Chương 1371: Tranh Đồ
Chương 1371: Tranh ĐồChương 1371: Tranh Đồ
Lấy trăm cân Ly Kim San Hô cộng thêm tám mươi vạn linh thạch thượng phẩm, Từ Ngôn rốt cục đổi được Vạn Dương Mộc.
Mừng rỡ đạt được dị bảo hoàn toàn xuất hiện ở trên mặt, chỉ là ánh mắt không nhìn Vạn Dương Mộc, mà nhìn về phía Cung Diệu Vũ, bộ dáng này của Từ Ngôn, có thể xưng quái dị.
Chưởng quỹ Bách Thảo các rất không hiểu, phân thân Phòng Văn mang theo hiếu kì, ngay cả Cung Bá Đình đều không hiểu thấu, mà đầu trọc Cung Diệu Vũ kia, bỗng nhiên sinh ra một cỗ ảo giác, thật giống như hắn bị hung thú âm trầm mà cường đại để mắt tới.
- Nhìn cái gì! Cung Diệu Vũ ta không sợ trời không sợ đất, muốn động ta, hỏi trước sư tôn ta một chút lại nói!
Cung Diệu Vũ cảm giác đến ánh mắt của đối phương rất đáng sợ, nhưng hắn trời sinh ngang ngược, lại phách lối đã quen, mà không có gì phải sợ hãi.
Cung Diệu Vũ người này đừng nhìn ngang ngược càn rỡ, hắn có đặc điểm, chính là như hình với bóng với sư tôn mình, chỉ cần ra cửa, Cung Diệu Vũ nhất định đi theo bên cạnh Cung Bá Đình.
Có tông chủ sư tôn Nguyên Anh đỉnh phong che chở, tuỳ tiện không ai có thể động được Cung Diệu Vũ hắn, nếu chọc cừu gia, cùng lắm thì tránh về Trảm Tình môn, nhất lưu tông môn Tây Châu vực, ai dám đi Trảm Tình môn tìm hắn báo thù.
Chính là có loại lực lượng này, Cung Diệu Vũ mới dám không che đậy miệng, ngay cả Từ Ngôn vị cường giả Nguyên Anh đỉnh phong này cũng dám chửi rủa, chỉ bất quá hắn lần này gây sai người.
- Ngươi gọi Cung Diệu Vũ?
Từ Ngôn cười ha hả nhìn về phía đối phương, hỏi:
- Tiểu tử, ngay cả Nguyên Anh cường giả cũng dám mắng, cỗ cuồng ngạo này của ngươi là trời sinh mà đến, hay đang ráng chống đỡ? - Nói nhảm! Ta đương nhiên trời sinh gan lớn! Đừng nói Nguyên Anh, hóa thần ta cũng dám mắng!
Cung Diệu Vũ vênh váo tự đắc quát, nói thì nói như thế, hắn cũng không có can đảm vô lễ với phân thân của Phòng Văn.
Cung Diệu Vũ chẳng những ương ngạnh, còn rất thông minh, tu sĩ không bằng hắn thì không dám chọc hắn, mà tu sĩ mạnh hơn hắn lại không dám tùy tiện đối địch với Cung Bá Đình, Cung Diệu Vũ có nắm chắc tâm lý, tất cả Nguyên Anh trên đời, hắn không sợ, thế nhưng Hóa Thần thì không được, thật muốn chọc Hóa Thần, sư tôn hắn cũng bảo hộ không được hắn.
- Tốt! Lão phu là ưa thích người cuồng ngạo trời sinh, ha hal
Từ Ngôn ngoài dự liệu khen một câu, tất cả những người khác nghe được đều sững sờ, còn tưởng rằng vị này bị người ta mắng đến choáng váng.
- Người sống một đời, tu là một bộ ngông nghênh, người nào tuổi nhỏ không ngông cuồng? Ha ha, tiểu tử, ngươi rất giống lão phu lúc còn trẻ, không chỉ có kiệt ngạo bất tuần, còn coi trời bằng vung, thêm chút chỉ điểm, ngươi có hi vọng kế thừa cuồng nhân đạo của lão phu!
Từ Ngôn nói xong câu đó đột nhiên khí thế biến đổi, uy áp Nguyên Anh đỉnh phong ầm vang tản ra, tu vi cao thâm hiển thị rõ không thể nghi ngờ.
- Một trận mua bán một trận duyên phận, tiểu tử, cơ hội tới, nếu như ngươi bái ta làm thầy, ta bảo đảm ngươi trong vòng ba năm Nguyên Anh đại thành, bên trong một giáp (60 năm) đến Nguyên Anh đỉnh phong.
Từ Ngôn dứt lời, ánh mắt ngưng tụ, bày làm ra một bộ tư thái khó hiểu, tay vê râu dài, khí vũ bất phàm.
Từ vừa rồi ổn trọng, đột nhiên trở nên ngạo khí nghiêm nghị, Từ Ngôn lần này chuyển biến để chưởng quỹ Bách Thảo các nhìn thấy sửng sốt, hóa thần Phòng Văn cũng sửng sốt, Cung Bá Đình sửng sốt, ngay cả đầu trọc Cung Diệu Vũ đều sửng sốt.
Bị người chửi rủa khiêu khích, không chỉ có không buồn, thế mà còn thu đồ, tất cả mọi người trên lầu ba đều cho rằng đầu óc Từ Ngôn bị hỏng. - Thu ta làm đồ đệ? Ngươi nằm mơ đi!
Cung Diệu Vũ trố mắt chỉ chốc lát, cười to nói:
- Sư tôn ta chính là tông chủ Trảm Tình môn, mà lại ta là chân truyền đệ tử duy nhất của lão nhân gia ông ta, ngươi là cái thứ gì, cho rằng mình là Hóa Thần rồi? Còn thu ta làm đồ đệ, để ta ngươi làm đồ đệ thì ta đều không cần!
Đối mặt Cung Diệu Vũ càng ngày càng phách lối, Từ Ngôn cười ha ha, đầy mắt vui vẻ, nói:
- Tốt tốt tốt! Lão phu ưa thích sự cuồng vọng này của ngươi, thu đồ cũng không bạch không, thấy không, chỉ cần ngươi bái ta làm thầy, khối Vạn Dương Mộc này, sẽ thuộc vê ngươi.
Bịch một tiếng, hộp gỗ chứa Vạn Dương Mộc rơi xuống đất, ngay dưới chân Từ Ngôn, lần này Cung Diệu Vũ không mắng, không những không mắng, bên trong ánh mắt ngược lại mang theo chấn kinh cùng nghi hoặc.
Hắn bắt đầu xem không hiểu mục đích của đối phương.
Mới vừa rồi còn coi đối phương bất quá là dùng kế ly gián, muốn ly gián tình thầy trò giữa Cung Diệu Vũ hắn và Cung Bá Đình, bây giờ nhìn thấy đối phương lấy ra Vạn Dương Mộc vô cùng trân quý, tâm tư Cung Diệu Vũ động đậy mấy phần.
Hắn vốn không phỉa họ Cung, là sư tôn hắn đổi dòng họ cho hắn, vì lộ ra tình cảm sư đồ như cha con. Cung Diệu Vũ lại không ngốc, hắn hắn mặc dù không biết một mặt lãnh huyết của sư tôn, lại có thể nào chưa từng nghe qua.
Người vô tình giết chết cả nhà hơn ba trăm miệng ăn, ngược lại đối xử với đồ đệ như hắn thì lại như hòn ngọc quý trên tay, cái này căn bản không hợp với lẽ thường.
Cho dù cảm thấy không thích hợp, nhưng Cung Diệu Vũ từ đầu đến cuối không nhìn ra mục đích của sư tôn hắn là cái gì, thế là hắn bắt đầu càng thêm phách lối, thậm chí ngay cả Từ Ngôn loại cường giả xa lạ này cũng dám chửi rủa, không chỉ có bởi vì hắn trời sinh ương ngạnh, còn có mục đích thăm dò ranh giới cuối cùng của sư tôn hắn ở trong đó.
Sư đồ nhìn như thân như cha con, trên thực tế cũng không phải như biểu tượng như vậy, giữa hai người tồn tại nhìn vết rách không thấy, bởi vì cũng không hoàn toàn tín nhiệm, hôm nay, vết rách này sẽ trở nên càng sâu khi bị Từ Ngôn tham gia vào.
- Vạn Dương Mộc có gì đặc biệt hơn người! Ta có sư tôn, ai sẽ bái ngươi làm thầy, sư tôn ta sẽ còn tìm cho ta vật liệu tốt hơn để luyện chế pháp bảo.
Cung Diệu Vũ chỉ do dự trong nháy mắt, đã làm ra quyết định, từ chối Từ Ngôn, chỉ bất quá hắn cũng chưa phát hiện, ngữ khí và thái độ của hắn đã không có cuồng ngạo ngang ngược như trước đó.
- Vật này là Mộc Chi Bản Nguyên, đi những chỗ khác cũng không dễ tìm, thích hợp nhất cho tu sĩ tu luyện pháp thuật Mộc hệ, sau khi luyện chế thành cực phẩm pháp bảo, càng có cơ hội cường hóa thành linh bảo.
Từ Ngôn như cũ bày ra một bộ dáng cười mỉm, nói:
- Nếu ngươi bái ta làm thầy, ta sẽ giúp ngươi luyện chế Vạn Dương Mộc này thành cực phẩm pháp bảo, trừ cái đó ra, còn đưa ngươi trăm vạn linh thạch, cũng không phải linh thạch hạ phẩm, mà là trăm vạn linh thạch thượng phẩm.
Lại thêm một phần lễ vật to nặng bị vứt ra ngoài, trăm vạn linh thạch thượng phẩm chính là hơn trăm triệu linh thạch hạ phẩm.
Giá trên trời như thế, Nguyên Anh bình thường đều theo không kịp.
Lấy thân phận địa vị của Cung Diệu Vũ, không có khả năng không biết đến số lớn linh thạch, nhưng trăm vạn linh thạch thượng phẩm hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua, sau khi nghe nói lần nữa sững sờ, ánh mắt bắt đầu chuyển động.
Hô một tiếng, không đợi Cung Diệu Vũ tỉnh lại từ trong lúc khiếp sợ, trước mặt Từ Ngôn xuất hiện tám viên đan dược tiểu xảo, mỗi một viên đều tản ra linh khí tỉnh thuần.
- Một hạt mang đến ba năm duyên thọ, tám hạt chính là hai mươi bốn năm thọ nguyên, mặc dù thiếu chút, hiệu dụng cũng không chênh lệch, dù sao cũng là linh đan do Đan Thánh tự mình luyện chế, đưa ngươi.
Duyên Thọ Đan còn thừa là trân tàng của Chân Vô Danh, chỉ còn tám hạt, bị Từ Ngôn lấy ra hết. Đừng nhìn Duyên Thọ Đan hiệu dụng chỉ có ba năm, giá trị cũng không thấp, đan dược vừa xuất hiện, con mắt vị chưởng quỹ lầu ba kia đều sáng lên, thầm nói:
- Duyên Thọ Đan do Đan Thánh luyện chế, đồ tốt nha...
Đan dược mà ngay cả Nguyên Anh trung kỳ đều cực kỳ xem trọng, há có thể tiện nghi, gặp chưởng quỹ kia bày ra bộ dáng như thế, yết hầu Cung Diệu Vũ bỗng nhúc nhích qua một cái, ánh mắt cũng phiêu hốt một chút, bất quá khi hắn nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Cung Bá Đình, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Hắn không phải không có sư môn, thật muốn cải đầu nhận người khác ở trước mặt Cung Bá Đình, chắc chắn sẽ bị Trảm Tình môn truy sát.
Mặc dù đối phương xuất ra những cái giá cực lớn đủ để cho tu sĩ Kim Đan điên cuồng đến liều lĩnh, nhưng Cung Diệu Vũ vẫn nhịn xuống, quyết định dùng ngôn từ đầy nghĩa chính từ chối đối phương.
- Ta đã có sư tôn...
Cung Diệu Vũ vừa mới nói bốn chữ, chỉ nghe một tiếng ầm vang trầm đục, trước mặt Từ Ngôn xuất hiện một khối ngọc thạch uốn lượn quay quanh, một khi khối ngọc thạch này xuất hiện, toàn bộ lầu ba Bách Thảo các tràn đầy linh khí kinh người.
- Linh mạch tinh túy... Thượng phẩm!
Lúc này, Phòng Văn ở một bên xem náo nhiệt đều đứng ngồi không yên, bỗng nhiên đứng dậy nhìn chằm chằm khối ngọc thạch kỳ dị kia, hắn vừa liếc mắt đã nhận ra được, khối ngọc thạch này chính là tinh túy của thượng phẩm linh mạch, là dị bảo có tiên mà không mua được, thậm chí còn trân quý hơn cả Vạn Dương Mộc.
- Bái ta làm thầy, ta cho ngươi thêm một đầu tinh túy thượng phẩm linh mạch, từ nay về sau, ngươi khai tông lập phái, thu môn đồ khắp nơi, vê phần gút mắc của Trảm Tình môn, ta thay ngươi đỡ.
Lấy ra dị bảo kinh người, Từ Ngôn vẫn đang cười, chỉ là bên trong đáy mắt rất lạnh, tràn đầy ác niệm vô tận.
Lúc này, lão giả đen nhánh ôn hòa trên thực tế đã hóa thân thành ác quỷ hung nhất trên đời, nụ cười kia nhìn như hòa ái, lại mang theo cảm giác làm người ta sợ hãi không nói được.