Chương 1346: Cá lớn mất răng.
Chương 1346: Cá lớn mất răng.Chương 1346: Cá lớn mất răng.
Dưới phí hải, trong thế giới dưới nước sâu thẳm, ngọn lửa cháy bên ngoài cơ thể Từ Ngôn thiêu đốt nước biển, xung quanh nó xuất hiện một không gian mênh mông.
Ngọn lửa, không thể bị dập tắt ngay cả bởi nước biển lạnh, giống như một bông hoa lửa dưới đáy biển, cháy dữ dội, có những bọt nước xung quanh ngọn lửa cứ lao lên mặt biển.
Với sự bảo vệ của Giác Thạch Giáp, ngọn lửa không thể làm tổn thương cơ thể Từ Ngôn, nhưng điều khó khăn là hắn không thể rũ bỏ ngọn lửa đang quấn lấy mình.
Ngọn lửa bên ngoài cơ thể hắn rất giống với hạt giống hỏa diễm trong Hỏa Phượng Tháp của Giao quốc, nếu chỉ cảm nhận được hơi thở, ánh sáng ngọn lửa này thậm chí còn giống như ánh sáng phát ra từ hạt giống hỏa diễm, điểm khác biệt duy nhất so với hạt giống hỏa diễm là khí tức nóng rực dọa người.
- Có thể trong tương lai, hạt giống hỏa diễm sẽ trở thành ngọn lửa đáng sợ này không?
Cái thứ kia được Giao Nhân gọi là hạt giống, khi Từ Ngôn gặp phải ngọn lửa của phí hải (biển sôi), hắn không khỏi nghĩ đến một phỏng đoán kỳ lạ, ngọn lửa vô tận hình thành nên phí hải sùng sục thật sự có thể là do hạt giống hỏa diễm hình thành.
- Phí hải là tuyệt địa do chính tay Ngôn Thông Thiên tạo ra, do đó ngăn chặn Ma tộc mạnh mẽ, nếu Phí hải được hình thành bởi hạt giống hỏa diễm, tại sao nó lại xuất hiện trong bụng cá?
Bí ẩn khiến Từ Ngôn bối rối, e rằng không ai có thể trả lời được ngoại trừ Ngôn Thông Thiên.
Suy đoán hồi lâu, cũng thử hồi lâu, hỏa diễm từ đầu đến cuối như bóng với hình, thoát không nổi, càng trừ không xong.
Sau khi sử dụng đủ loại pháp thuật băng tuyết, Từ Ngôn bất lực phát hiện ngọn lửa đang cháy bên ngoài cơ thể mình giống như thạch cao da chó, không thể rũ bỏ chút nào, mức độ thiêu đốt không hề giảm đi một chút. Phí hải đã thiêu đốt ngàn năm, có thể thấy được ngọn lửa đáng sợ cỡ nào, mặc Giác Thạch Giáp vẫn có thể ngăn cản, nếu không thúc giục áo giáp, thân thể Từ Ngôn không thể chịu được ngọn lửa đáng sợ như vậy.
Không thể lúc nào cũng mang theo một thân thể đầy lửa tham gia vào Thiên Anh Lôi, ngọn lửa nguy hiểm như vậy, Từ Ngôn phải thận trọng khi đối phó với nó, một khi nó bị ô nhiễm bởi một chút thông qua khe hở, rất dễ bị đốt thành tro.
Sau khi thử nhiều phương pháp khác nhau nhưng không thành công, Từ Ngôn dùng ánh mắt nặng nề quét biển lửa trên đầu, xoay người rời khỏi khu vực phí hải.
Tăng tốc dưới đáy biển, tốc độ của Từ Ngôn đã phát huy đến cực hạn, đáy biển giống như một đường lửa, uốn lượn rồi biến mất ở phía xa.
Ngọn lửa cản trở thi triển độn pháp, pháp bảo ngự kiếm bình thường sẽ dần dần bị thiêu đốt, dù sao ngọn lửa này cũng có thể thiêu đốt nước biển, Từ Ngôn trực tiếp dùng chân bước đi, không mất nhiều thời gian để cách xa phí hải đang sôi sục mấy trăm dặm.
Đứng trên một dãy núi dưới biển, ánh mắt Từ Ngôn càng ngày càng nghiêm nghị.
Cách xa phí hải, ngoài việc không muốn hút thêm ngọn lửa, còn có nỗ lực để loại bỏ ngọn lửa bên ngoài cơ thể bằng cách mở rộng khoảng cách, nhưng đáng tiếc, cách xa hàng trăm dặm, ngọn lửa bên ngoài cơ thể thậm chí còn không thay đổi một chút.
- Ngọn lửa khó khăn như vậy, có thể là có lực lượng bản nguyên?
Thầm sợ hãi, Từ Ngôn hơi nhắm mắt lại, một ánh kiếm kỳ lạ dâng lên trong mắt phải.
Long hồn không thể động đậy, thần thức sẽ bị ngọn lửa thiêu đốt, muốn nhìn rõ ngọn lửa này có bản nguyên hỏa diễm hay không, Từ Ngôn đã sử dụng phương pháp kiếm nhãn không quá thành thạo.
Chân Vô Danh mượn nhờ đấu tiên kiếm khí, thành công tu thành kiếm nhãn, Từ Ngôn cũng không tu luyện thàn, nhưng trong thời gian này ở Giao quốc, Từ Ngôn cảm nhận sâu sắc về pháp môn nhãn kiếm, tính không được tiểu thành đại thành, bất quá miễn cưỡng thi triển ngược lại vấn đề không lớn. Để nhìn xuyên qua ngọn lửa kỳ lạ, Từ Ngôn thi triển ra pháp môn kiếm nhãn, trong mắt trái của hắn có Long hồn, cho nễn kiếm nhãn được hắn cố định vào mắt phải.
Với việc thi triển kiếm nhãn, kiếm ý bàng bạc được tập trung trong con ngươi, tu thành thiên ngươi địa mục, quan sát vũ trụ, pháp môn kiếm nhãn có thể nhìn xuyên qua thế giới hư không.
Mặc dù không thể hoàn toàn tu luyện kiếm nhãn, Từ Ngôn nắm giữ kiếm nhãn chỉ pháp cũng có được uy năng nhất định, thời khắc bên trong mắt phải của hắn uẩn hóa ra một sợi kiếm mang mơ hồ, ngọn lửa bên ngoài cơ thể hắn càng lúc càng trắng, cho đến khi xuất hiện những đường đỏ ngầu.
- Hoa văn hỏa diễm, bản nguyên chỉ lực.
Kiếm ý trong mắt phải hắn run rẩy một lúc rồi tiêu tán, Từ Ngôn kêu lên:
- Không ngờ lại khó khăn như vậy, ngọn lửa thật sự có sức mạnh của bản nguyên, cái này thật không tốt.
Thực sự rất tệ, ngọn lửa với sức mạnh của bản nguyên là khó dập nhất, nếu muốn xua tan, phải dập tắt hoàn toàn, để lại một tia lửa cũng có khả năng hồi sinh.
Ngọn lửa không thể uy hiếp hắn trong lúc này cuối cùng cũng khiến Từ Ngôn cảm thấy khó chịu.
Luôn mặc áo giáp không phải là một giải pháp lâu dài, bởi vì trong khi ngọn lửa đang cháy, nó cũng đang từ từ tinh luyện áo giáp, khi đối mặt với ngọn lửa mang sức mạnh của bản nguyên, theo năm tháng, Giác Thạch Giáp cũng có nguy cơ bị tan chảy.
- Nhất định phải diệt trừ đám hỏa diễm này mới được, làm sao mới vừa rời khỏi Thôn Hải Kình đã bắt đầu xui xẻo, xem ra sau này phải tìm chỗ chôn bình sứ, xui xẻo như vậy, ta sợ chỉ có Hóa Vũ hải thú của Thôn Hải Kình mới có thể chịu được...
Từ Ngôn bực mình, không chỉ vì ngọn lửa khó khăn không thể rũ bỏ, mà còn bởi sự xui xẻo của mình, trên thực tế, hắn không biết rằng Thôn Hải Kình vừa mở khí khổng, nuốt nước biển, thế mà mất đi hai cái răng cửa to lớn.
Đó là do chém giết với Phòng Giác Thạch gây ra. Hung thú Phòng Giác Thạch bị cắn đứt một đốt xúc tu, Thôn Hải Kình không thể rút lui mà toàn thân, do đó chôn theo hai cái răng cửa khổng lồ, sự xui xẻo mà Từ Ngôn sợ hãi kia thực sự gây ra thiệt hại không nhỏ cho Hải tộc Hóa Vũ.
Tìm một rảnh biển, Từ Ngôn miễn cưỡng triệu hồi Tiểu Thanh, ngay khi con cua xanh có kén xuất hiện, nó lập tức lao ra xa và không dám đến gần Từ Ngôn, người đang bị cháy.
- Vì Băng Ti giải có thể thu thập hạt giống hỏa diễm trong Hỏa Phượng Tháp, nên chắc sẽ có một chút tác dụng đối với bản nguyên hỏa diễm, Tiểu Thanh, ngươi xem nó có thể dập tắt ngọn lửa trên cơ thể ta hay không.
Trong ánh lửa, Từ Ngôn ẩn nấp trong bộ giáp đen trâm giọng nói, hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể đặt hy vọng vào Băng Ti giải.
Ùng ục ục, ùng ục ục.
Một hàng bong bóng xuất hiện từ miệng cua xanh, tâm trí của Từ Ngôn nhận được một câu trả lời hợp lý, bởi vì Tiểu Thanh không chắc liệu mình có thể dập tắt bản nguyên chi hỏa hay không.
- Có khả năng là được? Ngươi chỉ nói rằng mình không chắc chắn, cứ mạnh tay mà thử.
Giọng nói của Từ Ngôn tràn đầy bất lực, nếu ngay cả Tiểu Thanh cũng không thể dập tắt ngọn lửa, vậy thì chỉ còn một con đường duy nhất là từ bỏ Giác Thạch Giáp.
Cũng may ngọn lửa thiêu đốt trên Giác Thạch Giáp, không phải thân thể của Từ Ngôn, chỉ cần hắn từ bỏ áo giáp, Từ Ngôn hẳn là có thể thoát khỏi phiền toái, nhưng bằng cách đó, không thể lấy đi áo giáp bản thân vừa mới tinh luyện.
Nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, Tiểu Thanh lập tức nhổ tơ băng ra bắt đầu quấn quanh ngọn lửa, tơ băng tràn ra giống như mạng nhện, một khi đến gần ngọn lửa thì lập tức bị thiêu đốt.
Chống lại ngọn lửa đáng sợ, Tiểu Thanh vất vả phun tơ băng vào, mặc dù có vẻ vô dụng, nhưng ngọn lửa bên ngoài cơ thể Từ Ngôn quả thực đang giảm dần.
Sự thay đổi yếu ớt không thể thoát khỏi nhận thức của Từ Ngôn, khi hắn phát hiện ra rằng tơ băng của Tiểu Thanh có hiệu quả, đôi mắt của Từ Ngôn lập tức sáng lên.