Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1364 - Chương 1364: Tang Hồn Tước

Chương 1364: Tang Hồn Tước Chương 1364: Tang Hồn TướcChương 1364: Tang Hồn Tước

Từ khi gặp được Đồ Thanh Chúc, Từ Ngôn đã cảm thấy một bên hư không cửa phòng hơi khác thường, thật giống như có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Long hồn trong mắt trái suy yếu, năng lực theo long hồn mà đến cũng biến thành càng ngày càng yếu ớt, mắt trái của Từ Ngôn đã rất khó coi ra quỷ linh tinh quái trôi nổi trong không khí, bất quá đối với tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong mà nói, linh thức cảm giác tồn tại, cũng không kém gì đồng thuật, chỉ cần thôi thúc linh thức, thu hết dị dạng xung quanh vào mắt.

Năng lực có thể nhìn thấy âm hồn quỷ vật của mắt trái đối với Từ Ngôn bây giờ mà nói không khác gì gân gà (có cũng được không có cũng không sao), cho dù suy yếu cũng không tính là gì, nhưng lần này khiến Từ Ngôn rất ngạc nhiên chính là, từ khi hắn phát hiện trong phòng nhiều thêm thứ gì, thậm chí ngay cả toàn lực thúc giục linh thức cảm giác đều không thể bắt được chút khác biệt nào.

Linh thức vô hiệu, để Từ Ngôn kinh hãi không thôi, Tiểu Hắc suy yếu không có thể động dụng, Từ Ngôn đành phải thôi thúc ra pháp môn kiếm nhãn cũng không thuần thục.

Trong nháy kiếm nhãn nhãn ngưng tụ, rốt cục để Từ Ngôn thấy được quái vật trước cửa, một hồn thể tước điểu có được sinh cơ.

Trách không được linh thức cảm giác không đến, quái vật như thế hẳn là nghỉ lại ở nơi âm dương hai giới giao hội, cảm giác của tu sĩ có tác dụng đối với vật sống hoặc vật chết, duy chỉ có vô hiệu đối với loại nửa chết nửa sống này.

Cưỡng ép thúc giục kiếm nhãn mới phát hiện quái vật trong phòng ẩn núp, lông mày Từ Ngôn phong khẽ động, đáy mắt tràn ngập ý lạnh.

Tại thời điểm mới vừa tới đến phòng số ba chữ Thiên, hẳn không có quái vật này, Từ Ngôn suy nghĩ một chút, nhận định tước điểu cổ quái này hẳn là trà trộn vào ngay thời điểm hỏa kế thêm đồ ăn trước đây không lâu, mà lúc kia, chính là lúc mà Đồ Thanh Chúc xuất hiện. Mắt nhìn phương hướng đại môn, Từ Ngôn chuyển qua ánh mắt, bắt đầu tán chuyện với kẻ xấu xí Cao Nhân.

- Cao trưởng lão lịch duyệt hơn người, xem ra là lâu dài du lịch bên ngoài.

- Lời này của Từ đạo hữu nói đúng, ta chín tuổi rời nhà, bắt đầu vào Nam ra Bắc, cho tới bây giờ hơn hai trăm năm, là người không thích cố định ở một chỗ, đừng nhìn ta là trưởng lão của Liễu Diệp môn, trong một năm, ta đều không quay về tông môn mấy lần.

- Xông xáo hơn hai trăm năm, Cao trưởng lão quả thật là kỳ nhân, bội phục bội phục, chắc hẳn cũng hơi có nghe thấy các nơi hiểm địa của Tây Châu vực.

- Cái gì gọi là hơi có nghe thấy! Ngươi cứ nói đi, phàm là hiểm địa của Tây Châu vực, từ tam đẳng đến nhất đẳng, không có địa phương Cao Nhân ta không có đi qua.

- Cao huynh có đảm lượng! Đã đi qua vô số hiểm địa, tự nhiên gặp qua phong phú yêu thú nhỉ, không biết Cao huynh có nhận ra một vật.

- Ngươi nói, mặc kệ linh thú hay ma vật, linh quả hay độc thảo, nếu Cao Nhân ta nhận không ra, hắc hắc, trên đời coi như thật không có mấy người có thể nhận được.

Người có bề ngoài xấu xí vẫn là cao thủ du lịch thiên hạ, cảnh giới không cao, lịch duyệt không thấp, đã có sẵn nhân tuyển ở phần này, Từ Ngôn vừa hay hỏi thăm một phen.

Châm chén linh tửu cho đối phương, Từ Ngôn điềm nhiên như không sao nói:

- Ta đã từng thấy qua một vật, hình dạng tước điểu, treo giữa không trung, lông vũ xám đen, trên mặt có một loạt lông trắng, nhìn giống như mặt quỷ, quái vật này có sinh cơ, là vật sống, lại người đầy tử khí, tựa như quỷ hồn, kỳ quái nhất chính là, lấy linh thức đều cảm giác không đến, không biết Cao huynh có nghe qua dị thú như thế?

- Không chết không sống, quái tước mặt quỷ? Ngay cả linh thức đều cảm giác không đến? Để cho ta ngẫm lại, giống như nghe nói qua...

Cao Nhân giơ chén rượu, nháy nháy mắt, giống như đang nỗ lực suy nghĩ cái gì.

Phát hiện tước điểu quỷ dị ở cửa, Từ Ngôn có thể kết luận phòng số ba chữ thiên của mình đã bị người giám thị, chỉ là không cách nào xác định đến cùng có phải Đồ Thanh Chúc động tay chân hay không.

- Nghĩ ra rồi!

Kẻ xấu xí Cao Nhân đột nhiên vỗ ót một cái, nói:

- Thứ mà ngươi nói gọi là Tang Hồn Tước! Loại tước điểu quỷ dị này nghỉ lại ở chỗ giữa âm dương hai giới, mặt sinh lông trắng, không là vật sống cũng không phải vật chết, cực kỳ tà môn, mà lại tính không được Yêu tộc, bởi vì trong mắt nó không có huyết luân, cũng không thể coi là quỷ loại, bởi vì nó lại có sinh mệnh, Tang Hồn Tước có thể tránh thoát tu sĩ cảm giác, không có chiến lực gì, lại là lựa chọn tốt nhất cho làm tai mắt, năng lực ẩn nấp của thứ quỷ kia cực mạnh, nghe nói có thể tuỳ tiện tới gần Hóa Thần mà không bị phát giác.

- Tang Hồn Tước, cái tên thật cổ quái.

Từ Ngôn hơi kinh ngạc, không phải kinh ngạc Tang Hồn Tước kỳ dị, mà là không nghĩ tới kẻ xấu xí Cao Nhân thật nhận ra loại quái vật hiếm thấy này.

Ngay cả tới gần Hóa Thần đều dễ như trở bàn tay, có thể thấy được năng lực ẩn nấp của Tang Hồn Tước mạnh bao nhiêu, Từ Ngôn âm thầm gật đầu, nói:

- Thì ra là gọi Tang Hồn Tước, đã không thuộc Yêu tộc, lại không tính quỷ vật, như vậy Tang Hồn Tước đến tột cùng là cái thứ gì, dù thế nào cũng sẽ không phải ma chứ đi.

- Khoan hãy nói, Tang Hồn Tước thật sự bị xem như ma vật, chỉ bất quá Tang Hồn Tước uy lực quá nhỏ, chỉ sợ có chút uy hiếp đối với phàm nhân, phàm là tu sĩ, chỉ cần tu ra linh khí hộ thể, loại tước điểu này không đả thương được.

Kiến giải của Cao Nhân vượt qua Từ Ngôn đoán trước, ngay cả ma vật mà vị này đều có đọc lướt qua, xem ra người xấu cũng không thể coi thường, chí ít ở trong việc hiểu rõ về Chân Vũ giới, Từ Ngôn không sánh bằng vị cao nhân này.

Đang ngồi ngoại trừ Từ Ngôn, Tiền Thiên Thiên chỉ có tu vi Trúc Cơ, kiếm một ít tiên thì nàng lành nghề, thật muốn nói tới lịch duyệt, Tiền Thiên Thiên còn kém xa lắc, A Ô càng không cần phải nói, một kẻ ngu còn có cái gì trông cậy vào. - Ma vật Tang Hồn Tước, như vậy khống chế Tang Hồn Tước, chỉ có thể là người của Ma tộc.

Sắc mặt Từ Ngôn bắt đầu rét run, Tang Hồn Tước xuất hiện, nói rõ xung quanh tôn tại địch nhân, nếu như địch nhân là Ma tộc, như vậy cục diện trở nên càng thêm hung hiểm.

- Không phải không phải.

Kẻ xấu xí Cao Nhân liên tục khoát tay, dương dương đắc ý kẹp đồ ăn vào miệng, mới lên tiếng:

- Tang Hồn Tước hoàn toàn chính xác bị phân loại làm ma vật, đó là bởi vì thực sự không có cách nào phân loại loại quái vật này, mới cho chúng nó ấn thân phận ma vật, thật ra Tang Hồn Tước có thể bị tu sĩ khống chế, chỉ cần thuần phục nó, không khác linh thú, mà giá trị kinh người, mỗi một con đều sẽ không thấp hơn một kiện pháp bảo, khỏi cần phải nói đâu xa, dù ở phường thị Kiếm Vương sơn đều mười phần hiếm thấy, có thể nói là bảo bối mà có tiền cũng không mua được.

Cao Nhân nói kiểu này, tâm thần Từ Ngôn đang căng cứng tư mới buông lỏng mấy phần.

- Cao huynh lịch duyệt sâu rộng, tại hạ bội phục, nếu gặp được Tang Hồn Tước, muốn thế nào bắt được?

Mặt Từ Ngôn không đỏ tim không đập nhanh hỏi, nghe được, kẻ xấu xí hơi sững sờ.

- Bắt à... Cái này có chút độ khó.

Cao Nhân chắt lưỡi nói:

- Bởi vì không nhìn thấy Tang Hồn Tước, mà quái vật kia lại là thứ nửa chết nửa sống, cho nên pháp bảo bình thường hoặc pháp thuật tác dụng đối với nó không lớn, rất dễ dàng dọa nó sợ quá chạy mất, biện pháp tốt nhất là lấy pháp thuật loại hỏa diễm hình thành lồng giam, khốn tử khí, lại sử dụng âm khí cường đại phủ kín, khốn sinh khí, kể từ đó, mới có cơ hội bắt sống nó.

Nếu Tang Hồn Tước là loại đặc thù nửa chết nửa sống, muốn phải bắt được nó cũng cần biện pháp đặc thù, Cao Nhân lần này kiến giải có thể nói cao thâm, thay tu sĩ khác, nghe qua Tang Hồn Tước hay chưa đều là hai chuyện.

Đang thời khắc gật gù âm thầm đắc ý, kẻ xấu xí Cao Nhân chợt phát hiện tiếng gió vang lên bên tai, trước mắt tràn đầy ánh sáng của lửa, còn có vô số thân ảnh ác quỷ luyện hồn mơ hồ lắc lư cuộn trào mãnh liệt trong ngọn lửa.
Bình Luận (0)
Comment