Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1356 - Chương 1356: Linh Thạch Thành Nú

Chương 1356: Linh Thạch thành nú Chương 1356: Linh Thạch thành núChương 1356: Linh Thạch thành nú

Sao trời có vẫn lạc hay không, Từ Ngôn không biết, nhưng hắn biết, chỉ sợ Kiếm Vương Điện thật là từ trên trời đến rơi xuống.

Bởi vì ở trên không nhìn lại, Tam Sơn hình thành địa thế dãy núi căn bản chính là một loại vỏ quả đất thay đổi sau khi bị vật nặng đập xuống, bản thân Kiếm Vương Điện địa thế cực thấp cũng ẩn ẩn xác minh lấy lai lịch của bản thân.

Kiếm Vương Điện chẳng qua là một tảng đá lớn điêu khắc, cho dù ngôi sao, thật ra cũng không có gì kỳ quái, bởi vì đây là Kiếm Vương Điện của Kiếm chủ, Tán Tiên động phủ, người ngoài chỉ có thể nhìn một chút, muốn có được chỗ động phủ này, căn bản là nằm mơ.

Kiếm Vương Điện dù có xuống dốc, vẫn như cũ có cường giả kinh khủng như Thân Đồ Liên Thành tồn tại, toàn bộ Kiếm Vương Điện một mạch, Hóa Thần tuyệt đối không ít.

- Làm sao không có nâng địa thế lên một chứ, chẳng lẽ là nhấc không nổi?

Từ Ngôn nhìn dưới mặt đất, như có điều suy nghĩ tự nói.

- Vật gì nhấc không nổi? Ta khí lực lớn, để ta di chuyển chol

A Ô nghe xong bắt đầu kéo tay áo, đông nhìn tây nhìn tìm, mà thuyền gỗ đang bắt đầu hạ xuống, sau đó không lâu đã đến phường thị.

- Ghi nhớ ngươi là Ác công tử, ta là Thiện công tử, đừng nói sai.

Từ Ngôn dặn dò một tiếng, lúc nhảy xuống phi thuyền, dung mạo đã thay đổi thành thanh niên hơi mập mắt nhỏ, trong tay nắm quạt xếp.

- Yên tâm đi, A Ô lại không phải người ngu, hắc hắc, Ác công tử đến đây, Ác công tử đến rồi!

A Ô biến thành bộ dáng xấu xí, hắn hết sức hài lòng đối với hình dạng lần này của mình.

- Công tử, chúng ta một đường mệt nhọc, trước tìm nơi ở, đặt chân mới được, giao cho ta.

Dung mạo Tiền Thiên Thiên không thay đổi, nhưng khí chất tham tiên thường ngày thay đổi, biến thành nha hoàn của đại hộ nhân gia, vừa nhìn giống y như đúc, còn muốn tự nhiên hơn A Ô nhiều.

- Còn tốt, chỉ có một đồ đần, đi thôi.

Từ Ngôn nhẹ gật đầu, đi đầu bước vào trong phố chợ người đến người đi.

- Chỉ toàn nói mò, thành lớn như thế, sao có thể chỉ có một đồ đần, ta đoán nơi này khẳng định có hơn một trăm đồ đần.

A Ô rõ ràng không đồng ý Từ Ngôn phỏng đoán, cho rằng trong phường thị không ít đồ đần, thật tình không biết người ta nói chỉ có một đồ đần, chính là nói hắn.

Tiền Thiên Thiên nín cười, đi phía trước tìm kiếm chỗ ở, mười phần là bộ dáng người hầu, tăng thêm dáng dấp tiểu xảo, một khi dung nhập phố dài lập tức trở nên không đáng chú ý.

Càng không đáng chú ý, đối với Tiền Thiên Thiên mà nói mới càng thêm an toàn, đây cũng là mệnh lệnh Từ Ngôn phân phó lúc đi ở trên đường.

Tiền Thiên Thiên đi theo có thể, nhưng một khi Từ Ngôn chân chính công khai thân phận, Tiền Thiên Thiên phải lập tức chặt đứt tất cả liên quan với Từ Ngôn, thậm chí phải làm bộ như chưa từng quen biết, mà còn lập tức trốn xa, rời xa Kiếm Vương Sơn.

Mặc dù có thân phận Từ Đại Thiện, nhưng thân phận này đến tột cùng có thể dùng đến khi Thiên Anh Lôi kết thúc hay không lại là hai chuyện, thật nếu gặp phải đối thủ khó dây dưa, đổi nhan đan có khả năng bị người nhìn thấu.

Bởi vì tới gân Thiên Anh Lôi, tửu lâu khách sạn trong phường thị mặc dù phong phú, nhưng cũng kín người hết chỗ, thậm chí có tu sĩ tự động dựng lên ốc xá giản dị ở bên trong dãy núi xung quanh phường thị.

Dạo qua phường thị một vòng, Tiền Thiên Thiên sửng sốt không tìm được nơi đặt chân.

- Chọn cái này, đi. Điểm lấy một tửu lâu cao lớn chín tâng ở một bên, Từ Ngôn sải bước đi vào trong đó.

- Vị công tử này, tửu lâu nhà ta đầy ngập khách, đừng nói ở trọ, uống rượu cũng không có vị trí.

Mới vừa vào cửa, lập tức có tiểu nhị của tửu lâu tiến lên, thấy Tiền Thiên Thiên đi theo phía sau, gã sai vặt lúc đầu cúi đâu khom lưng lập tức nâng người lên, khinh thường nói:

- Đều hỏi qua một lần còn tới, nói cho các ngươi biết không có chỗ chính là không có chõ, tửu lâu chúng ta cũng không phải người bình thường có thể ở lại nổi, mời mấy vị nhà khác xem một chút đi, tiễn khách.

Có thể làm việc vặt trong tửu lâu khí phái như thế, nào có người đơn giản, gã sai vặt nhớ kỹ Tiền Thiên Thiên vừa rồi hỏi qua một lần, biết được không có chỗ ngồi trống thì xám xịt rời đi, về phần lần béo thanh niên dẫn đội, chắc hẳn cũng là gia hỏa không có tu vi gì, không có kiến thức gì.

Phàm là loại tửu lâu đắt đỏ này, nói là đầy ngập khách, cũng không phải thật không có vị trí, chỉ cần trả nổi tiên, có đầy đến đâu cũng có thể chừa ra một gian, chỉ nhìn có bỏ được tiền hay không.

Càng là đến thời điểm náo nhiệt như Thiên Anh Lôi loại này, những tửu lâu này càng cố tình nâng giá, Tiền Thiên Thiên thông minh thì thông minh, lịch duyệt dù sao không cao, nàng có khả năng kiếm tiên, nhưng dùng tiền thì coi như không được.

Tiền Thiên Thiên không nỡ bỏ ra Linh Thạch, mà sư tôn của nàng lại không quan tâm.

- Khách còn không có vào cửa, nào có tặng đạo lý, lầu chín trống không hai gian, cao nhất về ta.

Soạt một tiếng quạt xếp mở ra, hiện một chữ Thiện to lớn, Từ Ngôn khẽ cười nói, tiếng vừa ra, uy áp Nguyên Anh đỉnh phong lập tức tràn đầy xung quanh, tiểu nhị muốn tiễn khách chỉ nghe rầm râm rầm tiếng hòn đá vang động một trận, sau đó bị một đống Linh Thạch chồng chất ở bên trong, bò đều không leo lên được, chỉ còn lại một cánh tay ở bên ngoài quơ loạn.

Đong đưa quạt xếp, nện bước khoan thai, mặt treo mỉm cười, béo thanh niên mắt nhỏ leo lên thang lầu, sau lưng, là Linh Thạch chất đầy một nữa đại sảnh cùng vô số tiếng kinh hô.

- Linh Thạch thành núi! Cái này cần số lượng bao nhiêu.

- Nguyên Anh uy áp! Mà lại là Nguyên Anh đỉnh phong.

- Chí ít mười vạn Linh ThạchI

- Cái gì mười vạn, cũng không nhìn một chút đại sảnh lớn bao nhiêu, chồng nhiều như vậy, ta nhìn có khả năng là trăm vạn Linh Thạch! Thật sự là kẻ có tiền, cũng không sợ bị người nhớ thương.

- Ai dám nhớ thương, kia là uy áp Nguyên Anh đỉnh phong, nhớ thương người ta để bồi cái mạng của mình vào trong à.

- Thấy rõ chữ viết bên trên quạt xếp không, chữ Thiện, có ý tứ gì, hắn là thiện nhân?

- Không rõ ràng, có thể là bên trong tên có chữ Thiện, hình như nghe nói gần đây hoàn toàn chính xác có một vị Thiện công tử bộc lộ tài năng tại Tu Tiên Giới, không phải là hắn đó chứ?

- Nghe nói Tứ đại công tử bây giờ nhiều thêm một vị, biến thành ngũ đại công tử, thêm vị ra kia chính là Thiện công tử, Thiện công tử thường xuyên che mặt, nguyên lai dài cái bộ dáng này, còn tưởng rằng tài vì hắn quá xấu, thế mà nhìn thật phúc hậu.

- Quý khách đến! Lầu chín phòng chữ Thiên cho mời!

Chưởng quỹ trong đại sảnh há miệng rống to đuổi theo, gặp được người mạnh như thế, đừng nói thật có chỗ trống, dù không có chỗ trống cũng phải cho người ta một phòng.

Cường giả Nguyên Anh đỉnh phong, không phải chỉ có mấy vị xếp hạng đầu Thiên Anh Bảng thôi sao, chí ít có thể sắp xếp phía trước một trăm, thậm chí là cao thủ trước mười, loại cường giả này trừ phi Hóa Thần, nếu không không ai nguyện ý trêu chọc.

Cao điệu như thế đi vào tửu lâu, Từ Ngôn cũng không phải đang khoe khoang. Thiện công tử chỉ là một danh hiệu, Từ Ngôn lại muốn mượn dùng danh hiệu Thiện công tử tham gia Thiên Anh Lôi, đương nhiên phải vào trước là chủ, lấy hình dạng bây giờ hoàn toàn trùng điệp vào một chỗ với danh hiệu Thiện công tử.

Chỉ cần có ít người nhận ra mình là được, không cần đến quá mức rêu rao làm cho người cả phường thị đều biết, đến lúc đó Từ Ngôn lên đài, dưới đài có thể có mấy tu sĩ nhận ra hắn là được, kể từ đó mới tính tự nhiên bình thường.

Linh Thạch chồng chất như núi, Tiền Thiên Thiên phụ trách thu hồi, mặc kệ đồ đệ loay hoay đầu đầy mồ hôi, Từ Ngôn cùng A Ô trước đạp lên tửu lâu, được dẫn vào phòng số ba chữ Thiên.

Nếu là phòng chữ Thiên, tự nhiên không phải ốc xá phổ thông.

Trong đó trang trí xa hoa không nói, địa phương cực lớn, chia làm ba gian ốc xá cùng một chỗ đại sảnh rộng rãi, trong phòng bài trí hoa cỏ cũng đều mang theo Linh khí, giường gỗ ốc xá là lấy linh mộc trân quý luyện chế, ngồi trên đó có thể đả tọa tu luyện, tốc độ khôi phục linh khí nhanh hơn bên ngoài rất nhiều.

Không đề cập tới ăn uống, vẻn vẹn ở phòng chữ Thiên, mỗi ngày cần ngàn Linh Thạch, nếu như muốn ăn chút sơn trân mỹ vị, tiêu tốn Linh Thạch sẽ là không có số.

Chưởng quỹ tự mình nghênh đến phòng số ba, Từ Ngôn đảo mắt một phen, coi như hài lòng, cười lạnh một tiếng, nói:

- Ai định phòng số một, chưởng quỹ ngay cả mặt mũi của ta cũng không cho, xem ra ở trong phòng số một, nhất định là một vị cường nhân khó lường.
Bình Luận (0)
Comment