Chương 1357: Kẻ xấu xí Cao Nhân
Chương 1357: Kẻ xấu xí Cao NhânChương 1357: Kẻ xấu xí Cao Nhân
Từ Ngôn lấy linh thức cảm giác ra phòng chữ thiên số một cùng phòng chữ thiên số ba đều trống không, hắn nói ở phòng chữ thiên số một, chưởng quỹ lại dẫn hắn đến phòng số ba, rõ ràng phòng số một bị cường giả định.
- Khách quan bớt giận, phòng chữ Thiên tổng cộng có chín gian, từ một đến chín, hoàn toàn là trang hoàng bài trí giống nhau như đúc, không có phân biệt giàu nghèo.
Chưởng quỹ làm sinh ý, vội vàng xin lỗi, nhưng hắn không nhìn ra Từ Ngôn biến hóa cảm xúc, xin lỗi xong lại thêm một câu:
- Khách quan tới chậm chút, phòng số một xác thực bị người sớm chọn, khách quan định phòng số một là Vĩnh Vọng Phong - Đồ Thanh Chúc, Đồ công tử.
Vì để chuyện không đi quá xa, chưởng quỹ không thể trêu vào Nguyên Anh đỉnh phong, đành phải nói ra tên người chọn phòng số một cho Từ Ngôn nghe.
Nghe xong Đồ Thanh Chúc, Từ Ngôn khẽ nhíu mày, không có hỏi nhiều, phân phó một tiếng đưa rượu lên, chưởng quỹ lập tức cười lui ra ngoài, chuẩn bị tiệc rượu.
- Vĩnh Vọng Phong, Đồ Thanh Chúc, hay cho một nhân tài mới nổi tài đại khí thô.
Ngồi bên cạnh bàn lớn xa hoa, Từ Ngôn lấy quạt xếp gõ cái bàn, lẩm bẩm:
- Một sư một đồ Vĩnh Vọng Phong, có thể bái Hóa Thần cường giả làm thầy, lại là dòng độc đinh, chỉ sợ thiên phú Đồ Thanh Chúc không đơn giản.
- Có cái gì đơn giản không đơn giản, không phải là ngọn nến thôi à, châm lửa liền cháy, tiểu nhị nhanh mang thức ăn lên đây, ta sắp chết đói rồi!
A Ô cũng mặc kệ cái gì Thanh Chúc không Thanh Chúc, hắn không hứng thú vì với ngọn nến, chỉ muốn ăn cái gì, mà khi hắn đói lại nhìn chằm chằm Kim Bì hà bên người Từ Ngôn, dọa đến Yêu Linh kia run rẩy.
- Nó nhát gan, ngươi đừng hù dọa nó.
Từ Ngôn nhíu mày nói, đây là đồ tốt để che giấu khí tức bản thân, cũng không thể để A Ô nuốt. - Ai hù dọa nó! Ta mới sẽ không hù dọa tiểu động vật! Tới tới tới con tôm nhỏ, để ta nếm một miếng thế nào, chỉ một miếng thôi!
A Ô há to miệng hàm hắc hắc cười ngây ngô, dọa kim bì của Kim Bì hà đều muốn biến thành màu lục.
Tửu lâu hạng nhất, tốc độ mang thức ăn lên không hề tầm thường, không đợi A Ô cắn đến kim bì hà, mỹ vị như nước chảy bị nhao nhao trình lên, một bàn đầy sơn trân hải vị, không có giống nhau là không mang linh khí, vẻn vẹn một vò linh tửu đã tốn ba ngàn Linh Thạch.
Từ Ngôn muốn là rượu ngon thức ăn ngon, chủ quán sao có thể bưng lên hàng tiện nghỉ rẻ tiền, tự nhiên chuyên chọn loại quý, một bàn thịt rượu này, không có hơn vạn Linh Thạch cũng kém không nhiều lắm.
Cả bàn mỹ vị cơ hồ là quý nhất trong phường thị nhân tộc, không chỉ có A Ô vui vẻ ra mặt, còn có người nghe mùi vị liền đi vào.
- Hai vị khách quan, rượu này cũng không bình thường, rượu này tên Liên Hoa nhưỡng, lại gọi ba chén tiên, nói là ba chén vào bụng, sẽ phiêu phiêu dục tiên, ta rót đầy cho hai vị, chúng ta đầy uống chén này.
Còn tưởng rằng là tiểu nhị rót rượu, Từ Ngôn không có quá để ý, vị lúc này bỗng nhiên rót rượu kia cũng châm một chén cho mình, mà trước làm một hơi cạn sạch, uống xong còn nói thêm câu rượu ngon.
Vị này không biết từ chỗ nào tiến vào, bề ngoài không đẹp, vóc dáng không cao, mọc lên một khuôn mặt ngựa, niên kỷ không tính quá lớn, trên trán lại không ít nếp nhăn, không chỉ có ngang mà còn có dọc, cũng không biết làm thế nào thành ra như thế, càng xem càng khó coi.
- Ngươi là ai?! Uống rượu của chúng ta, chính chúng ta đều không đủ uống đâu!
A Ô lúc trước còn cười ha hả cùng đối phương uống một chén, uống xong mới phản ứng được căn bản không nhận ra, lập tức giận dữ.
Từ Ngôn cũng nao nao, hắn vừa rồi suy tư Vĩnh Vọng Phong Đồ Thanh Chúc, nhất thời không quan sát, trên bàn có thêm một Kẻ xấu xí. Sầm mặt lại, Từ Ngôn lấy linh thức khóa kín đối phương, ẩn ẩn tản ra uy áp, đối phương có tu vi Nguyên Anh trung kỳ ngược lại không quá cao thâm.
- Không mời mà tới, là tặc.
Ngữ khí của Từ Ngôn không tốt, lấy quạt xếp gõ cái bàn, chờ đối phương cho ra giải thích thích hợp, một vò linh tửu ba ngàn Linh Thạch, tổng cộng cũng không có mấy chén, Từ Ngôn làm chủ nhân còn không có uống, người ta đã tới trước một chén.
Không phải Từ Ngôn hẹp hòi, đổi ai gặp được loại gia hỏa tự cho là đúng này, đều sẽ tức giận.
- Ta cũng không phải tặc, ta có danh tiếng, xuất thân nhất lưu tông môn chính thống, uống một chén rượu mà thôi, đạo hữu sẽ không để tâm chứ.
Kẻ xấu xí cười hắc hắc, hai cái răng cửa không phải màu trắng, mà là màu tro, phía trên còn dính lá rau, không chỉ nhìn xấu xí, còn lôi thôi lếch thếch.
Kẻ xấu xí nói một câu, kém chút chọc Từ Ngôn tức điên.
Một chén rượu không tính là gì, Từ Ngôn cũng không quan tâm tửu quỷ lôi thôi xấu xí, chủ yếu là vị này nói chuyện quá không đáng tin, có danh tiếng một chữ không đề cập tới, xuất thân chính thống nửa chữ không nhắc tới, đây là dự định để Từ Ngôn đoán.
Cho tới bây giờ không có gặp được người không biết xấu hổ như vậy, vốn cho rằng Chân Vô Danh da mặt đủ dày, Từ Ngôn bây giờ mới phát hiện, quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
- Một chén rượu mà thôi, tự nhiên sẽ không để ý, đồ ăn cũng nếm thử đi.
Từ Ngôn mỉm cười nhường cho.
- Được rồi! Đạo hữu hào phóng, xem xét chính là công tử ca đại gia tộc, vậy ta cũng không khách khí!
Hai mắt Kẻ xấu xí tỏa sáng, vừa nghe nói để ăn, hắn cũng không nhìn đông tây nam bắc, ngồi xuống kẹp lên một khối thịt cá liền ăn, A Ô tức giận đến không chỉ có trừng mắt, còn bắt đầu kéo tay áo. - Không khách khí không khách khí, gặp nhau chính là bằng hữu, đi ra bên ngoài, thiếu sao được bằng hữu.
Từ Ngôn cười ha ha một tiếng, tiếp đó sâm mặt lại, ngữ khí thay đổi, quay ngược trở lại, nói:
- Ăn xong uống xong, ngươi thanh toán sổ sách là được.
- Kết, tính tiền, vậy là được rồi, hắc hắc.
Kẻ xấu xí không hạ đũa, cười xấu hổ nói:
- Tại hạ họ Cao tên Nhân, trưởng lão Liễu Diệp Môn, không phải ta không muốn báo ra danh hiệu, thực sự là mất mặt, ai...
Kẻ xấu xí tên Cao Nhân, Từ Ngôn nghe được danh tự này nháy nháy mắt, A Ô nghe được sửng sốt một chút, mới vừa rồi còn nói phòng số một là do vị 'Cao Nhân nào định, thế mà chui ra ngoài một vị Cao Nhân thật.
Họ Cao không ít, gọi Cao Nhân thật đúng là không có mấy người, cái này cần tự tin lớn bao nhiêu mới đặt cái tên như vậy, cũng đừng nói, trưởng lão tông môn Nguyên Anh sơ kỳ, gọi Cao Nhân cũng không tính quá đáng, nhất là loại nhất lưu môn phái của Tây Châu Vực như Liễu Diệp Môn.
Ngũ Môn cùng bảy phái hơi có khác biệt, bảy phái tất cả đều là Phản Kiếm Minh một phương, ở trong Ngũ Môn chỉ có Trảm Tình môn, Huyết Sát Môn hai môn là một phương Phản Kiếm Minh, Phi Vũ Môn cùng Ngọc Kiếm môn là một phương Kiếm Vương Điện, về phần ở giữa Liễu Diệp Môn tương đối đặc thù, đã không thuộc về Kiếm Vương Điện, cũng không phải Phản Kiếm Minh một phương, mà là phái trung lập hiếm thấy.
- Hai vị hẳn phải biết, ta Liễu Diệp Môn chúng không thuộc về Kiếm Vương Điện cũng không đi qua bên Phản Kiếm Minh, mà là phiêu nhiên thế ngoại, không tranh quyền thế, thế nhưng có một chút không tốt, cũng bởi vì điểm này, trưởng lão tông môn chúng ta quanh năm suốt tháng cũng sẽ không ở lại trong tông môn một ngày, tới tới tới chúng ta uống chén này rồi nói tiếp.
Kẻ xấu xí Cao Nhân lại rót đầy linh tửu, chọn thức ăn ngon, một bên ăn một bên thao thao bất tuyệt nói.
- Bên trong Liễu Diệp Môn nhiều đạo lữ, chúng ta tu luyện công pháp giảng cứu âm dương hòa hợp, cho nên tông môn nguyện ý trông thấy các đệ tử kết làm đạo lữ tu luyện, thậm chí còn có thể đắp cầu dắt mối, có sư tôn sẽ làm chủ, tóm lại trong môn phái, đạo lữ chỗ nào cũng có, duy chỉ có ta, duy chỉ có ta a! Tới tới tới lại uống một chén.
Cao Nhân cũng không biết chiếm mấy chén linh tửu tiện nghi, chỉ mặt xấu của mình nói:
- Duy chỉ có ta không có đạo lữ! Ta từ Luyện Khí tu đến Trúc Cơ, từ Trúc Cơ lại đến Kim Đan, cuối cùng Nguyên Anh đại thành, khổ tu mấy trăm năm, ngay cả đạo lữ cũng không có, đừng nói không có đạo lữ, nữ tu trong tông môn đều không nhiều người liếc ta một cái, các ngươi phân xử giúp ta, xấu xí có tội à.