ngôn ghi xuống.

Đảo mắt mười tháng qua đi, Từ Ngôn bị nhốt ở trong bụng cá đã gân một năm.

Đứng ở trong phòng lớn ban đầu nằm nghỉ dưỡng khi vừa đến thế giới Giao quốc, Từ Ngôn đứng trước mặt lão phụ, ôn tồn hỏi:

- Nếu có cơ hội rời đi bụng cá, không biết Lê bà bà muốn đi nơi nào an thân.

Từ trong miệng Lê bà bà mới biết được thân thế Hiên Viên Tuyết, đối phương lại là †u sĩ Nhân tộc, Từ Ngôn trước khi đi, dự định mang theo lão phụ cùng nhau rời đi Giao quốc.

- Rời đi Giao quốc?

Lê bà bà cao tuổi nghe xong rời đi Giao quốc, khẩn trương lên, nói:

- Nơi nào an thân, nơi nào an thân... Ngoại trừ Hiên Viên đảo ta còn có thể đi chỗ nào đây, không! Không thể trở về, ta đã chết, ta không muốn lại chết một lần!

Lê bà bà nói câu lại chết một lần, Từ Ngôn nghe thấy vậy, ánh mắt khẽ biến.

Lê bà bà nhìn như điên điên khùng khùng, thật ra nàng tinh tường thân phận địa vị của mình, rõ ràng hơn một khi Lê bà bà nàng xuất hiện ở ngoại giới, như vậy Lê gia an cư trên Hiên Viên đảo sẽ nghênh đón tai ương diệt tộc.

Nàng nhìn thấy bí ẩn không nên nhìn thấy, nàng ôm qua tử thai vốn nên chết đi, nàng nhìn tận mắt lực lượng tạo hóa khởi tử hoàn sinh, lại nhìn thấy một tia mép váy màu xanh nhạt lướt qua...

Lê bà bà hết sức rõ ràng, những như mình nghe nhìn, chỉ có mình chết đi, mới có thể để cho gia chủ an tâm.

Cho nên nàng đã chết, nàng tình nguyện chết già ở Giao quốc, cũng không chịu tái hiện nhân gian. - Lê bà bà đã thích ở lại Giao quốc, vậy cứ an tâm ở lại, không ai sẽ tới quấy rầy ngươi.

Lưu lại một cái túi đựng đồ, bên trong có một chút hạ phẩm linh đan cùng vạn khối linh thạch hạ phẩm, Từ Ngôn từ bỏ tâm tư mang theo lão phụ rời đi, có lẽ đối Lê bà bà tới nói, chết già trong bụng cá mới là kết cục tốt nhất.

- Cẩn thận nữ nhân kia.

Lê bà bà bưng lấy túi trữ vật, nhìn qua bóng lưng Từ Ngôn hô:

- Cẩn thận nữ nhân mặc váy ánh trăng, váy kia rất lạnh, lạnh đến không có sinh khí, lạnh đến tựa như người chết...

Giống như nghĩ tới điều gì kinh khủng, đôi mắt già nua vẩn đục của Lê bà bà xuất hiện sợ hãi không hiểu, bả vai không ngừng run rẩy.

- Sẽ cẩn thận.

Quay đầu đưa mắt nhìn Lê bà bà bị dọa đến thần hồn không ổn định, Từ Ngôn nói nhỏ một câu, cứ vậy rời đi.

Khu vực sơn cốc trong bụng cá, Từ Ngôn một thân một mình xuất hiện tại khu vực quái thạch uốn lượn vờn quanh, những quái thạch trong suốt này đều là xương cá, cao thấp khác biệt, trong đó lưu chuyển linh lực kinh người.

Tìm tới quái thạch trước kia chọn tốt, Từ Ngôn tế ra Long Lân Đao cùng Ly Kim Kiếm.

Hai kiện pháp bảo cực phẩm tản ra hào quang sắc bén, răng rắc một tiếng bị Từ Ngôn hợp lại cùng nhau, tạo thành đao kiếm Long Ly.

Lưỡi hung đao hẹp dài mang theo gió mạnh chém xuống, oanh minh một tiếng đụng vào xương cá.

Một đao, bất quá hơn tấc.

Lấy một kích toàn lực của Từ Ngôn, tăng thêm pháp bảo cực phẩm trình độ đỉnh phong, lại trảm xương cá yếu ớt nhất của Thôn Hải Kình, thế mà không có một kích chém ra, có thể thấy được yêu thân Hóa Vũ cường hoành đến loại tình trạng nào. Sớm đoán được như thế, bằng không Thủ Đồng cũng sẽ không bị mệt mỏi chật vật như vậy, Từ Ngôn lần nữa vung đao, chớp mắt trăm trảm đi qua.

Một tiếng ầm vang, xương cá cao cỡ một người bị cắt xuống, chỗ đứt gấy toát ra linh khí giống như nước suối sôi trào, mặc dù không có máu tươi, nhưng nhìn vẫn khiến người ta giật mình như cũ.

Nhất là mặt đất có chút chấn động, cùng Giao quốc ẩn ẩn vang vọng tiếng rống, càng biểu thị Thôn Hải Kình đang rất phẫn nộ.

- Một chút xíu xương cá mà thôi, thật tức giận.

Khóe mắt Từ Ngôn giật một cái, thu hồi xương cá, lấy ra một trăm hạt linh đan thoa lên chỗ xương cá bị đứt gãy.

Những linh đan này đều là loại hình khôi phục xương cốt máu thịt, dược hiệu kinh người, một trăm hạt linh đan giá trị tuyệt đối không ít, tu sĩ Nguyên Anh dùng để tự trị thương cho mình đều đầy đủ.

Vì bình phục lửa giận của Thôn Hải Kình, sau khi Từ Ngôn cắt đứt xương cá, hảo tâm băng bó một phen, có một trăm hạt linh đan, Thôn Hải Kình có sức khôi phục vô cùng kinh người đã cảm giác không thấy khác thường.

Mặt đất chấn động dần dần bình phục, tiếng rống của cá lớn dần dần biến mất, tất cả Giao Nhân bị dọa cho phát sợ đều chạy ra ngoài cửa, không biết lại xảy ra biến cố gì.

- Một khối xương cá đầy đủ Hiên Viên Tuyết luyện cốt, đa tạ cá lớn.

Từ Ngôn chắp tay ôm quyền đối với chỗ xương cá đứt gãy, lần này đi đến Giao quốc nhìn như tuyệt hiểm, trên thực tế Từ Ngôn đạt được chỗ tốt có thể xưng không thể tưởng tượng.

Không nói xương cá cùng Long Lân Sa những vật liệu cực phẩm có tiền mà không mua được ở bên ngoài, vẻn vẹn đầu tinh túy của linh mạch thượng phẩm đã đủ kinh người.

Nhất lưu tông môn Tây Châu vực cũng chỉ chiếm cứ một đầu thượng phẩm linh mạch, nếu như Từ Ngôn xuất ra linh mạch, hắn đều có thể khai tông lập phái. Mang theo một thân dị bảo, đoạn hành trình đi bụng cá này theo bên trong Long Nham xuất hiện cơn lốc nhỏ tuyên bố kết thúc.

Mười tháng thời gian đã đến, Thôn Hải Kình sắp mở ra khí khổng, phun ra tạp vật vô dụng lại không cách nào tiêu hóa trong bụng.

Đưa tiễn Từ Ngôn, là Giao Nhân công chúa cùng mấy trăm Giao Nhân dũng sĩ, lão yêu vương gần đây luôn luôn mê man, chắc là đến mức đèn cạn dầu, cho nên cũng không đưa tiễn.

Từ Ngôn không quan tâm tiễn biệt, bất quá Tiểu Tịch khăng khăng đưa tiễn lại làm cho hắn khó mà từ chối.

- Phò mã sẽ còn trở về chứ?

Trong đôi mắt thật to của Giao Nhân công chúa hiện ra nước mắt, nhếch môi anh đào hỏi phò mã sắp đi xa.

- Chỉ cần Tiểu Tịch không quên tu luyện, chúng ta luôn có lúc gặp nhau.

Từ Ngôn mỉm cười nói.

- Phò mã! Cũng đừng quên Thủ Đồng ta! Chờ ngươi lúc trở lại lần nữa, chúng ta còn muốn đụng đầu!

Thủ Đồng vỗ trán của mình, ở phía xa hô to gọi nhỏ, trêu đến Giao Nhân dũng sĩ khác cười ha ha.

- Không thôi bây giờ đụng thêm một lần!

Từ Ngôn vừa cười vừa nói.

- Hiện tại không động vào! Lần trước bị ngươi đụng tổn thương còn chưa khôi phục đây.

Thủ Đồng nghe xong phò mã muốn hiện tại đụng đầu, bị dọa đến liên tiếp lui về phía sau, bộ dáng này của hắn lần nữa gây nên từng tiếng cười vang.

- Thủ Đồng bị phò mã dọa sợ choáng váng, ha ha.

- Thủ Đồng ngươi thế nhưng là dũng sĩ thứ hai, sao có thể bày ra bộ dạng sợ hãi như gấu con thế này!

- Nói ngươi là gấu ngươi còn không thừa nhận, có cốt khí hiện tại đi đụng đầu phò mã.

- Gấu liền gấu, ta là đụng không thắng được phò mã, có năng lực các ngươi đi khiêu chiến phò mã đi!

Thủ Đồng bị tức đến oa oa kêu to, bắt lấy một Giao Nhân dũng sĩ bên người đang chế giễu hắn, vung lên nắm đấm hung hăng nện lên, thẳng đến khi đối phương xin tha mới bỏ qua.

Giao Nhân tộc là sùng kính cường giả dũng sĩ nhất, trong mắt bọn hắn, phò mã vì Giao quốc bình phục cát tai, lại luyện chế ra Trường Minh Đăng, mới là đệ nhất dũng sĩ chân chính.

Gió lốc trên Long Nham dần dần mãnh liệt, tiếng gió rít gào, thổi lên cát, hòn đá, thổi lên cảm xúc Ly Biệt.

Tiếng cười của các Giao Nhân dũng sĩ dần dần thấp xuống, trên mặt của mỗi người đều treo theo ý cười, chỉ là không còn la to, bởi vì nhìn hai thân ảnh đứng đối diện nhau trong gió, chẳng biết tại sao nhìn có chút thê mỹ.

- Phò mã sẽ còn trở về chứ?

Giao Nhân công chúa quật cường, càng ngày càng tương tự vị Đại Phổ tiểu công chúa kia, nắm vuốt tay nhỏ, lần thứ hai nhẹ giọng chất vấn.

Từ Ngôn không có trả lời, bởi vì hắn không biết trả lời như thế nào, vô luận là Sở Linh Nhi ở Tình Châu hay là Giao Nhân công chúa Tiểu Tịch, với hắn mà nói đều là bằng hữu chân chính, mà không phải người yêu...

Cũng không phải là Quân vô tình, tình đang ở bên trong tuyết nguyệt.

- Nếu có duyên, tự sẽ gặp nhau.

Từ Ngôn từ đầu đến cuối đều duy trì mỉm cười, tay phải khẽ động, Tiểu Tịch còn muốn hỏi cái gì vừa mới há mồm, đã nuốt một linh quả vào trong miệng.

Linh Lung Quả vào bụng, Tiểu Tịch kinh ngạc phát hiện, đuôi cá của mình thế mà dần dần biến mất.

Soạt một tiếng, một kiện đạo bào màu xanh khoác ở trên người Tiểu Tịch, Từ Ngôn đứng trong gió lốc, cười đến càng ngày càng thoải mái, trong ánh mắt của hắn, Tiểu Tịch đang kinh ngạc vạn phần đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn mình biến ra hai chân không khác chút nào nữ hài Nhân tộc.

Cuồng phong quấy lên cột nước, bóng dáng Từ Ngôn đột ngột từ mặt đất dâng lên, càng bay càng cao, thuận cột nước phóng tới chỗ cao, trong gió, một tiếng than nhẹ dần dần tiêu tán.

- Gặp lại Giao Nhân tộc, gặp lại, Tiểu Tịch, Linh Nhi...
Bình Luận (0)
Comment